“Qủa là một nữ tử xinh đẹp!” Lâm Phi quay đầu lại, sau khi nhìn thấy nữ từ ngã trên mặt đất thì liền nhịn không được phát ra một câu cảm thán.
“Nhìn cái gì vậy, còn không đỡ ta dậy!” Một tiếng hừ lạnh kiêu ngạo vang lên. Nữ tử trên mặt đất mặc một bộ trang phục màu đen bó sát toàn thân, đem dáng người thon thả ôm chặt lại, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, vô cùng nóng bỏng. Thực tế thì vòng eo thon ma quỷ cực kỳ có lực sát thương, cũng may là Lâm Phi có định lực tốt, nhưng cũng khó tránh khỏi nhìn nhiều thêm vài lần. Lúc này, nữ tử tóc dài đó đang trợn mắt nhìn hắn.
Ồ, là một quả ớt nhỏ.
Lâm Phi đưa tay nâng nữ tử đó dậy. Bàn tay của nữ tử rất thoải mái, làn da mềm mại, co dãn vừa đủ, cho nên Lâm Phi không khỏi muốn nắm lấy nhiều hơn một lúc.
Hắn cũng không biết là cái hành động nho nhỏ này rơi vào trong mắt nữ tử tóc dài lại trở thành hành động của một tên sắc lang đã mắc câu.
“Ngươi có thể buông tay ta ra được chưa?” Âm thanh lạnh như băng, không thể nghi ngờ chính là đang nhắc nhở Lâm Phi, ngươi đến cùng còn muốn ăn đậu hũ của ta tới lúc nào.
“Thật xin lỗi.” Lâm Phi vội nói: “Ta giúp ngươi nhặt lên.”
“Hừ, hoàng thử lang cấp kê bái niên, một an hảo tâm (1)!”
Lâm Phi hối hận vì sao vừa rồi lại đụng phải quả ớt nhỏ này chứ. Được rồi, ai bảo ta là người tốt chứ, nam tử tốt không so đo với nữ tử.
Trên mặt đất lộ ra một trục cuốn, Lâm Phi thuận tiện lướt qua liền không khỏi cảm thấy kinh ngạc, hóa ra trên trục cuốn đó tất cả đều là về những giải đáp về phù văn, cùng với một vài vấn đề liên quan. Nếu là mấy ngày hôm trước thì Lâm Phi chỉ là một tay mơ dốt đặc cán mai. Thế nhưng sau vài ngày học tập, kiến thức về phù văn đối với hắn có thể nói là đột nhiên tăng mạnh, không hề thua kém gì so với những thiên tài. Ai bảo ở trong không gian ảo kia, hắn có được sự phụ trợ của một NPC có thâm niên, chỉ cần không phải là đồ ngốc thì ai cũng có thể thành thiên tài.
Xem qua mấy trục cuốn Lâm Phi không khỏi lắc đầu, dở khóc dở cười. Đây đều là cái tiêu chuẩn gì chứ, giải đáp cũng quá kém đi, chẳng lẽ kỹ thuật phù văn ở Huyền Thiên đại lục lại kém đến trình độ này? Hơn nữa, trong đó mấy cái đề mục mà Lâm Phi nhắm hai mắt lại cũng có thể làm ra.
Nữ tử tóc dài hiển nhiên không có lưu ý đến biến hóa của Lâm Phi.
Khi thấy phần cuối cùng Lâm Phi không khỏi nổi lên hứng thú, bởi vì đề mục cuối cùng này vẫn còn chưa người giải đáp được, mà đề mục này vừa vặn hắn đã từng nghe NPC nhắc qua. Đây là bức vẽ về sự cải tiến của phù văn.
.....
“Của ngươi!” Lâm Phi đem trục cuốn đều giao cho lại cho nữ tử tóc dài.
Nữ tử tóc dài muội tử hừ lạnh một tiếng: “Hừ, lần sau đi đường tốt nhất nên mang theo tròng mắt, cũng không phải lần nào ngươi cũng có thể gặp được người tốt như bổn cô nương!”
