Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 170: Chương 170: Chúng ta làm một cái giao dịch đi




Sau một hồi đọ sức, cuộc so tài này xem ra là thực sự kết thúc.

Trần Đông sư huynh là phù sư cấp ba, kết quả là dưới Bạo Liệt phù văn, thì Đại Địa Chi Thuẫn cũng đỡ không nổi, những người này không dám đến chỗ bọn họ gây sự nữa, đây không phải là muốn tự là mình xấu hổ sao, đánh chết bọn họ cũng sẽ không đi ra.

Sau khi Lâm Phi thực hiện Bạo Liệt phù văn, lập tức được chào đón nhiệt liệt, nhất là phù sư hệ hỏa, bọn họ là những người vỗ mông ngựa lợi hại nhất.

Đại lục Huyền Thiên, phù văn nhiều vô số kể. Suy cho cùng là cũng không ai biết có bao nhiêu phù văn, càng là phù văn quý, thì đều bị những tông môn lớn và gia tộc lớn nắm giữ, có số lượng rất ít thì bị thất lạc ra bên ngoài.

Sau khi nhìn thấy phù văn của Lâm Phi, bọn họ tự nhiên là cảm thấy lo lắng hơn.

Nếu như nắm giữ cái phù văn thần thông này, thực lực bọn họ sẽ tăng lên không ít, hỏa cầu lúc trước kia, nhìn qua thì không khác phù văn cấp một là mấy.

Ai có thể ngờ rằng, kết quả lại trở thành phù văn cấp ba, uy lực vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.

Lâm Phi thoáng cái đã trở thành thiên tài trong con mắt của bọn họ.

....

“Mục sư muội, vừa rồi biểu hiện của ta như thế nào?”

Tiến về trước đỉnh Phù Văn Thánh Tháp, Lâm Phi nhịn không được đùa giỡn Mục Ninh.

Kỳ thực, chính Lâm Phi cũng bất ngờ, Bạo Liệt phù văn lại có thể tự mình giải quyết tất cả phiền toái, mà những người kia cũng đều cảm thấy không còn náo nhiệt nữa, cho nên mới vội vàng rời đi.

Hắn biết rõ là thế, lại tiếp tục nữa, những phù sư kia còn không biết biết làm những thứ gì.

“Cũng được!” Mục Ninh trái lương tâm nói, hận không thể cho cái tên gia hỏa đang đắc ý này vài cái bạt tai. Không kiêu ngạo sẽ chết a, khiêm tốn một chút chẳng lẽ không được ư?

Nhưng thủ đoạn mới của Bạo Liệt phù văn, Mục Ninh đều nhìn ở trong lòng. Mặc dù là gia gia của cô dường như cũng thực thi không xuất ra chiêu thủ đoạn của phù văn như vậy, bên trong dường như ẩn chứa một lý luận thần bí nào đó của phù văn.

Lâm Phi hặc hặc cười nói: “Ài, ta là người đi đến nơi nào cũng sẽ là sáng lên như vàng, thật sự là không có biện pháp!”

Mục Ninh liếc mắt: “Thực thối!”

Lâm Phi nói câu này là cố ý kích thích Mục Ninh, cô nàng này vừa rồi muốn ám toán mình, kết quả ngược lại bị chính mình phá. Đoán chừng, cô nàng hiện tại đầy một bụng tức giận a.

“Gia gia, chúng ta tới rồi.”

Trên tầng cao nhất của Phù Văn Thánh Tháp, Mục Trường Không lại lần nữa nhìn về phía Lâm Phi. Ánh mắt với lúc trước đã hoàn toàn khác nhau, nếu như nói lúc trước là vui vẻ, thì bây giờ là Lâm Phi đã trở thành bảo bối của hắn rồi.

Cuộc so tài vừa rồi, Mục Trường Không tưởng rằng cường hóa hỏa cầu thì uy lực không kém, nhưng thế nào cũng không ngờ tới, cuối cùng sẽ là Bạo Liệt phù văn, chính mình chưa bao giờ thấy qua một loại phù văn như vậy.

Từ khi Mục Trường Không trở thành hội trưởng đến nay, tất cả các phù văn đều đã gặp qua, thật sự lại không biết cái này là Bạo Liệt phù văn. Nhưng mà, trong phương thức này, ngược lại là cũng có những phù văn không khác biệt lắm.

Mà những phù văn này, hầu như đều là bị người khác nắm giữ.

Nếu như là kẻ thù liên tục sử dụng Bạo Liệt phù văn thì nhất định sẽ khiến chính mình trở tay không kịp, chật vật mà chạy.

“Tiểu tử, thời gian này ngươi giấu thật là kỹ, vừa rồi đó là phù văn tử mẫu sao?” Mục Trường Không nhìn Lâm Phi, như có như không mà hỏi một câu.

Lâm Phi nói: “Cái kia đích thật là phù văn tử mẫu!”

Cái lão hồ ly này muốn làm gì? Những lời vừa rồi Lâm Phi nghe ra được một loại ý tứ khác.

“Tiểu Ninh, ngươi đi ra ngoài trước, xem Trần Đông tổn thương thế nào.”

Mục Ninh há to miệng, rất là bất mãn, không rõ gia gia muốn làm gì mà cho mình đi ra ngoài, trước khi đi, trừng mắt liếc Lâm Phi, làm cho Lâm Phi không khỏi sờ lên mũi, rất là bất đắc dĩ, gia gia của ngươi đuổi ngươi đi ra ngoài, cũng không phải là ta làm, đần độn, u mê, lại bị cô nàng ghi hận rồi.

Mục Ninh sau khi rời đi.

