Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 140: Chương 140: Gặp nhau




Ba lão già ngẩn người!

Mẹ nó! Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Từng tiếng ầm ầm vang vọng khắp trời.

Cũng may nơi này là sườn núi Hắc Phong, cho dù tiếng động lớn đến mấy cũng không có người nào biết, trừ khi có người đi qua đây nhưng rất ít người có gan tới nơi này.

Vài tấm bom phù văn có sức công phá khá mạnh, nếu ném vài quả này vào người nào thì kẻ đó chết chắc.

Bom phù văn được Lâm Phi chế tạo thì sức công phá lại càng cao hơn.

Sức công phá mạnh kinh người, giống như một trận động đất vậy.

Phạm vi bao trùm của vụ nổ rất lớn, nhiều quả nổ liên tục làm cho vụ nổ càng lớn hơn. Cát đá nằm trong phạm vi vụ nổ bị bắn tứ tung.

Tiếng nổ liên tiếp vang lên.

Kể cả có thể chống lại được đợt nổ đầu tiên nhưng chắc chắn không chống lại được đợt nổ thứ hai.

Trong chỗ ẩn nấp, một người đang rất vui vẻ.

Dám mưu hại phụ thân của ông đây, ngại sống quá lâu sao! Nếu không cho các ngươi một bài học thì các ngươi sẽ không biết tại sao hoa lại hồng như vậy.

Lâm Phi khá khó chịu, mà đã khó chịu thì cần tìm bao cát trút giận.

Sai Huyết Yêu tấn công, sau đó tới bom phù văn, tất cả đều do Lâm Phi đạo diễn.

“Không biết sau vụ nổ thì tình huống sẽ như thế nào!”

Cao thủ Huyền giả mạnh hơn cao thủ Võ đạo nhiều, họ có thể hấp thu nguyên khí đất trời để điều trị vết thương, nên sự khôi phục khá nhanh.

Nguyên khí đất trời có thể liên tục chữa trị cơ thể, mặc dù cũng không nhanh nhưng lại có tể tự động chữa trị.

Lâm Phi rất muốn giết họ nhưng hắn cũng biết bọn họ không chết được, nếu như hắn có thể trở thành phù văn sư cấp năm rồi chế tạo được bom phù văn hoàn mỹ thì mới có thể giết họ một cách dễ dàng.

May mắn chính là đã phá vỡ Thiên Tuyệt Trận.

Theo lý thuyết thì sau khi mất đi sự điều khiển của hai vị phù văn sư thì chỉ còn lại lực thần hồn, nên họ không thể duy trì được trận này, đồng thời có thể làm hai Huyền giả trọng thương.

Bởi vì nguyên nhân này nên lúc trước hắn mới dùng kế giương đông kích tây.

Lâm Phi đang cảm thấy may mắn vì mình đã giết phù văn sư Tang Ma rồi lấy được bom phù văn, như vậy mới có cơ hội phá tan phù văn trận, nếu không thì hắn chỉ có thể nhìn suông mà thôi.

Cũng may là mọi thứ đều suôn sẻ, ông trời cũng đang giúp mình.

Một Huyết Yêu có thể giết chết hai phù văn sư, tình huống này tốt hơn nhiều so với dự đoán ban đầu đó là chỉ có thể giết một người, người còn lại phải dựa vào mình mạo hiểm để giết.

Kết quả là phù văn sư kia chưa chiến đấu đã sợ hãi nên mới chết trên tay Lâm Phi, nhìn chung thì Lâm Phi khá hài lòng bởi vì mọi chuyện vẫn nằm trong sự kiểm soát của mình.

Tiếng nổ liên tục khoảng mười giây rồi ngừng.

Mặt đất vẫn rung động, tro bụi bay lên trên, thi khí lại bao phủ lên vùng đất này một lần nữa.