Lâm Phi dở khóc dở cười, quay người rời đi.
“Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ.” Nữ tử tóc dài khó tránh khỏi có chút tức giận, chính mình tốt xấu gì cũng là mỹ nữ nổi danh của Phù Văn công hội, gia hỏa này vậy mà lại dám không liếc ta lấy một cái, chẳng lẽ bổn mỹ nữ không hợp với ánh mắt của ngươi?
“Tiểu Ninh, ai chọc giận ngươi mất vậy, có muốn ca ca tới an ủi ngươi một chút hay không!”
Tâm trạng của Mục Ninh không tốt, lông mày nhướn lên nói: “Muốn chết thì tới đây.”
Những người này đơn giản chỉ là nói vui một chút thôi, nói về địa vị của Mục Ninh ở Phù Văn công hội này thì bọn hắn cũng không dám tới đắc tội.
Mục Ninh ôm trục cuốn đi thẳng một mạch về phía trước.
“Gia gia, trục cuốn con đã giúp ngươi lấy ra rồi.”
“Trước tiên cứ để đó đi!”
...
Từ Phù Văn công ra ngoài, Lâm Phi không có ở bên ngoài tản bộ mà trực tiếp trở về trạch viện của chính mình, đem tất cả các loại tài liệu bày ra: “Hiện tại, ta cũng có thể tạm thời chế tác được phù văn cấp hai, trước tiên nên chế tác cái gì mới tốt đây?”
Sau khi đem tài liệu mở ra, Lâm Phi liền dừng lại, trong lòng vẫn chưa nghĩ ra nên chế tác cái gì. Bên trong một hệ phù sư thì được chia làm rất nhiều nhánh, trong này có phù văn công kích, phù văn phụ trợ và phù văn đặc thù.
Phù văn công kích thì dễ nói nhất rồi, nó có tác dụng công kích, ví dụ như Hỏa phù cấp ba lúc trước vậy.
Phù văn phù trợ thì có rất nhiều mặt, không hề kém gì so với phù văn công kích, ví dụ như có thể gia tăng các loại phòng ngự.
Phù văn đặc thù thì hầu như các phù sư đều không thể học được, đây là một loại tồn tại đặc thù, rất ít có lưu truyền tới nay.
Những lưu truyền bên ngoài đa số chính là phù văn công kích và phù văn phụ trợ, còn về phần phù văn đặc thù thì rất ít được truyền ra ngoài, chủ yếu được nắm giữ trong tay các gia tộc vài các tông môn lớn.
“Với thực lực của ta bây giờ, nếu chống lại Võ Đạo cửu trùng thiên giai đoạn đầu thì phần thắng phi thường lớn. Nhưng mà đối với những địch nhân có kinh nghiệm lâu năm thì muốn chiến thắng cũng là vấn đề không nhỏ, mà đao pháp của ta chủ yếu là giết, ta đây có lẽ sẽ lựa chọn phù văn công kích, một kích liền có hiệu quả.” Lâm Phi suy nghĩ một chút, cuối cùng thì lựa chọn chế tác phù văn công kích.
Tục ngữ nói đúng, cách phòng ngự tốt nhất chính là tấn công. Lâm Phi ưa thích tấn công, không giỏi việc phòng ngự, cho nên phù văn công kích là tốt nhất, nhất kích tất sát, dùng thời gian ngắn nhất để phân thắng bại.
...
Trong Phù Văn công hội, Mục Trường Không giống như thường ngày kiểm tra những nghi vấn mà các đệ tử đưa tới, đây là là thói quen hình thành gần đây. Là một phù sư cấp năm duy nhất ở Quy Nguyên thành thì việc Mục Trường Không vẫn một mực không có thu nhận được đệ tử phù hợp khiến cho ông ta thấy rầu rĩ không vui.
Phù sư không giống với những cái khác, nếu muốn tìm được một đệ tử tốt thì chính là khó lại càng thêm khó. Cho tới nay, phù sư thu nhận đồ đệ thập phần nghiêm khắc, tiêu chí hàng đầu chính là thiên phú, sau đó chính là phẩm hạnh.
