Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 147: Chương 147: Tỳ nữ gặp chuyện




Lâm Phi nói mình muốn theo đuổi sự vô hạn của Võ đạo.

Tất cả việc này đều nằm trong dự liệu của Lâm Chấn Thiên nhưng lúc nghe xong ông vẫn có cảm giác hơi lạc lõng.

Lâm gia ở thành Quy Nguyên có lịch sử hơn hai trăm năm.

Lâm Chấn Thiên là tộc trưởng của thế hệ này, ông vì muốn nâng tầm Lâm gia thành gia tộc ngàn năm mà đã đổ ra không biết bao nhiêu tâm huyết.

Cái vị trí tộc trưởng này, Lâm Chấn Thiên luôn muốn giao cho đứa con trai thứ hai là Lâm Phong, còn đứa con đầu thì làm trợ thủ, để có thể đảm bảo đến việc truyền thừa cho thế hệ tiếp theo của Lâm gia không xảy ra một sai lầm nào.

Từ sau khi đứa con trai thứ ba trở về, nó lại biến đổi đến ba trăm sáu lăm độ, từ chém phù văn sư đến giết Huyền giả, sau đó còn dùng thủ đoạn để hại chết ba vị trưởng lão Võ đạo cửu trọng thiên, ai cũng biết rằng Lâm Gia có một vị Võ đạo thiên tài.

Cho nên, Lâm Chấn Thiên nảy ra một suy nghĩ muốn Lâm Phi làm tộc trưởng.

Ông rất tin tưởng con mình nhất định sẽ làm rạng rỡ gia tộc, lúc đó độc chiếm thành Quy Nguyên cũng không phải là vấn đề, thậm chí khi tiến vào các thành lớn như quận Sơn Hà cũng có khả năng.

Với hành động trong mật thất đêm nay, Lâm Chân Thiên có thể thấy được chí của Lâm Phi giờ không ở đây.

Vì vậy mới có một hồi tra hỏi như vừa rồi.

...

“Phụ thân đại nhân, người cho rằng con sẽ phù hợp với vị trí tộc trưởng sao?”

Lâm Phi hỏi ngược lại một câu.

Lâm Chấn Thiên ấy thế mà trở nên trầm mặc, trước đây đó chỉ là mong muốn trong lòng ông, sau khi suy nghĩ cẩn thận, liệu vị trí tộc trưởng này thật sự phù hợp sao? Ông để tay lên ngực tự hỏi như thế.

Ít nhất thì không phù hợp với tình huống hiện tại.

Lâm Phi thấy sự thay đổi của phụ thân thì biết lời mình vừa nói có tác dụng, hắn tiếp tục chân thành nói: “Làm tộc trưởng cả ngày phải tính toán mọi thứ, người tính toán ta, ta tính toán ngươi. Vị trí như vậy thật sự không phù hợp với con một chút nào. Con đường tương lai của con là đi khắp đại lục Huyền Thiên để mở mang kiến thức từ các cao thủ bốn phương, người hi vọng Lâm gia có một cao thủ hay là một tộc trưởng biết tính toán thiệt hơn?”

Lâm Chấn Thiên khoát khoát tay: “Thôi, thôi, con theo chí hướng của con thôi. Con không thích hợp làm tộc trưởng!”

Những câu nói kia quả thật đã thuyết phục được Lâm Chấn Thiên.

Đứa con trai này của mình được kẻ mạnh bên ngoài thu nhận làm đệ tử. Chỉ trong thời gian một năm đã thăng lên được đến Hậu Thiên Đỉnh Phong, năng lực thực chiến có thể đạt đến Huyền giả sơ kỳ.

Thời cơ như vậy, thử hỏi ở đại lục Huyền Thiên có bao nhiêu người có được, có thể nói Lâm gia không khác nào con chuột sa chĩnh gạo.

Mười bảy tuổi đã đạt được thành tích này, Lâm Phi có thể nói là một đệ tử thiên tài, đặc biệt chỉ xét một mình năng lực thôi cũng đã có thể xem là một thiên tài xuất chúng.

Năm đó ông mười bảy tuổi, hình như mới Võ đạo lục trọng thiên.

