Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 179: Chương 179: Đánh một trận trước




“Bùm!”

Những tia lửa bắn tung tóe, vị đệ tử Thần Vũ môn kia bị người khác đánh bay ra ngoài.

“Hạ Xuyên, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Trương Vô Địch chuyển hướng tức giận nói với người khác, đã đến bước không kiềm chế được nữa rồi.

Tên được gọi là Hạ Xuyên nào đó biểu lộ vẻ mặt cũng như nụ cười đắc ý, “Ha ha, ta đang nhìn mà thôi, ngươi không biết sao? Đệ tử Thần Vũ môn lợi hại thế nào, ta thấy chẳng qua cũng chỉ đến vậy mà thôi.”

Mấy đệ tử ngoại môn sau lưng Trương Vô Địch trợn mắt nhìn, nếu không phải có Trương Vô Địch ở đây, không chừng bọn họ sẽ không thể kiềm chế được mà ra tay mất.

“Khẩu khí lớn thật đấy, Thần Vũ môn là nơi để các ngươi làm xằng làm bậy được sao?”

Trương Vô Địch thực sự muốn ra tay, nhưng một khi đã ra tay sẽ khó đứng vững, vì đệ tử ngoại môn không phải đối thủ của bọn họ, bản thân ra tay lại khiến người ngoài có suy nghĩ khác, chính là một kẻ trước giờ luôn dễ dàng tha thứ cho người khác, nhưng kết quả Hạ Xuyên mới chỉ kích thích chút chuyện chẳng đáng gì đã coi thành chuyện lớn, khắp nơi đều sẽ gây hấn với hắn mất.

“Ai, lăn ra đây!”

Một kẻ đứng sau lưng Hạ Xuyên tức giận nói.

Mặc dù bọn họ không phải người môn phái, trước giờ cũng không coi người của môn phái ra gì, mới đầu quả thật có chút kiêng kị với đệ tử Thần Vũ môn, sau đó thi thoảng có xảy ra va chạm, vài lần thành quen, nên bọn họ cũng biết được đệ tử Thần Vũ môn chưa hẳn đã lợi hại.

Lần này nhận được lời mời tham gia công việc bảo vệ cho Kim Phong Tế Vũ lâu, những người như bọn họ đều là người của Liên minh Tán Nhân, đương nhiên phải biểu hiện một chút rồi.

Sau này thi thoảng ra tay hay bị đệ tử Thần Vũ môn gây khó dễ, Liên minh Tán Nhân bọn họ ngoại trừ để ý tới đệ tử Trương Vô Địch của Thần Vũ môn kia, những kẻ còn lại không ngại nữa.

Liên minh Tán Nhân bọn họ đánh không lại, có gì phải lo, may mà bọn họ thông minh, khi đối phó chính diện với người Thần Vũ môn, hạ độc thủ vẫn có chừng mực.

Bởi vì Thần Vũ môn vẫn là một trong ba đại môn phái.

Liên minh Tán Nhân của bọn họ mặc dù không nhỏ, nhưng vẫn không thể chống lại Thần Vũ môn được, nếu không phải lần này Thần Vũ môn không sắp xếp trưởng lão ra, thì đương nhiên bọn họ sẽ không mạo hiểm nghĩ tới cách so tài rồi.

Có thể nói, lần này bọn họ chính là đang ức hiếp Thần Vũ môn không có trưởng lão tọa trấn đấy.

Nhờ cơ hội đánh bại đệ tử Thần Vũ môn, những lời lẽ trào phúng sẽ liên tiếp bị đẩy lùi.

....

Lâm Phi cũng không có lòng trung thành gì với Thần Vũ môn cả.

Khi đối mặt với cây đại thụ cao ngút, nếu có thể dựa thì Lâm Phi sẽ không để ý, vì dù sao ai cũng biết rằng lưng dựa đại thụ cũng chỉ để hóng mát.

Thần Vũ môn chính là một trong những cây đại thụ đó.

Sau khi thấy người kia đánh bay đệ tử của Thần Vũ môn, cơn tức trong lòng Lâm phi lập tức dâng trào.

Nếu không phải đệ tử Thần Vũ môn này bay về phía mình, nếu hắn không ngầm đánh tan bớt lực đạo, không chừng hắn sẽ phải nằm dưỡng thương trên giường một khoảng thời gian ngắn rồi.

