Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 92: Chương 92: Hắn là ai vậy?




“Bịch!”

Mọi người thấy Trương Vạn Tùng vốn dĩ đang định đối phó Lâm Phong, đột nhiên bắn ngược ra, bịch một tiếng té lăn trên đất, lăn thêm mấy vòng rồi mới miễn cưỡng dừng lại.

Trương Vạn Tùng bị người đánh ngã ra?

Đây là một ý nghĩ quanh quẩn trong đầu mọi người, sau đó mới đột nhiên nghĩ, điều này sao có thể? Người nào to gan như vậy.

Trong Quy Nguyên thành, thực lực Võ Đạo thất trọng thiên có thể nói là danh khí không nhỏ, Quy Nguyên thành là thành lớn, nhưng muốn so sánh với môn phải như Thần Vũ môn thì chênh lệch lại không phải chỉ lớn bình thường.

Trong Thần Vũ môn, cảnh giới này có rất nhiều, chỉ có thể coi là tạm ổn, cũng không tính là xuất sắc, tùy tiện hướng đoàn người một trảo ngay lập tức sẽ bốc được một nắm.

Nhưng Quy Nguyên thành thì hoàn toàn khác. Võ Đạo thất trọng thiên hoàn toàn có thể trở thành tiểu đầu mục một phương.

Trương Vạn Tùng lại là người của Trương gia, bây giờ còn bị người đánh bay ra ngoài, quan trọng là bọn họ đều không thấy đã xảy ra chuyện gì. Sau khi chốc lát kinh ngạc, ánh mắt mọi người đều chuyển về phia một người.

Nơi đó có một người thanh niên mặc hắc bào lọt vào trong tầm mắt mọi người.

Hắn là ai vậy?

Đây là nghi vấn của mọi người ở đây.

...

“Đại ca thật là lợi hại, kẻ xấu đều bị đánh bay ra ngoài rồi.”

Tiểu la lỵ phấn điêu ngọc trác hoàn toàn không biết hung hiểm vừa rồi, ngược lại hai mắt sáng như sao. Ở đây người kinh ngạc nhất chính là Lâm Phong.

Tình huống hiện nay của Lâm gia trong Quy Nguyên thành là gì, trong lòng Lâm Phong là hiểu rõ nhất, có thể nói là hết sức tệ hại, kéo dài hơi tàn mà thôi. Chuyện như bây giờ đã xảy ra không ít lần, nhưng cho tới bây giờ chưa từng có ai dám ra tay, vốn dĩ Lâm Phong định liều mạng với Trương Vạn Tùng, tuyệt đối không cho tiểu tử này sống dễ chịu. Không ngờ đột nhiên lại xảy ra một màn như vừa rồi.

Người trẻ tuổi áo bào đen xuất thủ giúp bọn họ, lẽ nào hắn không biết Trương gia lợi hại sao?

Sau khi ánh mắt rơi vào trên thân hắc bào nhân, chân mày Lâm Phong đột nhiên nhíu lại, trong mắt mang theo vẻ vô cùng kinh ngạc, cũng là vô cùng khiếp sợ, vì từ trên khuôn mặt kia, hắn hiển nhiên nhận ra cảm giác quen thuộc, tâm tình khiếp sợ xuất hiện ở trên mặt.

Không đợi Lâm Phong nói cái gì.

“Tiểu tử, ngươi dám ra tay với lão tử, chán sống rồi sao.” Trương Vạn Tùng từ dưới đất bò dậy, gương mặt dữ tợn, ngày hôm nay bị người ngay trước mặt bao nhiêu người đánh bay ra ngoài. Bộ mặt của hắn đều bị ném đi hết rồi.

“Lên cho ta, bắt tiểu tử này lại, lão tử phải cho hắn biết, đắc tội Trương gia sẽ có kết quả gì.”

“Tiểu tử thối, cút xuống cho lão tử!”

“Dám động thủ với Tùng ca, thứ không biết sống chết!”

“Mau mau dập đầu nhận sai, nói không chừng Tùng ca của chúng ta sẽ cho ngươi chết toàn thây!”

...

Mấy người lập tức xông lên, vung quyền đánh tới.

“Cẩn thận!”

Lâm Phong vội vàng nhắc nhở, trong lòng vẫn còn đang khiếp sợ, hắc bào nhân này thực sự sẽ là hắn sao? Là người mà vẫn không thể tin được đó sao?

“Một đám rác rưởi, nên trở về chỗ đổ rác rồi, tất cả cút hết cho ta!”

Người mới vừa xuất thủ tự nhiên chính là Lâm Phi.

Trước mắt mọi người lần nữa vung tay lên, sáu người vọt tới vậy mà như diều đứt dây bay hết ra ngoài, sau khi ngã xuống không ngừng thổ huyết, ngực tất cả đều lõm xuống, rõ ràng là bị người một quyền đánh trọng thương.

Mọi người đều hít một hơi khí lạnh.

Làm được thế này cần tốc độ như thế nào cơ chứ.

Những người này đều là Võ Đạo lục trọng thiên của Trương gia, kết quả tất cả một chiêu đều bị đánh ngã xuống đất. Hắc y nhân kia rốt cuộc là ai vậy, bọn họ chưa từng thấy có người dám động thủ với người của Trương gia.

Thân phận của hắc y nhân lập tức trở nên thần bí.