Lâm Chấn Thiên không khỏi nhớ đến bản thân mình trước đây.

Một thiên tài như vậy, nếu đến ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi sẽ còn như thế nào nữa? Cho dù Lâm Chấn Thiên không thể tính được, bởi vì đó là một bí ẩn, một bí ẩn không ai có thể biết, thế nhưng chắc chắc người đó sẽ đứng trên một vị trí đáng ngưỡng mộ.

Không ai biết được, cũng không ai đoán được.

Vì thế, ông nghĩ đưa đứa con trai này lên làm tộc trưởng là một việc không đúng lắm, nói không chừng sau này nó sẽ trở thành niềm tự hào duy nhất của Lâm gia.

...

Lâm Phi thấy phụ thân đã bỏ ý nghĩ đó đi thì thở dài một hơi.

Làm tộc trưởng thì có gì tốt? Hắn không thèm làm tộc trưởng, chỉ tính tính toán toán đã mất nguyên ngày, lấy cơ hội đâu ra mà tu luyện. Làm tộc trưởng không phải là một việc vất vả bình thường đâu.

Không ngừng theo đuổi sự vô hạn của Võ đạo mới chính là mục tiêu của Lâm Phi.

“Phụ thân, đây là đan dược con chuẩn bị cho đại ca, người hãy nhận giúp huynh ấy!”

Lâm Phi lấy ra một bình ngọc đưa cho phụ thân mình.

Lâm Chấn Thiên ngẩn người, nhìn chằm chằm vào đan dược trong bình ngọc, thốt lên: “Tiên Thiên đan!”

Năm đó, ông bước vào vào cảnh giới Huyền giả, may mà có một viên Tiên Thiên đan, nếu không xém chút nữa đã chết nửa đường, chỉ chừng đó đã có thể thấy nó quan trọng đến mức nào.

Ông không ngờ đêm nay lại có thể thấy được một viên Tiên Thiên đan, tâm trạng rất xao động, sau đó ông cầm lấy bình ngọc: “Đây là Tiên Thiên đan của con, là Tiểu Tiêu Đan, ta không thể nhận được!”

Xác suất xuất hiện của một viên Tiên Thiên đan có thể tưởng đương với xác suất xuất hiện của một vị huyền giả, cường giả.

Gia tộc có thể đứng sừng sững trăm năm không ngã, tầm quan trọng của nó không ai dám coi nhẹ, thành Quy Nguyên cũng đã lâu rồi chưa xuất hiện loại đan dược này.

Lâm Phi lắc đầu: “Tạm thời con không cần dùng đến, đây là con đặc biệt chuẩn bị cho đại ca, sau khi uống xong chắc chắn đại ca có thể đạt đến Hậu Thiên Đỉnh Phong, lại có thêm phụ thân bảo vệ, thăng lên thành Huyền giả chắc chắn sẽ không thành vấn đề.”

Vì sao Lâm Phi lại khách sáo như vậy, còn không phải vì Tiên Thiên đan không có tác dụng gì với bản thân hắn sao.

Cách thăng cấp của hắn cũng không giống với mọi người, muốn thăng cấp thì cần phải hoàn thành nhiệm vụ.

Vượt nhiệm vụ có thể sẽ không quá đơn giản nhưng có Tiên Thiên đan cũng chẳng giúp ích được gì, thế thà cho đại ca để hắn vượt ải thành công còn hơn.

“Đại ca con sẽ nhớ công ơn của con cả đời!” Lâm Chấn Thiên nói: “Trước tiên ta sẽ nhận đan dược thay nó, tránh để nó lười biếng.”

Lâm Phi cười to, hắn có thể thấy được một sự cảm kích từ đáy mắt phụ thân.

...

Từ trong mật thất đi ra.

Lâm Phi đang trên đường về lại tiểu viện.

Bởi vì đã nói hết tất cả ra rồi nên tâm trạng của hắn rất tốt, áp lực cũng biến mất, linh hồn hắn bây giờ cũng như đang lâng lâng.

Linh hồn đã dung hợp được không ít nên sau này chắc hẳn sẽ không phải chịu thêm ảnh hưởng gì nữa.

