Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 16: Chương 16: Bây giờ có thể cút ra ngoài rồi




“Sao lại thành như vậy, Trương Phong Lãng sư huynh không phải có thực lực Võ đạo ngũ trọng thiên sao, lẽ nào tâm pháp phế vật “Cửu Chuyển tâm pháp” thật sự cường đại như trong truyền thuyết sao?”

“Đáng sợ, quá đáng sợ, tên nhóc Lâm Phi này đúng là điên rồi.”

“Không phải điên thì là gì, không thành Huyền giả cao thủ, vĩnh viễn không phải là cao thủ chân chính, chỉ vì vui sướng nhất thời, tu luyện phế vật tâm pháp, thật khiến người ta nghĩ không ra.”

“Nếu không xảy ra vấn đề gì, thực lực Lâm Phi sẽ sớm tăng mạnh đột ngột, “Cửu Chuyển tâm pháp” nhập môn vô cùng gian khổ, một khi đã nhập môn, cấp bậc tâm pháp tăng lên rất nhanh, nói không chừng chẳng lâu sau, trong ngoại môn chúng ta, lại có nhiều thêm một vị cao thủ, mặc dù chỉ là tạm thời.

Đệ tử ngoại môn thoạt đầu phủ nhận, vào giờ phút này tất cả đều trợn mắt há mồm.

Sự cường đại của “Cửu Chuyển tâm pháp” lại một lần nữa khiến cho bọn họ kinh hãi, trong đó không ít đệ tử ngoại môn, vốn dĩ không đem lời nói lúc trước như có chuyện gì xảy ra.

Lâm Phi có thực lực gì, bọn họ hiểu rất rõ.

Hôm nay chỉ là tu luyện tâm pháp phế vật, kết quả là thực lực toàn thân lại áp chế được sự hung bạo của Võ đạo ngũ trọng thiên Trương Phong Lãng, người sáng suốt có thể thấy được, Trương Phong Lãng sư huynh, suy sụp là chuyện đương nhiên.

Một tên Lâm Phi Võ đạo tứ trọng thiên, dựa vào sự cường đại mạnh mẽ của huyền công, hành hung Trương Phong Lãng sư huynh, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy hết sức kinh khủng.

Lập tức “Cửu Chuyển tâm pháp” bị không ít người nhìn với ánh mắt thèm muốn, đáng tiếc, hiểu biết sâu vào, “Cửu Chuyển tâm pháp” nhập môn vô cùng gian nan khốn khổ, không phải người có sức lĩnh hội cực mạnh, vốn dĩ không thể học được.

Lâm Phi thật không biết đã đi phải vận cứt chó gì.

Trong sân đấu, một số người thiếu chút nữa đã gào thét chửi bới như sấm động.

“Sao có thể như vậy, Lâm Phi hắn là một tên phế vật, làm sao có thể tu luyện tâm pháp phế vật thành công, tại sao, đây rốt cuộc là tại sao?”

Trương Trọng Sơn mặt đầy thâm trầm, trông vô cùng đáng sợ, giống như một con sư tử đang nổi điên, khiến cho không ai dám nhìn thẳng, vốn tưởng rằng Lâm Phi đi đời nhà ma rồi, chịu đòn công kích của Trương Phong Lãng sư huynh, nhưng lại bị trọng thương nhẹ nhất.

Bây giờ… quả thực không nghĩ ra cách nào.

Là đệ tử gia tộc, Trương Trọng Sơn cũng từng hiểu qua phế vật tâm pháp, ban đầu cũng có ý động tới, sau này mới biết được thành quả có hạn, vậy nên không để ý tới nữa.

Bây giờ nghe thấy Lâm Phi tu luyện ra Cửu Chuyển Huyền khí, chắc chắn sẽ khiến Trương Trùng Sơn vô cùng bất mãn.

