Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 126: Chương 126: Phù sư thần thông




Nếu như không phải xác nhận Hắc Thiết thạch cực phẩm xuất hiện, thì Lý Nguyên tuyệt đối sẽ không dẫn theo người ngựa xuất hiện, dẫu sao tính quan trọng của Hắc Thiết thạch cực phẩm không gì sánh bằng, không cho phép có khả năng mất đi, nên nói là không thể xảy ra bất kỳ vấn đề gì.

Kết quả, việc mà Lý Nguyên sai đó là đã đánh giá thấp tình hình.

Lý gia bọn họ không thể kiềm chế được, Trương gia cũng không thể kiềm chế được.

Cho nên, hai nhà đều xuất hiện rồi.



“Tại sao ngươi lại có mặt ở đây?”

Lúc trước Lý Nguyên đã phái trinh thám đi kiểm tra qua khu vực này, không có người ở đây cho nên mới yên tâm xuất đầu lộ diện.

Trương Càn cười nói: “Các ngươi có thể ở đây thì tại sao bọn ta lại không thể ở đây, chắc chắn bây giờ ngươi nghĩ không ra tại sao đã kiểm tra khu vực này mà cuối cùng lại không tìm ra tung tích của bọn ta.

Lý Nguyên tức giận, lại xuất hiện Trương gia trên đường, tình hình không hay rồi.

Trương Càn vô cùng đắc ý nói: “Quên nói với các ngươi một câu, để cướp được hắc thiết thạch cực phẩm ta đã đặc biệt mời phù sư của gia tộc tới đây.”

Hồi hộp.

Trong lòng Lý Nguyên dâng lên dự cảm không tốt, hắn lờ mờ hiểu được vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, mặt hắn sa sầm nói: “Một phù sư nhỏ bé, ngươi tưởng rằng bọn ta sẽ sợ sao?”

“phù sư cấp một cấp hai đương nhiên không sợ, nhưng nếu là phù sư cấp ba thì sao?” Trương Càn nói.

Một ông già đi ra từ phía sau Trương Càn, mặc bộ áo dài màu đen, cả cơ thể được che kín ở bên trong, lộ ra khí tức âm u, “Khặc khặc khặc... Lão phu Tang Ma không biết có đủ tư cách không?”

Khí tức u ám bao trùm cả bầu không khí ở khoáng trường.

“Trương Càn, ngươi to gan thật, phạm nhân truy nã của Công hội phù sư ngươi cũng dám thu nạp!”

Mặt Lý Nguyên biến sắc, hắn nhận ra thân phận của người đó, biết được lai lịch của người này, bất giác lộ ra ánh mắt đề phòng.

Tang Ma, tội phạm truy nã của Công hội phù văn, đã từng lợi dụng thủ đoạn của phù văn giết chết nhiều Võ giả, thanh danh bê bối, liên tiếp thoát khỏi những cuộc vây bắt, sau đó bặt vô âm tín. Mọi người đều nghĩ rằng ông ta đã chết trong tay người khác, thì ra là luôn ẩn nấp ở Trương gia.

Thế lực của Trương gia rất mạnh, nhưng một khi đối đầu với Công hội phù văn thì không có một chút sức chống cự, và trở thành quá khứ trong miệng mọi người.

Trương Càn vỗ tay nói: “Ta dám đưa người ra thì tự có suy tính, nhưng các ngươi đừng mơ tưởng hôm nay có thể rời khỏi đây.”

“Giết!”

Đám người phía sau Trương Càn nhanh chóng sát nhập chiến trường.

“Giết, giết chết bọn chúng!”

Lý Nguyên cũng dẫn theo cao thủ đến, mặc dù sợ phù sư cấp ba nhưng nếu từ bỏ mà đi như vậy thì lại không cam tâm, đặc biệt là từ bỏ miếng mồi béo bở đã đến tay rồi, bất luận thế nào cũng phải liều một phen.

“Giết phù sư cấp ba đó trước, không cho ông ta động thủ.”

Con mắt Lý Nguyên không tồi,hắn ý thức được phù sư khó đối phó.

Tại sao Trương Càn lại không bị họ phát hiện, nguyên nhân nằm ở phù sư cấp ba sử dụng thủ đoạn phù văn, như vậy mới có thể tránh được được sự phát hiện của họ.

Giết phù sư trước, đây là việc quan trong nhất.

