Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 47: Chương 47: Rời núi, cút ngay




Hắc Thuỷ sơn mạch, trên con đường đến thành Hắc Thủy.

“Tổ đội đây, tổ đội đây!”

“Chiêu mộ cao thủ Võ đạo ngũ trọng thiên trở lên đây, đãi ngộ đầy đủ, tới trước nhận trước!”

“Chiêu mộ cao thủ hệ Hỏa Võ đạo ngũ trọng thiên trở lên, cùng đi săn yêu thú cấp bảy, sẽ bắt đầu ngay khi đủ sáu cao thủ hệ Hỏa, cơ hội hiếm có, tuyệt đối đừng bỏ lỡ cơ hội.”

Đường lên Hắc Thuỷ sơn mạch có rất nhiều các võ giả lớn nhỏ kết bạn cùng đi về phía Hắc Thuỷ, săn giết yêu thú.

Hắc Thủy sơn mạch rất nổi tiếng về độ nguy hiểm của nó, người ngoài có thể không biết rõ chuyện gì nhưng tất cả đều hiểu một điều, nếu không tìm được người đi chung, mà lại một thân một mình đi vào thì chắc chắc xác suất bị người khác giết chết rất lớn.

Mỗi ngày trên đường đi đến Hắc Thuỷ sơn mạch đều có rất nhiều người mời cao thủ về đội mình để cùng đi chung và ở đây cũng có cả người thu mua da lông yêu thú.

Qua một thời gian dài, nơi đây được xem là một vùng đất náo nhiệt.

“Nghe nói gì chưa, gần đây xảy ra một chuyện rất nghiêm trọng, thiếu gia của Đao Thần tông bị người ta giết chết làm cho Đao Thần tông vô cùng giận dữ, thế nên gần đây nhận đệ tử đến mấy đợt liền.”

“Không thể nào, người nào lại có thể to gan như thế, dám giết cả công tử của Đao Thần tông, lần này thật sự xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Ai nói không thể, bây giờ có thể dễ dàng núi vào Hắc Thủy nhưng muốn từ trong đó ra, nếu không có ai chứng minh được lai lịch chắn chắc sẽ không thể đi ra được, ngay cả một lời giải thích cũng không thể. Mấy ngày trước thế mà chết mấy người luôn rồi đó.”

“Lần này Đao Thần tông chắc mất mặt lắm! Thật không biết rốt cuộc ai lại to gan đến vậy, công tử Đao Thần tông mà cũng dám giết. Mấy ngày gần đây ấy hả? đừng nên vào Hắc Thủy sơn mạch. Nhỡ đâu cửa thành bốc cháy lại họa đến cá trong ao, đến lúc đó muốn tìm một nơi nói lí lẽ cũng chả tìm được đâu!”

Tại lối vào của Hắc Thủy sơn mạch.

Lúc này có không ít người chỉ trỏ vào những người đang ở đằng xa kia.

Đó là tại cổng vào, tất cả các con đường lớn nhỏ đều bị phong tỏa, chúng đệ tử trang phục sắc xanh và trắng hòa vào nhau. Bọn họ đang cầm đao đứng đó, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

Thời gian phong tỏa đã kéo dài suốt hơn một tháng.

Đệ tử Đao Thần tông kiểm tra tất cả những người đi vào và người từ trong đi ra. Ai cũng phải chịu sự kiểm tra, đặc biệt là những người đã một thời gian dài mà chưa ra, hầu như không buông tha cho ai, trừ phi ngươi cho một lời giải thích hợp lý, nếu còn dám phản kháng lại sẽ bị giết hết thảy.

Và cũng đúng lúc này đây, tại cửa vào Hắc Thủy sơn mạch, do sợ bóng sợ gió nên đã có rất nhiều người gặp không ít tai họa, đáng tiếc là đến giải thích cũng không thể.

Lối ra của Hắc Thủy sơn mạch.

Có một người từ Hắc Thủy sơn mạch đi tới, quần áo người nọ hơi rách rưới, cả người từ trên xuống dưới tràn đầy một mùi máu tanh.

“Cuối cùng cũng ra được rồi.”

Bị ánh mặt trời nóng bỏng rọi vào, người mới đến kia vô thức vươn tay ra che, dường như không thích mặt trời chói chang cho lắm.

Người từ Hắc Thủy sơn mạch đi ra này không ai khác chính là người vẫn luôn khổ tu, Lâm Phi.

Kể từ cái ngày đó, Lâm Phi không hề mang tâm tư gì nữa, bắt đầu ra sức tăng thực lực, trong thời gian đó đã gặp không biết bao nhiêu nguy hiểm, nuốt vào không biết bao nhiêu đau khổ, xui rủi đủ đường, bị đám yêu thú đuổi giết, mà còn là yêu thú cấp cao. Hắn giờ cũng có thể xem là người trở về từ cõi chết, chuyện của hắn có thể viết thành sách luôn được ấy chứ.

Ròng rã hơn một tháng trời, cuối cùng Lâm Phi cũng qua được cuộc sinh tồn nơi hoang dã này.

Thân thể ốm yếu ban đầu bây giờ trông đã khỏe mạnh hơn nhiều, mang theo một hơi thở khác hẳn, đặc biệt trên người thi thoảng lại xộc ra mùi máu tanh, làm cho người khác cảm thấy trong lòng sợ hãi, lạnh lẽo là điều không thể nghi ngờ.

Trong thời gian chưa đến ba tháng này, Lâm Phi vẫn luôn sống trong Hắc Thủy sơn mạch như thế, bây giờ lại được ra ngoài nên có cảm giác chưa thể thích ứng kịp được.

Và cả việc liên tục tu luyện, không ngừng săn giết yêu thú, bây giờ tất cả cùng buông xuống khiến cả người Lâm Phi không dễ chịu lắm.