Thi khí rơi xuống thi thể của hai phù văn sư làm chúng biến thành một đống xương trắng rất đáng sợ. Ngay cạnh đó là một hố to đủ thấy vụ nổ đó mạnh mẽ như thế nào, xung quanh cũng đều mấp mô không bằng phẳng.

Không ai sẽ nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy.

“Ra!”

Một tiếng nói to rõ truyền ra, trong đó còn có sự cảm khái của việc sống sót sau tai nạn.

“Ngô huynh! Mau ngăn lão già kia lại, đừng để hắn sống trở về, nếu không sẽ trở thành tai họa!” Sau đó còn truyền tới tiếng ho của Trương Ngũ Nhạc, hẳn là bị thương không nhẹ.

Hai cao thủ Huyền giả đúng thật là bị thương nặng.

Điều khiển phù văn trận phải chăm chú, không thể quan tâm đến những chuyện khác, thế mà họ lại bị đánh lén, mặc dù cả hai người đều là cao thủ Huyền giả nhưng vẫn không thể nào ngăn được vụ nổ, nếu như chỉ có một bom phù văn thì không sao thế nhưng thêm vài tấm thì uy lực mạnh hơn nhiều lần.

Quan trọng hơn đó là bọn họ dồn tất cả tinh thần vào việc khống chế phù văn trận trong thời gian dài.

Rồi đột nhiên lại bị bom phù văn nổ ở khoảng cách gần, họ không chết đã tính là may mắn rồi, bị thương nặng là điều bình thường.

Chỉ có một người khác biệt, đó là Ngô Văn Đằng.

Vụ nổ sắp diễn ra thì Ngô Văn Đồng đã trốn khỏi trung tâm vụ nổ nên chỉ bị thương nhẹ, kém xa Trương Ngũ Nhạc và Lý Trung Thiên, hai người này ở ngay giữa trung tâm vụ nổ, kể cả Cương khí tiên thiên cũng đều bị phá vỡ.

Cương khí tiên thiên là cấp cao hơn của Cương khí bình thường, lực phòng ngự cao hơn bình thường bảy mươi phần trăm.



“Tịch Diệt Chỉ!”

Mặc dù tránh thoát được vụ nổ ở trung tâm thế nhưng cả người Ngô Văn Đằng đều nhếch nhác, ngay trước mặt mọi người đều không thể giết được một Huyết Yêu, sau đó lại bị trúng kế giương đông kích tây khiến lão ta mất hết mặt mũi.

Nếu là người khác thì sẽ vô cùng xấu hổ, rất muốn có một khe nứt để chui xuống.

Đang rất tức giận lại thấy một cái bao cát lao ra nên Ngô Văn Đằng dùng “Tịch Diệt Chỉ” bắn tới, muốn giết chết đối phương ở đây.

Lâm Chấn Thiên vừa mới ra ngoài, còn đang nghi ngờ không biết xảy ra chuyện gì thì lại bị tấn công.

“Thanh Long Cầm Nã Thủ!”

Lâm Chấn Thiên bị nhốt hai mươi ngày nên rất yếu ớt, Huyền khí tiên thiên trong cơ thể cũng đã bị tiêu hao gần tám phần mười nên vội vàng dùng tuyệt học của Lâm gia ứng chiến.

Một kẻ vội vàng ứng chiến, một kẻ cố ý muốn giết người xả giận.

Sự chênh lệch rất rõ ràng.

Một chiêu Thanh Long Cầm Nã Thủ chỉ xuất hiện bóng mờ, Long uy không hiện nên uy lực khá yếu, bị một chỉ toàn lực bắn trúng thì Thanh Long lập tức bị chia năm xẻ bảy.

Trong thời khắc nguy hiểm đó thì có một lá chắn xuất hiện, hơi ngăn cản một chỉ này, Tịch Diệt chỉ bắn nát lá chắn thì vẫn còn lực bắn trúng ngực Lâm Chấn Thiên làm ông bị phun máu, bay ra ngoài.

“Đi!”

