Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 129: Chương 129: Lợi ích của điểm pk




Tội phạm truy nã của Công hội Phù Văn - Tang Ma chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày bản thân chết ở dưới một đống phù văn, một cái chết linh đình, một cái chết đầy uất ức.

Mặc dù Tang Ma có thực lực Võ Đạo cửu trùng thiên, còn là phù sư cấp ba, thế lực cường hãn, nhưng khi đối mặt với những công kích bỗng nhiên tới của Lâm Phi, thì chuyện nuốt hận mà xuống cửu tuyền là chuyện bình thường.

Dù sao kỹ thuật phù văn của Lâm Phi là hoàn mỹ không có bất cứ tỳ vết nào.

Mặc dù mới chỉ là phù sư cấp hai, nhưng phù văn Lâm Phi luyện chế được không kém phù văn cấp ba chút nào.

Thử nghĩ lại, nhiều phù văn cấp ba như vậy nện xuống, ngoại trừ huyền giả ra, đại khái không ai có thể ngăn cản không phải sao?

Cho nên Tang Ma chết không oan chút nào!

Ai bảo phù văn của Lâm Phi nhiều, dùng phù văn có thể giết chết hắn ngay tức khắc.

Có ai ngờ được Lâm Phi có thể nện phù văn xuống như không cần tiền, đâu giống như Tang Ma, mỗi lần chỉ sử dụng một tờ phù văn, mỗi tờ phù văn sử dụng mà đau lòng đau dạ.

Đây chính là sự chênh lệch.

Tang Ma dưới cửu tuyền có biết nếu bản thân gặp phải kẻ không coi phù văn là bảo bối, đánh chết hắn cũng sẽ không đích thân ra tay, nếu không đã không đánh mất chính tính mạng của mình rồi.

Thật đáng buồn, thật đáng buồn.

....

“Ôi mẹ ơi, thật sự chết ngay tức khắc rồi à?”

Lâm Phi hít sâu một hơi.

Nếu không có thứ để lại trên mặt đất thì Lâm Phi rất khó tin rằng bản thân đã giết một phù sư cấp ba.

Mặc dù trước kia có từng nghĩ tới, suy đoán phù sư cấp ba rất mạnh, dù sao cũng chưa từng thí nghiệm qua, có lẽ cũng không nghĩ tới một đống phù văn rớt xuống lại có lực sát thương khủng bố như vậy, phù sư cấp ba Tang Ma còn chưa kịp ngăn cản đã trực tiếp bị giết chết.

“Phù văn quả nhiên là đồ tốt, quay về phải chế nhiều hơn, dùng thành lá bài tẩy, từ nay về sau gặp cao thủ huyền giả, mình cũng nắm chắc hơn, không chừng còn có thể giết chết huyền giả ấy chứ.”

Tối nay, thật ra Lâm Phi tới cũng vì để thí nghiệm phù văn.

Hiệu quả của phù văn nằm ngoài dự liệu.

Phù văn cấp hai đối kháng với phù văn cấp ba, đại thắng.

Tâm trạng của Lâm Phi rất tốt, từ nay về sau có một lá bài tẩy không tồi, người ta coi phù văn là bảo bối, hắn lại coi phù văn là công cụ, chẳng phải đạo cụ là để sử dụng hay sao?

“Giết chết phù sư cấp ba Tang Ma, đạt được mười nghìn điểm kinh nghiệm!”

Nhận được nhiều điểm kinh nghiệm như vậy khiến Lâm Phi chấn động.

Kinh nghiệm bình thường chẳng qua chỉ có một nghìn, hai nghìn mà thôi, lần này gặp boss sao?

Lâm Phi cẩn thận cân nhắc lại, dường như đã hiểu được bản thân giết chết Tang Ma không phải là người bình thường, kiêm tu phù sư và võ đạo, chẳng lẽ đây là nguyên nhân?

Khi Lâm Phi còn đang buồn bực, hệ thống vang lên tiếng nhắc nhở.

“Giết chết phù sư cấp ba Tang Ma, thành công liệp sát phù sư hắc ám, đạt được mười điểm danh vọng!”

Lâm Phi bồi hồi, danh vọng?

Hắn mở hệ thống, cẩn thận nhìn.

Lâm Phi đã hiểu chuyện gì xảy ra, không kiềm chế được mà hưng phấn.

“Ha ha, rốt cuộc hiểu được tại sao giết chết một phù sư lại có điểm kinh nghiệm cao như vậy rồi!”

Thì ra Tang ma đã giết hai trăm người, thuộc phù sư hắc ám, điểm PK trên người đã đạt tới hai trăm điểm, Lâm Phi giết chết đối phương tương đương với xử lý điểm PK, cho nên điểm kinh nghiệm mới nhiều như vậy.

Ngoại trừ chuyện này ra, Lâm Phi cũng ý thức được tác dụng của danh vọng.

Thì ra thứ khi nãy mở ra là hệ thống danh vọng.

Bất cứ người nào có điểm PK đạt tới một trăm, thì sẽ căn cứ theo mỗi số điểm PK khác nhau mà đạt điểm danh vọng khác nhau.

Điểm danh vọng này có thể thu được huân chương.

Tác dụng của huân chương Lâm Phi đã từng lĩnh hội, loại huân chương danh vọng này có rất nhiều, thời gian sử dụng cũng dài, hiệu quả càng lâu hơn.

