“Phịch!” Huyền Vũ môn, trong nơi ở của Huyền Thất, hiếm thấy cái bàn nào được chọn lại điêu khắc hoa lệ vậy, người nào đó phẫn nộ giáng đó một chưởng xuống. Chiếc bàn vỡ ra từng khúc, cái bàn giá trị trị đó lập tức bị phá vỡ đến không nhận ra hình dạng ban đầu nữa.
Nghe được tin đại đệ tử chết, Huyền Thất lửa giận ngút trời, khuôn mặt dữ tợn trông đáng sợ, giống như con mãnh thú tức giận, khí tức đáng sợ lan tỏa khắp xung quanh. Trong phòng, những đồ vật khác đều lần lượt bị phá tung, tất cả đều gặp họa, âm thanh “ba, ba, ba” vang lên khắp phòng.
Khí tức của cảnh giới Huyền Linh, thì những vật bình thường làm sao có thể ngăn cản được.
“PHỤT.” Đệ tử quỳ trên mặt đất, khí sắc tái nhợt, thân thể lung lay sắp đổ, vẻ mặt tràn ngập sự sợ hãi.
“Trời ạ, đại đệ tử của ta không thể cứ vậy mà chết được, không được. Ta nhất định phải trả thù, nhất định phải trả thù, nhất định phải giết Lâm Phi, đệ tử của Thần Võ môn có thể tùy ý giết đại đệ tử của ta sao? Cơn giận này này nhất định phải được xả ra, Lâm Phi nhất định phải chết!”
“Bịch!” Đệ tử run rẩy, toàn bộ người bay ra ngoài, sau khi rơi xuống đã mất đi hơi thở, bọn họ đã bị đánh chết giữa không trung.
“Đồ ăn hại, bọn hắn đều phải chết hết, ngươi sẽ phải tuẫn táng cùng họ!”
Sau khi Huyền Thất phẫn nộ, biết rằng cần phải hủy thi diệt tích, không có khả năng tiết lộ chuyện tối ngày hôm qua ra ngoài được.
Đại đệ tử chết rồi, Huyền Thất rất là đau lòng, kết quả của mười năm bồi dưỡng cứ như vậy mà bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Ngoại trừ đại đệ tử ra, hắn còn còn mất thêm hai đệ tử Huyền Giả hậu kỳ, tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
“Thần Võ Môn, Chương Văn, cơn giận này ta nhất định sẽ trả lại, các ngươi cứ chờ đó cho ta.”
.....
Lâm Phi không biết rằng đệ tử được Huyền Thất bồi dưỡng chết là do mình, càng không biết dáng vẻ phẫn nộ bây giờ của Huyền Thất.
Sau khi từ thành Sơn Hà đi ra, hắn không chọn đi ở đường chính mà lại lựa chọn trốn vào trong rừng sâu. Sau một ngày một đêm, Lâm Phi liền xuất hiện ở dãy núi chính giữa, tên gọi cụ thể thì hắn không biết, dù sao cũng chỉ là một cái sơn mạch, sơn mạch trùng điệp, không biết đã đi đến nơi nào.
“Hiện tại có lẽ không ai có thể tìm tới nơi này a!” Lâm Phi rơi xuống một cái sơn cốc, hắn không biết mình đã bay được bao xa, hắn đoán có lẽ đã ra khỏi quận Sơn Hà được một đoạn xa rồi.
Dưới đường đi, vốn là có thể nhìn thấy bóng người, nhưng sau khi vào rừng thì lại nhìn không thấy bóng người nào, Yêu thú nhiều lên, hắn đã nhiều lần thiếu chút nữa bị bầy Yêu thú phát hiện ra.
Sau khi kiểm tra một phần tiểu sơn cốc và phát hiện không có gì nguy hiểm, Lâm Phi liền lùi vào sâu trong sơn cốc, tìm một vị trí tốt rồi lấy ra thanh đao Hắc Sát lúc trước, sức nặng lên đến nghìn cân, sau nửa canh giờ liền mở được nó ra
Một cái sơn động đơn giản, hắn di chuyển một tảng đá lớn ở bên ngoài, một chỗ dừng chân tạm thời đã có, dã thú hay Yêu thú cũng không cách nào xông tới.
“Trên trái đất đoán chừng là sẽ không tìm ra được cao thủ nào đào động lợi hại hơn ta a!” Lâm Phi có chút đắc ý, lấy ra lương khô đã chuẩn bị sẵn rồi lấy thêm nước sạch ở bên ngoài, miễn cưỡng cho cái bụng được ăn no. Sau khi ăn xong, liền xuất ra kiếm phổ mà Chương Văn sư bá đã đưa cho hắn.