Đúng lúc này có một bóng đen bay ra, duỗi tay ra tóm lấy Lâm Chấn Thiên rồi bay đi.

Ngô Văn Đằng tức giận khi Tịch Diệt chỉ của mình lại thất bại.

“Chạy đi đâu!”

Lão ta là Huyền giả, cao thủ Tiên Thiên, vội vàng bay lên đuổi theo.

“Lý huynh! Trương huynh! Ta đi ngăn bọn chúng lại trước.”

Đây chính là phương pháp tốt nhất hiện tại, nếu Lâm Chấn Thiên – Huyền giả trung kỳ hồi phục, thì cho dù bọn họ có hợp lực cũng vẫn rất phiền phức.

“Ngô huynh cứ đi trước đi, hai người chúng ta sẽ đi sau! Phải làm cho tên khốn kia trả giá thật đắt!”

Trương Ngũ Nhạc nghiến răng nghiến lợi, quần áo trên người lão đã rách nát, máu liên tục chảy ra từ vết thương, nếu không phải lão là Huyền giả thì lão đã chết vì thiếu máu rồi.

Hai người chỉ có thể cố gắng ổn định vết thương của mình, bọn họ đều bị phù văn sư ám toán nên phải báo thù, nếu không thì không còn mặt mũi nào mà sống nữa.

Vì phù văn sư lét lút tham dự nên bọn họ mới có thể thất bại, thù oán này lớn như giết hại cha mẹ, như phá hủy đường tiền tài của mình vậy, đều không đội trời chung.



“Tốc độ nhanh thật, chỉ vì sườn núi Hắc Nhai có thể cản trở tầm nhìn của ta mà thôi, đợi sau đó thì ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn.”

Ngô Văn Đằng là cao thủ Tiên Thiên nên có thể bay trên trời, được sự bổ sung của nguyên khí đất trời nên tốc độ không giảm chút nào, sức bền lại càng lâu nên không lo lắng tên kia có thể chạy thoát khỏi tầm nhìn của mình khi mà hắn còn mang theo hai gánh nặng nữa.

Cùng lúc đó…

Cách nơi nổ tung khoảng vài dặm.

“Tốt, lại mở được một cái nữa! Huyết Yêu, lại phải nhờ ngươi lần này rồi!”

Lâm Phi đi ra từ nơi ẩn núp, nhìn về hướng mà một khí tức đang dần biến mất trong sự cảm nhận của mình.

“Cảm ơn ngài đã cứu giúp, về sau nhất định ta sẽ hậu tạ!”

Ngực của Lâm Chấn Thiên bị trúng một chỉ, mặc dù đã bị ngăn cản rất nhiều uy lực nhưng vết thương vẫn khá nặng, lúc trước còn bị thương nữa nên tình trạng cơ thể của ông rất không tốt, đứng cũng không vững.

“Ăn viên đan dược này trước đi!”

Đan dược Lâm Phi lấy ra không phải là Tiên Thiên đan mà là Quy Nguyên đan với giá năm mươi danh vọng, nói theo trò chơi đó là máu, hiệu quả giống với Kim Sang dược

Lâm Chấn Thiên không biết tại sao lại cảm thấy một luồng khí tức quen thuộc trên người đối phương nên tự nhiên mà nhận lấy đan dược, sắc mặt ông thay đổi khi cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể sau khi ăn đan dược, chẳng lẽ đó là thần đan hay sao?

Người này là ai? Lại đưa cho mình ăn đan dược quý báu như vậy? Thật sự là không nghĩ ra.

“Phụ thân, có tốt hơn không?”

Khi người áo đen kéo xuống mũ trùm đầu thì lộ ra khuôn mặt đẹp trai, còn ánh mắt thì có vẻ xa lạ.

“Ngươi là Tam đệ?”

Phản ứng đầu tiên chính là Lâm Tiêu, cả người run rẩy, cực kỳ khó tin mà chỉ vào Lâm Phi.