“Hắc Thủy sơn mạch, lần sau ông đây lại tới nữa.” Lâm Phi quay đầu: “Bây giờ đi thành Hắc Thủy thôi nào, đổi một bộ quần áo khác rồi ăn no căng bụng, sau đó sẽ là một buổi tối nghỉ ngơi xả láng!”

Tạm thời đó là nguyện vọng lớn nhất của Lâm Phi.

Chưa đi được bao nhiêu bước.

Bỗng có hai đệ tử vận đồ màu xanh giơ ngang đao cản Lâm Phi lại.

Lâm Phi khẽ cau mày: “Vì sao hai vị lại cản đường ta?”

Trong lòng thầm giật mình, sau khi hăng hái từ núi ra thì bỗng thấy rất nhiều đệ tử Đao Thần Tông, bây giờ thì Lâm Phi đã biết là chuyện gì.

Đao Thần Tông đã bắt đầu báo thù rồi.

“Thật ngại quá, đệ tử Đao Thần tông chúng ta đang làm nhiệm vụ, tạm thời cần ngài hỗ trợ kiểm tra một chút!”

Lâm Phi nhíu mày, trừng mắt lên: “Đao Thần tông các ngươi thật to gan, cũng chỉ là một trong ba môn phái lớn mà thôi, Hắc Thủy sơn mạch cũng không phải nhà các ngươi, cứ tự ý phong tỏa như vậy mà được sao, muốn chiếm đoạt Hắc Thủy sơn mạch luôn đấy hả?”

Gần ba tháng chỉ toàn săn giết yêu thú, thế nên mỗi một động tác của Lâm Phi đều tỏa ra sát khí. Mặt hai đệ tử áo xanh kia thoáng cái thay đổi, cả trái tim như nhảy lên, tự nhủ người này rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm.

Ở đây có chuyện, lập tức lan đến tai các đệ tử áo trắng, lúc đó có hai đệ tử áo trắng định đi lên, bỗng nghe thấy vậy, sắc mặt cũng thay đổi theo.

“Vị này không biết rồi, cũng đâu phải là Đao Thần tông chúng ta muốn phong tỏa Hắc Thủy sơn mạch này. Do có một tên trộm đã to gan giết chết vị con trai thứ năm của tông chủ chúng ta, nên chúng ta nóng lòng báo thù ấy mà, ngài chỉ cần giải thích lai lịch cho chúng tôi là xong ngay thôi.”

Lâm Phi thầm nghĩ: “May mà ta vẫn luôn mải miết săn yêu thú nên chưa gặp được người của Đao Thần tông, nếu nhỡ đâu đối phó với bọn chúng chắc chắn sẽ phiền toái lắm đây.”

“Đệ tử Thần Vũ Môn, liệu thân phận này có đủ tư cách không?”

Lâm Phi nhàn nhạt nói, rồi giơ tay vứt một khối chứng minh thận phận ra. Hai đệ tử áo trắng khẽ giật mình, chộp lấy khối chứng minh thân phận, sau khi nhìn thoáng qua cũng không dám nói thêm gì nữa.

Thần Vũ Môn cũng là một trong ba môn phái lớn không bị khống chế bởi ai, giữa đệ tử môn phái này với đệ tử môn phái khác sẽ rất ít xảy ra xung đột. Huống hồ, bây giờ trên con đường ở Hắc Thủy sơn mạch này cũng có vô số người ngoài.

Nếu xung đột với Đao Thần tông, sự việc có thể nghiêm trọng đến mức sẽ xảy ra chiến đầu giữa hai môn phái.

“Ngươi có thể đi được rồi.”

“Khoan đã!”

Ngay lúc Lâm Phi đang chuẩn bị bước đi, sau lưng chợt vang lên một giọng nói, có một bóng người chắn ngang giữa đường đi của Lâm Phi.

Lâm Phi sầm mặt: “Ngươi có ý gì?”

Người mới đến là một đệ tử áo trắng Võ đạo ngũ trọng thiên, ngay sau khi đệ tử áo trắng đó xuất hiện, vẻ mặt hai người còn lại tỏ ra vô cùng cung kính, rõ ràng có thể thấy thân phận người này không hề đơn giản.

“Ngươi không phải là đệ tử Thần Vũ Môn, đệ tử Thần Vũ Môn từ bao giờ lại dám vào núi một mình như vậy. Đúng lúc ta có quen mấy đệ tử Thần Vũ Môn, kiểm tra thử sẽ biết ngay thôi, ta nghi ngờ ngươi và chuyện Ngũ công tử bị giết có quan hệ gì đó với nhau, bây giờ thì cởi áo choàng đen của ngươi ra ngay.”

Tính cách của tên đệ tử áo trắng này hăng hái thật.

Lâm Phi vẫn luôn nhẫn nhịn thế nhưng lại có một câu nói rất hay như thế này, đó là nếu bao giờ ngươi không nhịn được nữa thì đánh chết mẹ nó đi.

“Cút, ngươi coi Thần Vũ Môn chúng ta là ai chứ!”

Lâm Phi, người vẫn luôn săn giết yêu thú, vừa sầm mặt lại áp lực đã cực lớn, hệt như đại dương đang ào ào sóng biển, làm cho sắc mặt đệ tử áo trắng cũng đột ngột thay đổi. Lâm Phi giơ cánh tay lên bổ một chưởng về phía trước.

Đệ tử áo trắng lập tức giận dữ: “Ngươi dám!”

Vừa dứt lời, cả người đệ tử áo trắng kia vậy mà bị đánh bay ra như một con diều bị đứt dây trước mặt không biết bao nhiêu người, rơi xuống đất lăn mấy vòng mới dừng lại được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.