Cho nên Lâm Phi mới ra tay, hắn vốn không cho đối phương chút mặt mũi nào, bọn họ căn bản không xứng.

“Ta nói đấy, vậy thì sao!”

Trong đám đệ tử Thần Vũ môn, ngoại trừ Trương Vô Địch ra, những người khác đều biểu lộ vẻ kinh ngạc, mờ mịt chẳng hiểu gì cả, rốt cuộc cái người không hiểu sao lại xuất hiện này là ai? Chẳng lẽ là đệ tử của Thần Vũ môn?

“Xú tiểu tử, quỳ xuống nhận lỗi cho ta!”

Gã nam nhân trung niên mặt đen bên cạnh Hạ Xuyên hét lớn một tiếng, quyền phong như núi trực tiếp đánh phá tới hướng mặt Lâm Phi, đồng thời để lộ nụ cười với hàm răng vàng ố, hai mắt lộ hung quang.

“Tiểu Lâm, cẩn thận Trọng Sơn quyền của hắn.”

Lâm Phi bất động như núi, nhẹ nhàng vung tay một cái, tên kia bị ném văng ra xa, sau đó lảo đảo rồi dừng lại, khi đối mặt với một quyền tới chỉ kịp duỗi một tay ra.

“Quá chậm!”

Trong mắt mọi người, một quyền này rất nhanh, gã nam nhân trung niên kia sử dụng Trọng Sơn quyền đánh bại mấy đệ tử của Thần Vũ môn, cứng đối cứng lại không chiếm được bất cứ lợi ích nào.

Gã trung niên mặt đen trong nháy mắt cảm thấy một quyền của mình có thể đánh chết võ giả cấp thấp lại bị đối phương nắm lấy, có dùng lực giãy thế nào thì tay của đối phương cũng như gọng kìm sắt không giãy ra được.

“Liêu Âm thoái!”

Nắm tay bất động, hắn lập tức nhấc chân, nở nụ cười lạnh lẽo, bất chợt tiếng “răng rắc' giòn giã vang lên, cả người hắn bay ra ngoài cách xa vài mét.

“Mẹ nó, giở thói hạ lưu này!”

Lâm Phi hừ lạnh một tiếng, hai mắt như điện quang.

Nam nhân trung niên kia sau khi rơi xuống đất lập tức hét lên âm thanh đau đớn, “Chân của ta gãy rồi, đau chết ta mất.”

....

Trận đấu nhanh chóng kết thúc.

Vị trung niên mặt đen xuất thủ kia nhanh chóng bị rớt đài.

Đám người Hạ Xuyên bị đánh đến mức đầu óc choáng váng, tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì, khi nãy phá giải chiêu thức quyền pháp của Hắc Sơn nhìn kiểu gì cũng thấy hết sức bình thường.

Nhưng mỗi một quyền của Trọng Sơn quyền được đánh ra như núi cao vạn trượng, một bộ quyền pháp mỗi khi sử dụng hoàn toàn có thể đè nặng đòn đánh của đối phương, mặc dù mới ở thực lực Võ Đạo bát trùng thiên, nhưng vẫn có phần thắng rất lớn khi đối chiến với Võ Đạo cửu trùng thiên.

Cảnh giới chỉ chênh lệch một cấp thì có thể dùng công pháp bù lại, đánh thẳng đối thủ hơn một cảnh giới cũng không phải việc gì khó.

Trong chuyện này cao hứng nhất phải kể tới Trương Vô Địch, hắn đã hoàn toàn kinh ngạc trước biểu hiện của Lâm Phi rồi.

Bất kể là chiêu thức gì đều phải qua một quá trình, quyền pháp của Hắc Sơn như thế nào, Trương Vô Địch hiểu rõ nhất, lực lớn hung mãnh, không dễ đối kháng, vậy mà Lâm Phi chỉ cần một cước đã phế bỏ đối phương, điều này nằm ngoài sự tưởng tượng.

Trương Vô Địch trước đó còn lo lắng Lâm Phi không dễ ứng phó, đánh thắng đối phương không khó, kết quả còn thoải mái hơn so với tưởng tượng, nhìn không ra có bất cứ khói súng chiến trường nào.