Từ trước tới nay, Trương Trọng Sơn vẫn không thèm đếm xỉa tên phế vật Lâm Phi này, hôm nay tên phế vật kia xoay mình làm chủ, nghĩ tới trò hề trên đài lúc mới đầu, vẻ mặt đột nhiên đầy oán hận.

Sắc mặt Trương Trọng Sơn cực kỳ khó coi, dáng vẻ Lý Tiêu cũng không khá hơn, bởi vì, bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến, Lâm Phi sẽ vì khoái chí nhất thời, tu luyện tâm pháp phế vật được ca tụng “Cửu Chuyển tâm pháp” đó, kết quả thật sự tu luyện thành công ra được Cửu Chuyển Huyền khí.

“Thằng nhãi Lâm Phi này, rốt cuộc đã giẫm vào vận cứt chó gì, “Cửu Chuyển tâm pháp” cũng có thể tu luyện thành công, nhất định phải nghĩ ra cách giết chết tên nhóc này mới được, một tên phế vật cũng dám bò lên đầu chúng ta.” Lý Tiêu mặt âm trầm, trong mắt chợt lóe lên tia lạnh lẽo.

“Chúng ta đi thôi, Lâm Phi tu luyện ra “Cửu Chuyển tâm pháp”, tạm thời, chúng ta không phải là đối thủ của hắn, nhưng mà, chuyện này sẽ không kết thúc như vậy, tu luyện ra “Cửu Chuyển tâm pháp” thì sao, chẳng qua cũng chỉ là thực lực Võ đạo tứ trọng thiên, đợi đại ca ta tu luyện Huyền Công Đại Thành, nhất định phải cho Lâm Phi đẹp mặt, trước cứ để hắn đắc ý một thời gian.”

Hai người đều không phải kẻ ngốc, không dám tiếp tục ở lại, lỡ như lại gặp phải, tuyệt đối sẽ không phải chuyện tốt gì, trước cứ đi đã, mặc dù trong lòng không muốn chút nào.

“Bát Hoang Hồi Quy!”

Nắm đấm của Lâm Phi lớn chừng cái đấu, mang theo trận cuồng phong một quyền đấm vào bả vai Trương Phong Lãng, lực tấn công lớn vô cùng, đánh đối phương khạc ra một ngụm máu tươi ngay tại chỗ, toàn bộ người lảo đảo một hồi, thiếu chút nữa thì đứng không vững.

“Trương sư huynh, một quyền này mùi vị không tồi chứ!”

“Hoành Tảo Thiên Quân!”

Vừa dứt lời, một quyền nốt gót theo sau đấm vào sau lưng Trương Phong Lãng, đau đớn kịch liệt, cuốn toàn thân Trương Phong Lãng, cơ mặt không ngừng co quắp, khó mà ngăn nổi đau đớn.

“Tại sao lại có thể như vậy, một tên phế vật Lâm Phi, sao ta có thể thua được, ta là cao thủ Võ đạo ngũ trọng thiên, không thể nào thua, không đời nào!”

Trương Phong Lãng căn bản không dám tin, bản thân đã thua thê thảm như vậy, tiếp xúc với quyền pháp thấm vào tận da thịt, thân xác ngăn không nổi đòn công kích, đau đớn kịch liệt, mồ hôi trên trán càng đua nhau chảy ròng.

“Lâm Phi, ngươi đừng có quá đáng.”

Trương Phong Lãng hai tay gắng gượng ngăn cản, cặp mắt tức giận, nếu như có thể giết chết người, sớm đã giết Lâm Phi không biết bao nhiêu lần.

“Ha ha, ta quá đáng, ngươi mới quá đáng chứ!”

Lâm Phi cười lớn ha ha, Bát Hoang Lục Hợp Quyền đấm vào cánh tay đối phương, đột nhiên truyền tới tiếng rắc rắc.

“Cửu Chuyền Tâm Pháp” Lâm Phi tu luyện đến Võ đạo tứ trọng thiên, Huyền khí dư thừa trong cơ thể, kinh mạch rộng mở, Bát Hoang Lục Hợp Quyền thi triển ra uy lực không chỉ tăng lên gấp đôi.

