Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 102: Chương 102: Tứ đại công tử




Đột nhiên có một tiếng nói đi truyền từ xa đến!

Người phản ứng đầu tiên không ai khác ngoài Lý Khánh Phong. Mặt hắn trong nháy mắt thay đổi, lộ ra vẻ mặt oán độc: “Tên nhóc thối tha, hôm nay ngươi chết chắc rồi!”

“Nói nhảm thật là nhiều!”

Trên người Lý Khánh Phong một lần nữa lại truyền tới tiếng kêu rên, thì ra chỉ trong nháy mắt này, Lâm Phi đã lại tăng thêm lực đè ép.

Thế nhưng ngay sau đó, Lý Khánh Phong cùng Kim Vô Nhai hình như nhớ tới điều gì đó, nhất là Lý Khánh Phong, giống như nhìn thấy một chuyện không thể xảy ra vậy, đôi mắt đầy sợ hãi nhìn về phía Lâm Phi: “Ngươi… ngươi là Lâm Phi năm đó!”

Nếu là người bình thường, bọn người Lý Khánh Phong có lẽ sẽ thật sự không cần lo lắng, ở thành Quy Nguyên hầu như không ai dám đắc tội bọn họ.

Thế nhưng không thể ngờ được, bản thân mình lại gặp phải Lâm Phi, chỉ trong nháy mắt, tự mình lại thành thủ hạ bại tướng dưới tay hắn. Hắn không đột nhiên nhớ tới một việc mà trước đây đã được nghe, lúc đó khi Trương Vạn Tùng bị phế đi một cánh tay hắn còn khinh thường không thèm quan tâm, Tam thiếu gia Lâm gia vốn nổi danh là một phế vật, có thể lợi hại đến cỡ nào được, có khi người ra tay là tùy tùng của hắn, bị Lâm Phi giả danh thế thân thôi. Thế nhưng bây giờ thì….. hắn đã biết mình sai lầm rồi, lúc này hi vọng duy nhất là người tới tốt nhất có thể dạy cho Lâm Phi một bài học.

Lý Khánh Phong ít ra có thể tiếp nhận được thông tin này, nhưng Kim Vô Nhai năm đó cũng rất phách lối, thế nhưng lúc này lại sợ tới nhũn cả tay chân. Hắn không thể tin được, mình lại gặp được tên Lâm Phi phế vật của Lâm gia kia ở đây, hơn nữa bản thân mình còn bị hắn đánh sưng lên giống như đầu heo. Tuy rằng bang Hắc Hùng của hắn hiện tại thế lực đang không ngừng mở rộng, có thể không để vào mắt rất nhiều thế lực nhưng Lâm gia tạm thời bọn hắn vẫn không dám đắc tội.

Tuy rằng thực lực của Lâm gia đã không còn được như năm xưa, nhưng rốt cuộc lạc đã gầy vẫn lớn hơn con ngựa, bang Hắc Hùng bọn họ vẫn không dám đụng vào.

Kim Vô Nhai lúc này quả thật là sợ hãi vô cùng.

Lâm Phi dù có là phế vật thế nào đi nữa, thì cũng là Tam thiếu gia của Lâm gia, thân phận tôn quý, không phải một thiếu gia nho nhỏ của bang phái có thể sánh được. Lúc này hắn thậm chí cảm thấy mình may mắn, rằng Lâm Phi cũng chỉ đánh chứ không hề giết hắn vì cho dù hắn (Lâm Phi) thật sự muốn làm vậy đi nữa thì bang Hắc Hùng bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng chấp nhận, thậm chí còn không dám trả thù.

Chênh lệch giữa gia tộc và bang phái chính là ở chỗ này.



Sau khi nghe được tiếng nói ngoài cửa.

Sắc mặt La Thiên liền thay đổi, hắn vội vàng đi đến, hạ giọng nói với Lâm Phi: “Sâu bệnh, việc lớn không tốt rồi, nhất định là bọn họ đến!”

Lâm Phi nhíu mày, từ trên người La mập hắn cảm nhận được rõ ràng sự không tự tin, giống như người vừa mở miệng nói chuyện có thân phận rất lớn vậy, tùy ý hỏi: “Lão mập, mấy năm không gặp, lá gan của ngươi hình như nhỏ đi rất nhiều, không lẽ người đến có thân thế rất lớn sao?”

Nếu là ngày thường, lúc này La Thiên đã sớm dùng tới chiêu ba mươi sau kế chạy là thượng sách, thế nhưng hôm nay người ra mặt giúp hắn là Lâm Phi. Cho dù đã mấy năm không gặp, hắn vẫn luôn coi Lâm Phi là bạn tốt, nên hắn vẫn kể rõ mọi thứ cho Lâm Phi: “Lâm Phi trong năm năm ngươi không ở đây, thành Quy Nguyên xuất hiện Tứ đại công tử, mỗi người đều có thực lực vô cùng mạnh, trong năm năm này, danh tiếng của bọn họ rất cao, người vừa nói chắc chắn là của Lý Nguyên của Lý gia, một trong Tứ đại công tử.”

Lâm Phi cảm thấy có chút ngoài ý muốn, chỉ trong năm năm đột nhiên lại nhảy ra Tứ đại công tử, năm đó khi mình ở đây, Tứ đại công tử chó má gì đấy cũng không hề tồn tại, mà bây giờ lại đột nhiên nhảy ra Tứ đại công tử, nghe có vẻ rất có ý tứ.

Lúc đầu, Lâm Phi cũng chỉ định xử lý tên đệ tử Lý gia này, bây giờ nhảy ra một Tứ đại công tử, thân phận địa vị hoàn toàn khác biệt, khiến Lâm Phi lại càng hứng thú.