Tam đệ của mình có thể làm được những điều đó sao? Hắn còn tưởng mình đang nằm mơ nữa.

Đã năm năm rồi Lâm Chấn Thiên chưa gặp con trai của mình, tới lúc con trai của mình đứng trước mặt mình thì ông cảm thấy người trước mặt hơi xa lạ, cả người ông ngơ ngẩn đứng yên tại đó.

Là Tiểu Phi sao? Làm sao có thể là nó?

Trong trí nhớ của ông thì Tiểu Phi chỉ biết uống rượu đánh nhau, trêu ghẹo con gái nhà lành, sau đó còn gây họa lớn. Mỗi khi nhắc tới người con này thì Lâm Chấn Thiên đều cảm thấy đau đầu.

Người đứng trước mặt đúng là con trai mình sao?

Lâm Phi cũng đã đoán trước sẽ là như vậy nên cười ha ha nói: “Đại ca, đã lâu không gặp rồi, huynh vẫn đẹp trai như vậy!”

“Tam đệ, đúng là Tam đệ rồi!” Lâm Tiêu kích động nói.

Nghe được tiếng nói quen thuộc này thì hình dáng của Tam đệ lại hiện lên trong đầu Lâm Tiêu, người trước mắt đúng là tam đệ rồi.

“Tiểu Phi, mọi người vẫn khỏe chứ?”

Hơn nửa ngày Lâm Chấn Thiên mới lấy lại được tinh thần, lại nói một câu không hề có liên quan gì.

Năm năm trước, hai cha con này giống như là mèo và chuột vậy, một người thì uy nghiêm, cứng rắn còn người còn lại thì nhát gan, nhu nhược, điều này làm cho hai người rất ít nói chuyện với nhau.

“Mọi người đều khỏe mạnh, phụ thân không cần lo lắng.” Lâm Phi cảm thấy áp lực tới từ người phụ thân, thảo nào quan hệ của hai người lúc trước như vậy, cũng không hẳn chỉ là vì tính cách: “Phụ thân nhanh chóng hấp thụ đan dược để khôi phục sức chiến đấu của mình đi, mặc dù một người đã bị con dẫn đi nhưng rất nhanh sẽ biết mình bị lừa, khi đó hắn sẽ quay trở lại, chúng ta cần dùng khoảng thời gian này giết chết hai kẻ còn lại để cho mọi người biết, không phải ai cũng có thể ức hiếp người của Lâm gia.”

Nhìn thấy sát khí trong mắt của Lâm Phi thì Lâm Tiêu kinh ngạc, tam đệ của mình lại muốn giết chết cao thủ Huyền giả sao?

Trong mắt Lâm Chấn Thiên cũng có vẻ kinh ngạc, nói thầm: “Con trai mình đã lớn rồi.”

Nếu là lúc trước thì nó chắc chắn không thể nói được câu đó.

Sự thay đổi trong năm năm này của Lâm Phi làm cho Lâm Chấn Thiên suýt chút nữa cũng không nhận ra.

“Đệ… đã tới Võ đạo cửu trọng thiên rồi sao?”

Lâm Tiêu hỏi.

Vừa rồi còn khiếp sợ nên tới tận bây giờ Lâm Chấn Thiên mới phát hiện con trai mình đã tu luyện tới Võ đạo cửu trọng thiên, chỉ cần bước ra thêm một bước nữa chính là Huyền giả rồi.

Chuyện này là thật sao?

Lâm Phi cũng không giấu diếm, gật đầu nói: “Vừa mới đột phá cách đây vài ngày, hai người phía dưới đã bị thương nặng rồi nên chém giết cả hai cũng không khó lắm!”

Lâm Chấn Thiên rất khâm phục con trai của mình, lời nói rõ ràng rành mạch, chắc hẳn mọi chuyện lúc trước đều do con trai của mình làm, nó còn dám ra tay ba cao thủ Huyền giả nữa.

Con của mình đúng là lớn rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.