Hôm nay, Lâm Phi chuẩn bị nghiên cứu kiếm pháp, về sau chỉ sợ là không có thời gian để nghiên cứu nữa.
“Phong Kiếm!” Trên bí tịch, hai chữ mạnh mẽ mà có lực hiện lên, Lâm Phi từ phía trên cảm giác được một luồng gió dày đặc, tựa hồ như chỉ sau một khắc thôi sẽ có thể đả thương người được.
“Có thể đem Phong Chi Ý Cảnh lĩnh ngộ đến trình độ này, thì người sáng chế ra quyển bí tịch này, nhất định phải là một vị cao thủ. Một cao thủ sử dụng kiếm chân chính, mỗi chữ mỗi câu đều lộ ra được kiếm khí trong đó.”
Từ bỏ việc sử dụng đao, ngược lại thì sử dụng kiếm. Sau cả đêm suy nghĩ hắn cũng đã có được kết quả cuối cùng.
Trước kia, đao pháp của hắn chiếm ưu thế lớn, nhưng về sau, trải qua lười nhắc nhở của Chương Văn sư bá, Lâm Phi đã có thể bừng tỉnh đại ngộ. Trên con đường tu luyện, thực chất chính mình vẫn còn một tay mơ, thiếu chút nữa đã bị hạn chế rồi.
Hắn mở ra “Phong Kiếm”, khúc dạo đầu chính là: Tu Phong Kiếm, trước hết phải lĩnh ngộ được Ý Cảnh... Những người còn lại có dùng cả đời cũng không cách nào đại thành!
Câu đầu tiên, thứ Lâm Phi đối diện chính là khí tức Phong Chi Ý Cảnh nồng đậm khiến hắn không khỏi cảm thấy kinh hãi. Bí tịch “Phong Kiếm” này rõ ràng là nguyên bản, không phải là bản cải biên sau này.
Lâm Phi tựa hồ hiểu ra tâm ý của Chương Văn sư bá.
Tu luyện “Phong Kiếm”, trước hết chính là lĩnh ngộ được Ý Cảnh, nếu không thì cả đời cũng vô pháp đạt đến Phong Kiếm chân chính. Lĩnh ngộ Ý Cảnh, đã khó lại càng thêm khó, nhất là lĩnh ngộ được Ý Cảnh hệ gió.
Nếu không phải có cơ duyên trùng hợp, cộng thêm có được hệ thống trợ giúp ở bên trên, thì hắn mới có thể lĩnh ngộ được Ý Cảnh.
Tĩnh tâm, Lâm Phi lại tiếp tục lật xem cuốn “Phong Kiếm” này, bên trên mỗi một tờ đều lưu lại rất nhiều chú thích, coi dấu vết trên đó thì đều là do các tiền nhân lưu lại, rất nhiều chỗ liền có thể lập tức hiểu ra.
“Phong Kiếm” tổng cộng có bảy chiêu thức kiếm, ngyaf hôm đó Chương Văn đã sử dụng “Phong Sát”, đã là thoát ly khỏi kiếm chiêu vốn có, tùy tâm sở dục, chỉ có thể sáng tạo mới có được.
Cương Nhu Bính Tế là cảnh giới đại thành của “Phong Kiếm”, cái loại này có lực sát thương mà cho tới bây giờ vẫn khó có thể quên được.
“Chương Văn đúng là đã đem kiếm pháp tu luyện vô cùng thành công, ông ấy đưa ta “Phong Kiếm” nguyên bản, nhất định có ý của mình, ta cũng cần phải hảo hảo suy nghĩ một chút!”
Sau khi luyện võ, tâm tính của Lâm Phi không hề có xúc động, lấy ra “Phong Vân kiếm pháp”, thu được Hoàng giai thượng phẩm kiếm pháp.
Sau khi xác minh hai quyển này, Lâm Phi thỉnh thoảng thì nhíu mày, thỉnh thoảng thì lại giãn mở lông mày.
Một lúc lâu sau, Lâm Phi mở hai mắt ra, toàn bộ người đứng thẳng lên, trên tay có một căn nhánh cây, trụi lủi, mà sau khi khi bị nắm vào trong tay thì lập tức lóe lên kiếm quang.
“Phong Kiếm chiêu thứ nhất, Như Phong!”
“Phong Kiếm chiêu thứ hai, thuận tiện!”
“Phong Kiếm chiêu thứ ba, Tùy Phong!”
“Phong Kiếm chiêu thứ tư, Phong Bạo!”