Lâm Phi không có nói câu nào, đối phó lão hồ ly phải thật bình tĩnh.

Mục Trường Không tìm cách để cháu gái rời đi, tự nhiên là có suy tính của mình, cân nhắc làm sao để mở miệng cho thỏa đáng, sau khi xác định đúng là phù văn tử mẫu thì bất luận kẻ nào cũng đều bị kích động.

Phù văn tử mẫu, thắng lợi đều nằm ở sự bất ngờ.

Bạo Liệt phù văn vào thời khắc mấu chốt liền bộc phát ra, thúc đẩy tiểu hỏa cầu sinh ra uy lực.

Nếu như là từ trong tay một phù sư cấp năm thi triển đi ra, thì Mục Trường Không không biết dưới tình huống đó sẽ bị thiệt thòi lớn như nào, trong phù văn chiến đấu, việc nắm bắt thời cơ rất trọng yếu, chỉ một cái sơ sẩy, sẽ khiến cả trận đều thua.

“Tiểu Lâm, không có hứng thú làm một số giao dịch sao?”

Cuối cùng vẫn là Mục Trường Không mở miệng trước, ôn hòa nhã nặn bao nhiêu thì một chút kích động lại được bộc lộ ra bấy nhiêu.

Sự việc của phù văn tử mẫu, Mục Trường Không rất có dụng ý, trước mắt là tất cả phù sư cấp năm đều muốn thăng chức trở thành phù sư cấp sáu, cần một chút ít cái gọi là phụ trợ.

Phù văn tử mẫu, chỉ mới nghe qua chứ cho tới bây giờ chưa từng được thấy qua, phù sư ở vương triều Bất Lạc hiểu về phù văn tử mẫu không nhiều lắm, từng người cũng đều trở thành bảo vật như nhau.

Chỉ sợ khi có cơ hội bán đấu giá, đó là giá trị thiên kim, người bình thường không cách nào nhúng tay.

Đầu Lâm Phi nhanh chóng chuyển động, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là vì phù văn vừa rồi!”

Sau khi học tập ở thế giới giả tưởng, tri thức của Lâm Phi vô cùng phong phú, cũng biết mặt ngoài của phù văn lý luận, xuất hiện đứt gãy, tuyệt đối không có cách nào đạt đến hoạt động lớn của năm đó.

“Sư tôn, ngươi đừng nói giỡn, ta và ngươi có thể có giao dịch gì?” Lâm Phi lắc đầu, biểu lộ ý không tin.

Tiểu tử thối nhà ngươi đúng là nói xạo, có bản lĩnh thì tiếp tục giả bộ nữa.

Một người chưa bao giờ tiếp xúc qua phù văn như ngươi, lại sử dụng loại phù văn mà người khác cũng không thể thi triển ra được. Như vậy, một là ngươi ngẫu nhiên đặt được hoặc là sau lưng ngươi có người giúp.

Mục Trường Không cho rằng Lâm Phi là do đằng sau có người giúp.

Hoa Hoa Công Tử của năm đó, năm năm về sau, phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ (1), Lý gia diệt vong, nói không chừng thật sự có tiểu tử này ở bên trong giở trò.

Mục Trường Không cũng may mắn khi chính mình lại thu nhận đồ đệ này.

Không lo là có gì truyền dạy hay không, nhưng ít nhiều cũng có thể giúp đỡ được chuyện hương khói, đến lúc đó cũng có thể giúp đỡ một chút, ví dụ như Mục Ninh.

Sau khi nhìn vừa ý một người rồi, như vậy mặc kệ người này làm cái gì, đều không có gì phản cảm, giống như ấn tượng của Mục Trường Không lúc này vậy.

Mục Trường Không nhìn rất vừa ý Lâm Phi.

“Giao dịch này đối với ngươi là có lợi, chẳng lẽ ngươi không muốn nghe sao? Lợi ích rất nhiều!”

Lâm Phi đã hiểu, Mục Trường Không muốn làm cái gì, nhất định là vừa ý tử mẫu phù văn, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên bức thiết, hiển nhiên rất là để ý.

Đối với phù văn tử mẫu, Lâm Phi không thèm để ý. Về lý luận đồ vật, Lâm Phi hiểu biết rất nhiều, về phần Bạo Liệt phù văn, muốn biết bao nhiêu thì làm cho bấy nhiêu, một cái phù văn tử mẫu, để trong lòng cũng không sao cả.

Chỉ để duy nhất ở trong lòng, làm thế nào để có được chỗ tốt.

Lợi ích đã đến, Lâm Phi không ngại hoàn thành một số giao dịch, lúc trước, hắn không để ý phù văn, thế nhưng đích thân Mục Trường Không ngỏ lời, linh quang khẽ lóe lên, tỏa ra một ý tứ khác.

Bạo Liệt phù văn, phù sư cấp năm như Mục Trường Không cũng động tâm không ngừng.

Vậy những phù văn khác thì sao? Lâm Phi không dám tưởng tượng, sau đó suy nghĩ lại, Bạo Liệt phù văn liền lợi hại như vậy, một khi tiết lộ ra ngoài, nhất định sẽ bị các phù sư đuổi giết.

Lưng của Lâm Phi toát mồ hôi lạnh, hắn phát hiện mình không để mắt đến một ít gì đó.

Nếu như hôm nay không phải nhìn thấy bộ dạng biến hóa của Mục Trường Không, nói không chừng hắn thật sự bị té ngã ở đây rồi dẫn tới kết cục bị người ta đuổi giết. Không thể nói trước điều gì, Lâm Phi muốn cảm tạ Mục Trường Không một chút.

(1): Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.