Thân xác Trương Phong Lãng phòng ngự không bằng Lâm Phi, đối diện với Bát Hoang Lục Hợp Quyền của cảnh giới Đại Thành, lại thêm Cửu Chuyển tâm pháp, nhất định sẽ gặp phải bi kịch.

“Các ngươi lúc trước bắt nạt ta, ông đây đã chịu thiệt, hôm nay các ngươi còn dám dây dưa không ngớt, thật sự tưởng ta dễ bị ức hiếp lắm sao!”

Rầm rầm rầm!

Xương cốt hai tay của Trương Phong Lãng bị bẻ gãy, vô lực rủ xuống, gương mặt khó mà giấu được vẻ đau đớn.

“Hôm nay ta nói cho ngươi, Trương gia mấy người các ngươi còn dám gây rắc rối, ông không ngại đánh tàn phế hết tất cả các ngươi, đừng tưởng rằng ông đây không làm được.”

Lồng ngực Trương Phong Lãng lại truyền tới tiếng rắc rắc, toàn thân giống như con diều đứt dây, bay rớt thẳng ra ngoài.

“Lâm Phi…. Ngươi sẽ phải hối hận…”

Trương Phong Lãng chật vật không chịu nổi liền ngã xuống đất, khắp người trên dưới đều đau đớn kịch liệt, khiến cho hắn không cách nào bò dậy được, đáng tiếc, còn chưa bò dậy nổi, mọi người đều bị cử động của Lâm Phi làm kinh sợ.

Bởi vì, Lâm Phi không ngừng thi triển thân pháp, xuất hiện bên người Trương Phong Lãng, một cước đá hắn bay ra ngoài.

“Ông đã nói rồi, trước giờ đều nói lời giữ lời, ra ngoài nằm, thì chính là ra ngoài nằm!”

Trương Phong Lãng lại một lần nữa được trải nghiệm bay giữa không trung, đâm vào đám người, xô ngã không ít đệ tử ngoại môn, đa số trong đó là đệ tử gia tộc.

“Bây giờ ngươi có thể cút đi cho ta rồi chứ.”

Mọi người chưa từng nghĩ đến, Lâm Phi lại hung tàn như vậy, ngay trước mặt mọi người, đánh trọng thương Trương Phong Lãng sư huynh, thương thế bị tấn công trên người, chí ít một tháng nghỉ ngơi đừng hòng đi xuống giường.

“Lâm Phi, ngươi đã đả thương Trương Phong Lãng, ngươi đừng tưởng rằng ngươi sẽ sống tốt, Thần Môn Võ không phải nơi mà một kẻ như ngươi có thể phách lối, ngươi rất nhanh thôi sẽ hối hận vì những việc mình đã làm.”

Một đệ tử gia tộc ra vẻ anh hùng rơm nói.

Lâm Phi nhìn thấy Trương Phong Lãng bị dìu đi, trong đầu tràn ngập sự phấn kích không nói nên lời.

Bản thân lại đem Trương Phong Lãng Võ đạo ngũ trọng thiên đánh thành như vậy, mà tất cả chỉ tiêu hao hết thất thành Huyền khí mà thôi, so với tưởng tượng càng thấy đáng sợ.

“Có bản lĩnh gì, cho dù tấn công hết sức, còn lảm nhà lảm nhảm, ông sẽ đánh tất cả các ngươi!”

Lâm Phi trừng mắt, trên ngoài toát ra một luồng khí tức hung ác, khiến cho gương mặt bọn họ liền biến sắc.

“Lâm Phi, ngươi đợi đấy cho ta!”

Mấy đệ tử gia tộc đó, nào dám ở lại, dìu Trương Phong Lãng đang bị trọng thương, nếu còn nói một lời hăm dọa, sợ là Lâm Phi sẽ đánh bọn họ một trận tơi bời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.