Không thiếu cao thủ bên cạnh Lý Nguyên. Dù sao thì khu vực khai thác mỏ cũng cần cao thủ trấn giữ.

“Lý thiếu yên tâm.”

Một người đàn ông mặt đen từ ra từ sau Lý Nguyên, da thịt đen như than nhưng thực lực của hắn đạt đến Võ Đạo cửu trùng thiên.

...

Trong nhà gỗ.

Lâm Phi dùng phù văn để ẩn thân, ngăn cách tất cả khí tức.

“Đánh nhau rồi, bọn họ đánh nhau rồi.”

Nếu như không phải Lâm Phi có yêu cầu, thì chắc chắn Lâm Tam đã không ngồi yên rồi.

“Ta chính là muốn bọn họ đánh nhau.” Lâm Phi không có gì ngạc nhiên cả, tất cả những việc này đều nằm trong dự đoán của hắn, lợi dụng lòng tham của bọn họ,

“Thúc biết vị phù sư đó không?”

Hiện trường xuất hiện thêm một phù sư, ít nhiều cũng khiến cho Lâm Phi hứng thú.

Lâm Tam đang hưng phấn nhưng nghe thấy phù sư bỗng nhiên tinh thần lại trở nên căng thẳng nói: “Tam thiếu, phù sư đó vô cùng đáng sợ, ông ta là Tang Ma tội phạm truy nã của Công hội phù văn, ông ta là người không có việc ác gì chưa làm, nhiều người của Lâm gia chúng ta đã chết dưới tay ông ta.”

“Tội phạm truy nã, thú vị, thú vị!” Lâm Phi vuốt cằm.

Kể từ khi trở thành phù sư thực sự Lâm Phi chưa gặp phù sư bao giờ, đặc biệt là phù sư cấp ba, với năng lực hiện tại thì vốn dĩ cũng chẳng để trong lòng.

Thế giới giả thuyết đào tạo ra, sức mạnh của Lâm Phi cũng hơn người bình thường. Nếu đổi là một người khác thì khi nghe đến phù sư cấp ba không những bị dọa cho mặt mày tái mét mà còn quay đầu bỏ chạy chứ không ở lại hiện trường.

Lâm Tam đã nhìn thấy thủ đoạn của Lâm Phi, nhưng nghĩ đến sự đáng sợ của phù sư thì phải khuyên Lâm Phi để tránh xảy ra việc.

“Tam thiếu, phù sư cấp ba vô cùng đáng sợ, đặc biệt ông ta còn là cao thủ Võ Đạo cửu trùng thiên...” Lâm Tam vẫn chưa nói xong thì đã bị Lâm Phi ngắt lời.

“Thúc lo ta không phải là đối thủ của phù sư sao!” Lâm Phi cười nói: “Nếu ta dám đào hố thì chắc chắn dám chôn tất cả chúng, lẽ nào ngay cả đến lời nói của thiếu gia thúc cũng không tin sao?”

Lâm Tam lén nhìn Lâm Phi, phát hiện thiếu gia nhà mình vô cùng tự tin. Lẽ nào, thiếu gia có bản lĩnh này sao?

“ Tin chứ, tin chứ.”

...

Khu vực khai thác mỏ.

Giết chóc vẫn đang tiếp tục.

Bây giờ là đại chiến giữa Lý gia và Trương gia.

Đến nỗi những người đã trở thành thi thể trên mặt đất trước đo, máu tươi hòa vào trong đó, trở thành một phần tử trong đó.

“Đoàng!”

Lý Nguyên và Trương Càn vừa chạm vào nhau thì chớp đánh, gió lớn thét gào, dưới canh khí thì những viên đã ở xung quanh trong phút chốc hóa thành bột mịn bay theo chiều gió.

Thực lực của hai người đều là Võ Đạo bát trùng thiên, một trong những cao thủ trẻ của Quy Nguyên thành, hai người đều không làm gì được đối phương.

“Trương Càn, Liệt Hỏa chưởng của ngươi chỉ có vậy thôi hả!”

Lý Nguyên đứng thẳng ngạo mạn.

“Hừm, Phá Thiên chưởng của ngươi ngay đến Liệt Hỏa chưởng của ta cũng không đỡ được!”

Y phục của Trương Càn cũng có chút lộn xộn, nhưng có thể nhìn thấy thực lực không hề kém, nếu không thì không thể trở thành một trong tứ đại công tử.

Hai người đang chuẩn bị ra tay lần nữa thì tình hình thay đổi bất thường.