“Trương sư huynh, ta không tới muộn đấy chứ!”

Lâm Phi bước tới mở miệng nói, lập tức khiến một số kẻ trong đám người Hạ Xuyên thể hiện sắc mặt âm trầm, trong đầu xuất hiện câu hỏi.

Trong đám người Thần Vũ môn vẫn còn đệ tử được phái tới đây?

Trương Vô Địch xóa bỏ vẻ lo lắng trước đó, cười ha ha, cố ý dùng ánh mắt kích thích Hạ Xuyên, “Lâm sư đệ, ngươi tới thật đúng lúc.”

Trên khuôn mặt uể oải của bảy, tám đệ tử Thần Vũ môn lập tức xuất hiện nụ cười, khi nãy còn đang suy đoán đối phương là ai, nhưng khi nghe thấy lời nói của Trương Vô Địch rồi, bọn họ liền nhớ tới một sự kiện.

Đệ tử ngoại môn đứng thứ nhất không phải Lâm Phi sao?

Hắn chính là Lâm Phi?

Thực lực này cũng quá kinh khủng rồi!

Quyền pháp của Hắc Sơn đến bọn họ cũng không dám đối chiến trực diện, đối phương lại không ra tới ba chiêu đã thua trên tay Lâm Phi, thực lực này rốt cuộc mạnh tới cỡ nào vậy.

Bất kể bọn họ suy đoán ra sao thì Lâm Phi cũng đã dễ dàng đánh bại đối thủ, nhận được sự sùng bái và tán thành của bọn họ, đệ tử so tài đứng đầu bảng xác thực phải có thực lực như vậy, không tồn tại bất cứ sự yếu đuối nào.

....

Sắc mặt đám người Hạ Xuyên vô cùng không tốt.

Vừa mới ra tay, chẳng qua chỉ cho là một đám mới tới có thể dễ dàng châm biếm một chút, kết quả gặp đúng một mãnh long qua cầu, quan trọng nhất là người kia còn là người của Thần Vũ môn mà bọn họ đang đối đầu.

Tin tức này chán ghét như ăn phải ruồi vậy, Hắc Sơn bị đánh bị thương, xương đùi bị đứt gãy, ít nhất cần nghỉ ngơi nửa tháng trở lên, bọn họ vô hình thiếu đi một người trợ giúp.

“Thần Vũ môn các ngươi có ý gì đây.”

Hạ Xuyên nhất định phải đòi đối phương một câu trả lời hợp lý.

Huyền khí của Trương Vô Địch thành âm, lén nói với Lâm Phi, “Bọn họ đều là người của Liên minh Tán Nhân, ngươi phải cẩn thận một chút!”

Lâm Phi gật đầu, Liên minh Tán Nhân là một tổ chức gần đây mới được biết đến, khắp đại lục này trừ một vài tông môn gia tộc ra còn có một đoàn thể khổng lồ, chính là Liên minh Tán Nhân.

Tán Nhân, nghĩ như tên, chính là hành tẩu một mình, bọn họ trở thành tán nhân, không dựa vào vận khí, mà là cơ duyên. Bọn họ không hiểu rõ tu luyện lắm, bọn họ thuộc hạng người nghèo, một món binh khí hay một viên đan dược đối với bọn họ mà nói đều mang sức nén vô cùng lớn, đoàn thể tán nhân này thuộc dạng bà không thương, cậu không đau.

Trên đại lục này, địa vị tán nhân không cao.

Về sau không biết ai đã sáng lập ra Liên minh Tán Nhân, như vậy sau lưng tán nhân cũng có một chỗ dựa.

Hạ Xuyên chính là một trong những kẻ đó, chẳng qua địa vị vẫn còn thấp.

“Sư huynh, việc này để ta xử lý là được rồi.”

Lâm Phi chủ động vác sự việc này lên người mình, bất chấp tiếp xúc với Trương Vô Địch không lâu, bản thân cũng luôn chỉ chú trọng trên việc tu luyện, bằng không sao có thể bị bọn họ ức hiếp được.

Trương Vô Địch cũng hiểu chỗ thiếu hụt của bản thân, vui mừng nhìn Lâm Phi giải quyết.

“Ngươi biết Thần Vũ môn không?”