Vốn dĩ người đứng ở chung quanh trong khoảnh khắc đều lui lại, giống như gặp được đại ma vương khủng bố nào đó, hận không thể trốn cho thật xa, sợ bị tai bay vạ gió.

...

Trương Vạn Tùng thụ thương không nặng, trên ngực lưu lại một vết đao, nếu không phải là có nội giáp sát người bên trong, xem ra một đao kia nhất định đã khiến hắn trọng thương rồi.

Dù biết mấy tộc nhân kia thực lực cũng không tính là mạnh, thế nhưng trong Quy Nguyên thành tuyệt đối là đủ để quét ngang, hiện tại chỉ trong nháy mắt đã bị người đánh như đánh con ruồi bay ngược ra, trong lúc nhất thời khó có thể tiếp thu.

“Ngươi rốt cuộc là kẻ nào, ngươi có biết ngươi đang đắc tội với ai không?”

Trương Vạn Tùng có kiêng kị, vừa rồi một đao đã bị người đánh bay ra ngoài, tộc nhân của mình thì một chiêu cũng không đỡ nổi. Hắn lập tức hiểu hắc y nhân kia đối phó. Hắn vốn định dọa cho đối phương biết sợ mà lui, đến lúc đó chỉ cần người này vẫn còn ở trong thành, thì đừng hòng chạy khỏi lòng bàn tay Trương gia.

Thân hình Lâm Phi chưa từng di chuyển, cả người nhất thời xuất hiện ở trước mặt Trương Vạn Tùng, năm đầu ngón tay chuyển thành ưng trảo bắt lấy cổ đối phương.

Mọi người một lần nữa khiếp sợ.

“Ngươi... Ngươi rốt cuộc là người phương nào... Ngươi muốn làm gì!” Trương Vạn Tùng không kịp phản ứng, trực tiếp bị xách lên, lúc này hoảng hồn, một thân thực lực lại bị cầm cố lại, không thi triển được một chút nào.

ai cũng không nghĩ tới, thân pháp của người này lại lợi hại như vậy, Trương Vạn Tùng cũng rơi vào tay hắn, nhìn qua quả thực ung dung như bắt thỏ vậy.

Hắc y nhân một tay tay xách Trương Vạn Tùng, tất cả mọi người đều không dám có hành động gì, kỳ thực trong lòng bọn họ vô cùng mong muốn thấy người của Trương gia bị đánh. Nếu như đổi lại ở một nơi không người, bọn họ còn không ngại cao giọng hoan hô một cái, Trương gia kiêu ngạo như vậy, bọn họ cũng không vui vẻ gì. Hiện giờ người thay bọn họ ra tay, bọn họ tự nhiên là thấy vui vẻ.

...

“Cảm giác có thực lực thật tốt!” Một tay nắm cổ Trương Vạn Tùng, tâm tình Lâm Phi tốt vô cùng, đây chính là rung động mà thực lực mang tới. Mặc dù hiện giờ hắn chẳng qua mới chỉ là Võ Đạo thất trọng thiên, nhưng gặp gỡ cao thủ Võ Đạo cửu trọng thiên trừ phi là người vô cùng lợi hại, nếu không, Lâm Phi sẽ không có chút sợ hãi nào.

“Ngươi thật muốn biết ta là ai sao?”

Lâm Phi giơ tay lên chính là hai cái tát, mấy cái răng bay ra rơi trên mặt đất, nhìn bắt mắt vô cùng.

“Răng của ta, ngươi...” Câu nói kế tiếp còn chưa kịp nói ra, miệng Trương Vạn Tùng lập tức đóng chặt, bàn tay đối phương đang cách mình không xa, hắn bây giờ có chút sợ, thầm nghĩ: “Thằng nhóc con, ngươi chờ đó cho ta, chờ ngươi rơi vào tay lão tử, ta không đánh bay cả hàm răng của ngươi thì không thôi!”

Lâm Phi vỗ vỗ mặt của Trương Vạn Tùng: “Ngươi nhìn ta một chút xem có thấy có chút quen thuộc không?”

Trương Vạn Tùng trước đó vẫn chưa từng quan sát kỹ tiểu tử trước mắt, bây giờ nghe vừa nói như vậy, trong lòng không khỏi hơi hồi hộp một chút, ý niệm trong đầu không ngừng xoay chuyển.

Trương Vạn Tùng lúc này mới đưa mắt đặt ở trên thân hắc y nhân, theo gương mặt đó xuất hiện trong tầm mắt, đầu tiên cảm thấy hết sức phổ thông, thậm chí là có chút thanh tú. Nhưng một lát sau, Trương Vạn Tùng mở trừng hai mắt, phảng phất như bị cái gì dọa sợ, y như gặp quỷ, tóc gáy dựng đứng, chỉ vào Lâm Phi: “Ngươi... Ngươi là... Ngươi là Lâm Phi, ngươi sao lại trở lại đây?”

Tiếng nói sợ hãi không thể đè xuống, thân thể Trương Vạn Tùng một lần nữa run rẩy, vốn dĩ còn đang dãy dụa, bây giờ cũng ngừng lại.

Hai chữ Lâm Phi như gió truyền ra.

Lập tức tất cả mọi người ngây ra như phỗng, gắt gao nhìn hắc y nhân gọi là Lâm Phi.

“”Hắn... Hắn thật sự là Lâm Phi? Hoa hoa công tử năm đó?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.