“Cút đi!”

Thì ra Võ Đạo cửu trùng thiên một trận phân ra kết quả.

Cao thủ Lý Nguyên sắp xếp, vừa ra từ băng phong, tiếp đó là phù sư Tang Ma đánh ra, liền nhìn thấy người đàn ông mặt đen bay ra như diều đứt dây.

“Trương thiếu, ta đã giúp cậu giải quyết xong việc rồi.”

Tang Ma lạnh lùng nói, giống như làm một việc nhỏ nhặt không đáng kể vậy, nhưng ánh mắt đầy sự tham lam nhìn vào Hắc Thiết thạch cực phẩm.

“Đa tạ Tang đại sư ra tay.” Trương Càn mặt mày hớn hở, giải quyết cao thủ của đối phương thì quyền chủ động sẽ nằm trên tay họ.

Cao thủ Võ Đạo cửu trùng thiên thua như vậy.

“Thiếu gia, tôi không phải là đối thủ của ông ta.”

Người đàn ông mặt đen được người khác đỡ dậy, thổ huyết nhiều, vô cùng hổ thẹn đồng thời kiêng nể đối phương, “phù sư đó vô cùng lợi hại, chúng ta mau đi thôi.”

Sắc mặt Lý Nguyên vô cùng khó coi, tình hình nguy hiểm hơn tưởng tượng, cuối cùng đã hiểu được chỗ đáng sợ của phù sư.

“Rút!”

Cao thủ bên cạnh đều bị thương, thì đương nhiên Lý Nguyên không thể ở lại nữa đặc biệt đã biết bí mật lớn.

Nhìn thấy họ muốn đi, đương nhiên Trương Càn không đồng ý.

Vì tranh đoạt Hắc Thiết thạch cực phẩm, Trương càn mới dẫn phù sư theo, làm sao có thể để cho bọn họ đi, một khi tin tức bị truyền ra ngoài thì Trương gia họ là người đầu tiên gặp đen đủi.

Ánh mắt Tang Ma lạnh như băng khiến cho không ai dám đến gần, “Trương thiếu, cậu yêu tâm đi, từ xưa đến nay không ai có thể thoát được từ trong tay lão phu!”

“Gió lạnh thổi ra.”

Một tấm phù văn bay ra, màu trắng vụt lên hóa thành cơn lốc màu đen cao mười trượng, thổi vào mọi người.

Cơn lốc bay đi, tất cả mọi người ở nơi mà nó thổi qua đều bị cuốn vào trong cơn lốc, gió lạnh giống như luồng đao chém vào cơ thể họ, giống như đang cắt từng miếng thịt, hóa thành mưa máu, dưới thủ đoạn của phù sư mọi người biết được cái gì là đáng sợ.

Những người đó một khi bị cuốn vào trong cơn lốc thì gió lạnh như luồng đao không ngừng cắt xé, kể cả là cao thủ canh khí rơi vào trong đó thì cũng chịu sự cắt xé của gió lạnh.

Thuộc hạ của Lý Nguyên bị cuốn vào trong, hầu như lập tức trở thành đống xương.

Thủ đoạn tàn ác như vậy, khiến cho tất cả mọi người vô thức lùi ra ngoài, không thể tưởng tượng ra được thủ đoạn thần thông của phù sư lại có thể giết người một cách đơn giản như vậy.

“Trương Càn, ngươi sẽ không chết dễ dàng đâu, Lý gia ta nhất định không tha cho ngươi.” Lý Nguyên tức giận hét lên.

“Ta đầu hàng, đừng giết ta!” Bắc Cung Vô Tình sợ hãi mặt mày tái mét, hai chân run cầm cập.

Đối mặt với thần thông của phù sư, thực sự họ không thể chống cự được.

Vừa dứt lời, cơn lốc gào thét tới cuốn họ vào trong, tiếng kêu thê thảm vang vọng khắp không gian.

Lý Nguyên và Bắc Cung Vô Tình bị phù sư thần thông chém chết, để lại một đống xương cốt.

Giết được kẻ thù lớn nhất Trương Càn vô cùng vui mừng. Có điều, sự vui mừng đó chỉ kéo dài trong chốc lát.

“Thủ đoạn hay của Trương công tử đã giết được Lý Nguyên và Bắc Cung Vô Tình, e rằng sau này chỉ có thể tôn cậu lên làm người đứng đầu Quy Nguyên thành rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.