Lâm Phi sải bước tới hướng Hạ Xuyên, hai mắt nheo lại, dáng vẻ lập tức giống như hổ ngủ đông.

Hạ Xuyên cười nhạt, “Đương nhiên biết, một trong ba đại môn phái của vương triều Bất Lạc!”

“Xem ra lỗ tai ngươi cũng không đến nỗi điếc, cũng biết Thần Vũ môn là một trong ba đại môn phái, vậy ngươi còn dám đòi ta một lời giải thích, ngươi có dụng ý gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng Liên minh Tán Nhân có thể chống lại Thần Vũ môn sao?”

Mấy câu nói này được tạo thành từ lôi âm không dứt vang lên trong lòng bọn họ như sấm sét giữa trời quang.

“Sư huynh nói rất hay!”

“Liên minh Tán Nhân tính là cái gì.”

Chỉ có Trương Vô Địch nhíu mày, chẳng qua hắn không mở miệng.

Lâm Phi không cho Hạ Xuyên cơ hội nói chuyện, “Khi nãy chẳng qua ta và ngươi chỉ đang so tài một chút mà thôi, tài nghệ của hắn không bằng ai, đáng lý nên chịu tội, nếu ngươi không muốn, vậy ta không ngại đổi một phương thức khác, tùy tiện tấn công đệ tử nội môn chẳng khác nào khiêu khích Thần Vũ môn, ta hoàn toàn có thể đánh chết ngay tại trận.”

“Thật là một kẻ lợi hại!”

Gương mặt Hạ Xuyên không biểu lộ điều gì, hắn không hiểu sao lại cảm thấy áp lực vô hình, hắn biết mình đã thua.

Trong tiềm thức, Hạ Xuyên hiểu rất rõ, nếu bản thân vẫn còn u mê không chịu tỉnh ngộ, đối phương sẽ quy kết tội lỗi lên đầu Hắc Sơn.

Khi nãy xác thực Hắc Sơn không nói câu nào đã ra tay, đối phương nói thành đánh lén, bọn họ không nói câu thứ hai, nếu người ta thật sự muốn đánh chết Hắc Sơn thì bọn họ không dám ngăn cản.

Đệ tử Thần Vũ môn lúc này như gà bị cắt tiết, giống như nếu bọn họ không cúi đầu, người ta nhất định sẽ xông tới đánh chết Hắc Sơn.

Hạ Xuyên càng không dám để việc này xảy ra trước mặt mình, nếu không còn có năng lực gì để dẫn dắt người khác nữa.

“Trương Vô Địch, lần này coi như vận khí ngươi tốt, hãy đợi đấy!”

Hạ Xuyên hừ lạnh một tiếng, ném lại một câu cho Trương Vô Địch, sau đó xoay người rời đi.

Đáy mắt Lâm Phi xuất hiện nộ hỏa, đối phương không cúi đầu đã đành, hiện giờ còn không biết hối cải, còn dám mạnh miệng, bản thân hắn hết sức bất mãn, hắn rõ ràng thấy Trương Vô Địch đã thể hiện sắc mặt dữ tợn rồi.

“Sỉ nhục đệ tử nội môn, tiếp một quyền của ta hãy nói!”

Lâm Phi hét lớn một tiếng, cả người vọt ra ngoài.

Trong lòng Hạ Xuyên cười lạnh, lời nói khi nãy chính vì để kích thích đối phương, người trẻ tuổi vẫn là người trẻ tuổi, quả nhiên không chịu được kích thích.

“Trùng Thiên Pháo!”

Lâm Phi vừa ra tay, Hạ Xuyên lập tức thi triển Trùng Thiên Pháo, hai đấm như hai quả đạn pháo đánh tới mặt, tựa như đã biết Lâm Phi sẽ ra tay.

“Đánh hụt!”

Trong lòng Hạ Xuyên trùng xuống, lập tức mở cương khí hộ thân, hắn lập tức cảm thấy một cỗ lực cực lớn đánh tới, cương khí hộ thân trong nháy mắt như muốn vỡ tan.

“Phụt!”

Thình thịch, thình thịch, thình thịch...

Hạ Xuyên biểu lộ ánh mắt hoảng sợ, khóe miệng chảy vệt máu, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“Nếu còn có lần sau, nhất định sẽ khiến ngươi cả đời không quên được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.