La Thiên thấy Lâm Phi nói như vậy, lời vốn đã ra đến khóe miệng lại nuốt về, kiên định nói: “Sâu bệnh, việc này tất cả là do ta, chút nữa bọn chúng dám làm gì, lão mập ta đây tuyệt đối sẽ xông lên phía trước, lão mập ta một khi đã giận lên, ai ta cũng không sợ.”

Lâm Phi có thể nhìn ra được, đây hoàn toàn là những lời nói thật tâm của La Thiên, đây có thể coi như là một người bạn tốt, sau này ngược lại có thể lôi kéo một phen, trở thành một cánh tay của mình.

“Yên tâm, mọi việc đã có ta rồi, Tứ đại công tử thì cũng chỉ có thế, nếu hắn thật sự muốn làm gì, ta đây sẽ phế hắn trước tiên.” Lâm Phi ha hả cười nói.

La Thiên cũng không nghe lời này của hắn, trong lòng đã sớm quyết định chủ ý, cho dù thế nào đi nữa cũng quyết không để Lâm Phi gặp chuyện không may.



Trong lúc bọn họ nói chuyện rất nhanh người bên ngoài đã đi tới.

Người nọ đứng ở cửa, ánh mắt phức tạp nhìn vào Lý Khánh Phong.

“Nguyên ca ngươi tới thật tốt quá, mau dạy cho tên Lâm Phi khốn khiếp này một bài học!”

Mấy người ở cửa vừa xuất hiện, Lý Khánh Phong vốn đang quỳ trên mặt đất cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa vững chắc, hung phấn giống như đã nhìn thấy được bộ dạng xui xẻo của Lâm Phi.

Răng rắc! Răng rắc!

“A … Đau chết ta rồi.”

Vừa mới dứt lời thì Lý Khánh Phong cảm nhận được cơn đau nhứuc từ toàn thân truyền đến, chính thức cảm nhận được cái gọi là thái sơn áp đỉnh, nhịn không được hét to, khiến người nghe đến cũng cảm thấy da đầu tê dại.

“Lâm Phi, ngươi ỷ mình là Tam thiếu gia Lâm gia, ở đây cố ý nhục nhã người Lý gia ta, là có ý gì đây!”

Lý Nguyên bộ dạng trông rất nho nhã không hề khiến cho người nhìn cảm thấy kiêu ngạo, lại khiến người ta nhìn vào thấy có hảo cảm. Thế nhưng người nào quen hắn đều biết, Lý Nguyên cũng không dơn giản như ngoài mặt hắn tỏ ra, mọi người đặt cho hắn biệt danh là “Hắc công tử” cũng đủ thấy thủ đoạn độc ác của hắn.

Nếu không phải Lý Nguyên vừa đúng dịp đi ngang qua, làm sao biết được, Tam thiếu gia Lâm gia lại dám ra tay với người của Lý gia bọn họ, là đệ tử dòng chính của Lý gia, không phải ai cũng có thể nhục nhã được.

Lúc này đi cùng với Lý Nguyên, trừ hắn đều là thiếu gia của các gia tộc hạng hai hạng ba, thế lực cũng không vừa, cùng thuộc một vòng tròn thế lực, đương nhiên cũng coi Lý Nguyên là người dẫn đầu.

Lâm Phi cũng không buông tay, thản nhiên nói: “Mấy năm không gặp, người của Lý gia các ngươi lá gan càng càng lớn. Đại gia ta ăn uống ở đây, người của Lý gia ngươi lại dám xông vào,ngươi hỏi ta đây có ý gì, ta đây còn muốn hỏi ngược lại, Lý gia các ngươi có phải là nghĩ thành Quy Nguyên thành nhà mình rồi phải không, chỗ nào cũng dám xông vào?”

Đừng chỉ nhìn Lâm Phi thích ra tay đánh nhau, hắn cũng biết nói đạo lý, mọi việc đều nằm trong một chữ lý này, đặc biệt là đối với những gia tộc này, ai chiếm được đạo lý người đấy có ưu thế.

Những lời này vừa nói ra, trong lòng Lý Nguyên liền thầm mắng Lý Khánh Phong ngu ngốc, nếu không phải thế cục hiện tại đang trong giai đoạn quan trọng, bọn họ chưa chắc phải sợ Lâm gia, nhưng bây giờ lại không thể gây ra phiền phức gì.

Tên nhóc Lâm Phi này vừa trở về, trước mặt mọi người phế đi cánh tay trái của Trương Vạn Tùng, việc này trong nội bộ các gia tộc đang lưu truyền sôi sùng sục. Cho dù thân là một trong Tứ đại công tử, Lý Nguyên cũng không thèm để Lâm Phhi vào mắt, thế nưng hôm nay gặp mặt hắn phát hiện Lâm Phi trở nên gian xảo hơn rất nhiều, biết được phải nắm được đạo lý, đặc biệt là cái mũ này một khi đã chụp xuống, nếu như Lý Nguyên dám thừa nhận, tuyệt đối sẽ gây ra phiền toái lớn.

“Lâm Phi, ngươi chính là phế vật mất mặt xấu hổ năm năm trước đấy hả?”

Lý Nguyên vẫn chưa mở miệng, mà từ phía sau đi ra một người trẻ tuổi, cả người trông có vẻ tà khí, nghiêng mắt nhìn Lâm Phi chằm chằm, khẩu khí không phải chỉ gây khó chịu bình thường.

“Ngươi lại là ai nữa?”

Người kia vừa đi đến, Lâm Phi lập tức cảm nhận được địch ý nồng nặc tỏa ra từ trên người đối phương, nhưng rõ ràng hắn lại chưa từng gặp qua người này, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.