Đáng tiếc, tạm thời Lâm Phi không nhìn ra thuộc tính của huân chương.

Một huân chương thấp nhất cần năm trăm điểm danh vọng.

Hiện giờ Lâm Phi chỉ có thể ngước mắt nhìn.

“Chẳng lẽ những kẻ có điểm PK đều tội ác đầy trời sao? Vậy nếu giết chết một kẻ có điểm PK đạt tới mười nghìn, chẳng phải sẽ đạt vài trăm nghìn, thậm chí mấy triệu điểm kinh nghiệm sao?”

Tâm Lâm Phi dao động.

Từ khi tấn thăng lên Võ Đạo thất trùng thiên, yêu cầu kinh nghiệm không ngừng tăng lên, hiện giờ đã thành một con số không nhỏ rồi.

Ngoại săn giết yêu thú hoặc giết chết sơn tặc ra, Lâm Phi tạm thời không nghĩ ra cách lợi dụng điều gì để thăng cấp nữa.

Nhưng sau khi hệ thống danh vọng được mở ra.

Lâm Phi dường như đã ý thức được một vấn đề mới xuất hiện trước mặt mình.

Điểm PK.

Điều này có vẻ rất thú vị!

....

Thu lại suy nghĩ.

Lâm Phi bắt đầu kiểm tra lại chiến lợi phẩm.

Sau khi một đống phù văn rơi xuống, Lâm Phi cũng không nhớ quá rõ, đa phần lực sát thương lớn, thân thể Tang Ma cũng vì vậy mà bị đánh tan.

“Ôi mẹ ơi, không phải cũng mất luôn đấy chứ?”

Lâm Phi hối hận khi nãy đã ra tay quá ác, đã quên mất mấy thứ kia không gánh được công kích, giờ thì hay rồi, thứ đó cũng mất luôn rồi.

“Hả?”

Trong đống đá vụn, Lâm Phi phát hiện thấy một cái túi.

Một túi màu đen.

“Chẳng lẽ là túi mà phù sư chuyên đựng phù văn?”

Cuối cùng Lâm Phi nghĩ tới bên trong Thế Giới Hư Nghĩ từng nhìn thấy một vật tương tự như thứ này.

Năng lượng tinh thần xông vào.

“Quả nhiên là túi phù văn, đáng tiếc kém quá, chế tác chả có tài nghệ gì cả.”

Lâm Phi lắc đầu, nếu Tang Ma dưới cửu tuyền biết được sợ rằng sẽ nhảy ra mắng chửi người, lão phu vì một cái túi phù văn mà lúc trước đã giết chết chừng ba mươi phù sư mới cướp được, hiện giờ lại bị chê là không đáng một đồng, tức đến hộc máu mất.

Trên thực tế, Lâm Phi không biết giá trị của túi phù văn.

Túi phù văn chỉ là một không gian nhỏ độc lập, diện tích không quá lớn, nhưng chỉ chuyên đựng phù văn, những vật khác không thể cất vào được, phải để riêng.

Túi phù văn chỉ phù văn cấp ba trở lên mới có thể sử dụng được.

Còn phần chế tác túi phù văn phải là phù sư cấp năm, hơn nữa cũng cần đạo cụ phù văn đặc biệt.

Cho nên mỗi một chiếc túi phù văn vô cùng trân quý.

Giá một túi phù văn ở ngoài không dưới vài trăm vạn lượng bạc.

Trong đám phù sư, e chỉ có Lâm Phi mới không coi trọng túi phù văn mà thôi.

....

“Không tệ, không tệ.”

Lâm Phi rất thích túi phù văn, trong túi chứa không lượng phù văn không nhỏ, hắn chưa nhìn nhưng hẳn là phù văn cấp ba.

Có thể nói chuyến này thu hoạch được không tồi.

Sau khi có túi phù văn, Lâm Phi sẽ không để lộ chuyện bản thân có không gian riêng, có thể dùng nó để che giấu.

Có túi phù văn rồi, thân phận phù sư của Lâm Phi càng chân thật hơn, ít nhất từ nay về sau sẽ không có ai dám hoài nghi, mặc dù hiện tại Lâm Phi là một dã phù sư, chưa từng được công chứng.

Nhưng có thể nói rằng dã phù sư Lâm Phi đã giết chết phù sư cấp ba bị truy nã rồi.

Nếu Lâm Phi có thể mang hài cốt về thì sẽ càng có nhiều lợi ích hơn.

Đáng tiếc Lâm Phi không biết điều này.

Đối với hắn mà nói, thu hoạch tối nay không nhỏ.

Túi phù văn chỉ là thứ hai, quan trọng nhất là biết được tác dụng của điểm PK và danh vọng, danh vọng cũng chỉ là thứ hai.

Điểm PK đã thể hiện vô cùng quan trọng.

Hai trăm điểm PK có thể đổi lấy mười nghìn điểm kinh nghiệm.

Còn bốn trăm điểm PK, một nghìn điểm PK thì sao?

Những thứ này đáng chờ mong.

Trước mắt vẫn nên xử lý việc này thì hơn.

Lâm Phi tin tưởng sau khi giải quyết xong Tang Ma, tình huống ở khu vực khai thác mỏ sẽ có lợi hơn rất nhiều, chỉ cần không xuất hiện phù sư, bằng vào thiên thời, địa lợi nhất định sẽ giành được thắng lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.