Hôm nay, Mục Trường Không tiếp tục lật xem nghi vấn của đệ tử như thường ngày.
“Nói nhảm hết bài này đến bài khác!”
“Mơ mộng hão huyền, làm việc không đàng hoàng!”
Là một phù sư cấp năm, Mục Trường Không rất ít khi tức giận, thế nhưng khi đối mặt với những nghi vấn và câu hỏi trên đó, thì không khỏi có chút phát hỏa. Phù sư tương đối chú ý đến học thức, lý luận phải vô cùng mạnh mẽ thì mới có thể phụ trợ cho hành động thực tế.
Nhưng mà những đệ tử này của mình, thậm chí là thành viên của công hội đều thường xuyên theo đuổi nhiều thứ xa vời, rất nhiều người đủ điều kiện phù sư nhưng lại không dám tiến thêm vào. Vài trục cuốn vừa rồi chính là ví dụ cho chuyện này. Khi thấy trục cuốn cuối cùng Mục Trường Không chỉ có nhìn lướt qua, bởi vì trục cuốn này có ghi chép một vấn đề nan giải, chính là về việc cả tiến phù văn vừa nói. Cái vấn đề khó khăn này đã tồn tại rất lâu rồi.
Thế nhưng một đề mục vẫn luôn chưa từng bị người khác công phá vậy mà giờ lại bị một người không có danh tiếng thực hiện. Vì vậy, Mục Trường Không liền thu hồi trở lại, tùy ý đảo mắt qua những thứ trên đó, vậy mà lại phát hiện ra là phía trên bản vẽ phù văn đã bị người khác cải biến thêm vài nét bút.
“Lại là tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng nào muốn thể hiện rồi hả?” Đây là ý nghĩ đầu tiên của Mục Trường Không, bởi vì, lúc trước Mục Trường Không đã từng để lại một câu nói, nếu ai có thể giải đáp được cái vấn đề khó khăn này thì sẽ nhận hắn làm đệ tử thân truyền của mình. Đáng tiếc là vẫn luôn không có ai có thể thành công.
Mục Trường Không không có để điều này vào trong lòng, không cho rằng bọn họ có thể phá giải được nên tùy ý đặt lại trên mặt bàn, chuẩn bị đi nghiên cứu phù văn.
“Ồ, có chút kỳ quái!” Mục Trường Không có thể trở thành phù sư cấp năm, thì lý luận tri thức không phải chỉ là nói suông. Mới đầu ông ta không cho là đúng, nhưng mà vẫn còn lưu tại trong lòng nên liền tùy ý đẩy ra coi một cái.
Cái đẩy này liền khiến ông ta không thể bình tĩnh được nữa, Mục Trường Không lập tức đứng thẳng lên, khóe mắt nhăn lại, ông ta chấn kinh rồi.
“Đại tài a, đại tài, phù văn ban đầu cải tiến lại có thể như vậy a.” Mục Trường Không nắm lấy trục cuốn, hai mắt nhìn chằm chằm vào bản vẽ phù văn, hai tay mơ hồ run rẩy, sau đó liền vô thức miêu tả mạng lưới phù văn trên không. Từ một vấn đề phù văn khó không có người phá giải giờ đã bị người phá giải rồi. Mục Trường Không lập tức bỏ qua bực bội trước đó, hận không thể lập tức đem người kia lôi ra.
Việc cải tiến phù văn không phải là người nào cũng có thể hoàn thành được. Cho dù là Mục Trường Không thì đối với việc cải tiến phù văn cũng không dám nói có thể làm được trăm phần trăm, thế nhưng là vừa rồi xem xét xong, Mục Trường Không có thể vỗ ngực nói, cái phù văn cấp ba này sau khi cải tiến, uy lực sẽ tăng lên một phần ba. Cái này có nghĩa là uy lực công kích sẽ càng lớn hơn.
(1) Hoàng thử lang cấp kê bái niên, một an hảo tâm: Chồn cáo chúc Tết gà, rắp tâm ăn gỏi, giả bộ thân thiện để thực hiện mưu đồ xấu.