“Phong Kiếm chiêu thứ năm, Phong Quyển Tàn Vân!”
“Phong Kiếm chiêu thứ sáu, Phong ba vạn dặm!”
“Phong Kiếm chiêu thứ bảy, gió kiếm như một!”
...
“Phong Kiếm quả nhiên là không dễ lĩnh ngộ!” Lâm Phi dừng lại, ngắm nhìn vách đá ngổn ngang lộn xộn bốn phía dần nứt ra, không khỏi thở dài một tiếng, đây chính là dấu vết lưu lại khi lần trước luyện kiếm pháp.
“Ta đã lĩnh ngộ được Phong Chi Ý Cảnh, kết quả lại chỉ lĩnh ngộ được đến chiêu thức thứ tư, ba chiêu đằng sau chỉ sợ phải là người lạc vào cảnh giới kỳ lạ mới có thể lĩnh ngộ được!”
“Phong Kiếm” tổng cộng có bảy chiêu thức, ba chiêu thức đầu là nhu hòa, hai chiêu tiếp theo thì vừa phải, hai chiêu cuối cùng, cương nhu hợp nhất, hòa lại làm một.
Đối với bốn chiêu thức mà mình lĩnh ngộ bốn thức, Lâm Phi không hài lòng lắm. Thật tình hắn không biết rằng nếu chuyện hắn mới mười bảy tuổi mà đã lĩnh ngộ được bốn chiêu thức trong đó bị Chương Văn biết được, thì đoán chừng sẽ bị mắng là được tiện nghi còn khoe mã.
Lâm Phi yên lặng ôn tập kiếm pháp trên tay. Đã có đủ hương vị của Phong Chi Ý Cảnh rồi thì không giống lúc trước, ngoan cố, khô khan, mà mang theo một loại phong cách kiếm pháp.
“Thật không hổ là kiếm pháp của cao thủ Ý Cảnh, cho dù mới học được bốn chiêu thức trong “Phong Kiếm”, thế nhưng nếu như muốn chống lại vị Thanh Mang thì không cần phải ra sát chiêu, ta cũng có thể đánh chết hắn!”
Không tu luyện thì hoàn toàn không thể xuất ra được uy lực trong đó. Lâm Phi lúc này giống như một sinh viên vừa tốt nghiệp, sau khi ở bên ngoài lăn lội một phen thì mới hiểu được ý nghĩa của việc đối đáp chuyên nghiệp.
“Như Phong!”
“Tùy Phong!”
“Truy Phong!”
Ba chiêu thức phá trước, Lâm Phi dùng đến thì toàn bộ người đều lộ ra khí tức nhẹ nhàng như gió. Về phần một chiêu đằng sau thì do sơn động quá nhỏ, không thuận tiên để thi triển, nên việc thi triển ba chiêu phía trước, Lâm Phi đã là tâm tùy ý động rồi, sử dụng vô cùng thuận tay.
“Không biết cuốn Phông Vân kiếm pháp này sẽ có thu hoạch gì đây!”
Ăn vào một ngụm linh dịch để khôi phục lại chân nguyên đã tiêu hao, hắn lại một lần nữa nghiên cứu Phong Vân kiếm pháp.”
Hoàng giai thượng phẩm “Phong Vân kiếm pháp”, nếu như không có “Phong Kiếm” tồn tại thì nhất định sẽ làm cho hai mắt Lâm Phi tỏa sáng, nhưng sau khi hắn học được “Phong Kiếm”, thì nó liền giống như gân gà (1) vậy.
Phong Vân kiếm pháp đồng dạng là một bộ kiếm pháp tuân theo mức độ cực hạn của gió. Nhưng cái bộ kiếm pháp này, so với “Phong Kiếm”, thì lại giống như một đứa bé, với một người lớn vậy. một cái nhắm thẳng vào Phong Chi Ý Cảnh, một cái thì nhắm tới độ nguyên bản của gió, khác biệt to lớn, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.
Đối với việc Lâm Phi lĩnh ngộ được Phong Chi Ý Cảnh Lâm Phi thì vẫn là có một chút tác dụng, có tác dụng phụ trợ, có thể tham khảo được.
Bên trong “Phong Vân kiếm pháp” có một ít kiến thức, khiến cho Lam Phi có cảm giác không thầy cũng có thể thông được, tựa hồ như không cần phải luyệ tập cũng có thể tự thi triển ra được.
Cái này giống như việc một học sinh trung học nhìn đề của học sinh trung học vậy, tự nhiên sẽ có cảm giác quen thuộc, đơn giản cũng có thể làm được. Lâm Phi chính là cái bộ dạng như vậy.
Lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh, lại học thêm kiếm pháp hệ gió, không giống người bình thường, tự nhiên cũng không tồn tại vấn đề khó khăn gì cả.
Lâm Phi vẫn như cũ cứ học rồi lại học, con muỗi thịt cũng là thịt, đảo mắt một cái liền có thể thông được vấn đề, không tồn tại phiền toái gì cả. Nếu như Thành Ba biết rằng, kiếm pháp mà chính mình cần tới mười năm mới thành công, mà Lâm Phi chỉ cần không đến một buổi tối là có thể học được, không biết có thể từ dưới đất bò ra thổ huyết một lần hay không.
....
Sau khi luyện tập cả “Phong Kiếm” cùng “Phong Vân kiếm pháp”, thấy cảm giác không sai biệt lắm thì Lâm Phi lúc này mới dừng lại. Ngồi ở trên một tảng đá lớn, lấy ra phần linh dịch còn dư lại ra.
Lần trước trở lại liền sử dụng linh dịch để khôi phục ngoại thương, một nửa thì dùng để khuếch đại kinh mạch, linh dịch còn dư lại vẫn một mực chưa dùng tới, thừa dịp hiện tại đang rảnh liền đem kinh mạch mở rộng ra.
“Nếu có cơ hội, nhất định phải đi làm một ít linh dịch!” Sau khi kinh mạch được mở rộng, chân nguyên trong cơ thể đã từng ngày từng ngày tăng trưởng lên, hiệu quả đến từ Cửu Chuyển Tâm Pháp.
Sau khi tu luyện cuốn huyền giả Cửu Chuyển Tâm Pháp, chân nguyên trong cơ thể nhanh chóng được gia tăng, nguyên bản bảo trì cố định chân nguyên, thoáng cái liền ra tăng thêm được vài phần công lực.
Cho nên, trên lôi đài đầy máu tanh của ngày đó, Lâm Phi mới có thể dựa vào Thủy Hỏa Liên Hoa để vây quanh Thanh Mang, làm hao tổn chân nguyên của đối phương, lấy được thắng lợi cuối cùng.
Một giọt, một giọt lại một giọt. Lâm Phi chuyên tâm bắt đầu luyện hóa chân nguyên, đồng thời vận chuyển Cửu Chuyển Tâm Pháp, hai bút cùng vẽ.
Linh dịch mở rộng lộ tuyến kinh mạch, Lâm Phi rất cảm giác được là sau khi kinh mạch được mở rộng, chân nguyên lưu động càng thêm mạnh mẽ hơn so với trước kia, giống như một dòng sông nhỏ thoáng cái liền biến thành sông lớn.
Sau khi dùng năm lượng linh dịch, số linh dịch còn dư lại hết thảy đều chuyển hóa thành chân nguyên.
.....
Một lần luyện hóa này chính là cần tới hơn một ngày.
Từ trong sơn động đi ra, Lâm Phi tinh thần rất phấn chấn, nhìn không ra có chút sắc thái mệt ỏi nào, tinh quang trong mắt vô cùng rạng rỡ.
“Cuối cùng cũng đã đem linh dịch luyện hóa hoàn tất rồi, chân nguyên trong người ta hiện giờ, so với võ giả tu vi huyền giả trung kỳ, chỉ sợ cũng không kém hơn điểm nào cả!” Lâm Phi thì thào tự nói.
Lâm Phi không phải là võ giả bình thường, người khác đột phá cảnh giới nhỏ tương đối dễ dàng, nhưng mà hắn một khi đã đột phá, thì chính là đột phá những cảnh giới lớn hơn. Cho nên, Lâm Phi chỉ có thể tăng cường sức mạnh chân nguyên, khiến cho công kích của mình trở nên càng thêm hung mãnh hơn.
“Sau khi học xong Phong kiếm, gặp gỡ cảnh giới huyền giả đại viên mãn, ta cũng có năng lực để đấu một trận mà không cần đau đầu, chỉ sợ không cách nào giết chết được đối phương thôi, chứ đối phương cũng đừng nghĩ đến chuyện sống được thoải mái!”
Trong vòng một đêm, thực lực của Lâm Phi tăng lên rất nhiều. Vốn dĩ đã có thể chống lại được huyền giả hậu kỳ, nhưng sau khi học được “Phong Kiếm”, thì lại không còn đơn giản như vậy nữa.
“Ồ, Yêu thú bạo động?” Bỗng nhiên, Lâm Phi nhướng mày, nhìn về phía một nơi nào đó.