Dưới ánh trăng, Lâm Phi nhếch miệng thành một nụ cười, bận rộn lâu như vậy, cuối cùng cũng lấy lại được thứ thuộc về mình.

Công pháp và vũ khí có tốt đến đâu nhưng nếu không có linh hồn dung hợp thì vẫn không được.

Cả người Lâm Phi thả lỏng, có cảm giác lâng lâng, thầm nghĩ: “Bận rộn, cực nhọc, mệt mỏi suốt mấy ngày nay đúng là không uổng phí mà, không cần ta nhúng tay vào phụ thân đã xử lý ổn thỏa hết rồi.”

Trở lại sau kỳ nghỉ dài hai tháng rưỡi.

Ngày hôm sau.

Lâm Phi thức dậy từ sớm, cũng không gặp được đại ca, nhị ca, chắc bọn họ đang bế quan đột phá, nói về cảnh giới đột phá, nó cần một thời gian nhất định để bế quan.

Tác dụng của Tiểu Nguyên đan vô cùng lớn, nó có thể giúp đột phá cảnh giới đang có của bản thân một cách dễ dàng, còn như đột phá một cảnh giới nhỏ hay cảnh giới lớn thì đó là chuyện của bản thân họ.

Sau khi ăn cơm no nê, vốn muốn ra ngoài đi đi lại lại một chút nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua, Lâm Phi bèn đến trạch viện của mình.

Trên đường đi, đệ tử Lâm gia đều khách sáo chào hỏi hắn, hơn nữa còn có thể cảm thấy sự sợ hãi từ bọn họ, như thể hắn là một tên ác ma mà bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu cũng có thể giơ nanh ra nuốt người được.

“Thực lực tốt cũng không phải là chuyện gì tốt!”

Lâm Phi biết rất rõ, bọn họ đang sợ mình, thế là tự mình kéo ra một khoảng cách với mọi người.

Trở về trạch viện, không thấy Thanh Loan đâu làm cho Lâm Phi không khỏi thắc mắc, cô gái nhỏ này rốt cuộc là chạy đi đâu rồi, chẳng lẽ gần đây mình đối xử với nàng tốt quá hay sao?

Giải quyết xong phiền phức nên cũng không còn áp lực gì, linh hồn cũng đã dung hợp được nhiều, từ trong sâu thẳm vẫn còn thiếu một chút nữa mới có thể đại đến độ toàn vẹn nhất.

“Thời tiết đẹp thật, thôi thì cứ ngủ một giấc đã!”

Gần đây đi sớm về trễ, tật lười biếng của Lâm Phi lại xuất hiện.

Việc đi ngủ những nam game thủ thật không có cách nào thay đổi được, cho dù đây là đại lục Huyền Thiên, bên ngoài có ồn ào như thế nào thì hắn cũng không muốn trở thành con khỉ cho mọi người vây quanh ngắm nghía.

“Thiếu gia! Thiếu gia!”

Lâm Phi dù đang ngủ say nhưng cảm giác vẫn rất thính.

Đây là phản ứng bình thường của một Võ giả, nếu ngủ say không khác gì một cái đầu lợn chết thì sẽ bị người ta làm thịt lúc nào cũng không biết, thế nên lúc ngủ võ giả luôn để lại cho mình một sự cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng có thể tự nhắc nhở mình.

Có người xuất hiện bên ngoài thật ra Lâm Phi đã biết rồi.

“Có chuyện gì thì nói mau đi!”

Ngoài cửa là một tên thị vệ đang rất cung kính, ngay cả ngẩng đầu nhìn Lâm tam thiếu cũng không dám.

“Bên ngoài có một người đến tự xưng là người của Công hội Phù Văn, người đó nói tỳ nữ Thanh Loan của thiếu gia bị ám sát trên đường, may mà có người của công hội ra tay giúp đỡ, bây giờ Thanh Loan vẫn đang ở Công hội Phù Văn!”

Lâm Phi thoáng cái sầm mặt lại: “Ai ra tay ám sát? To gan thật! Tỳ nữ của bản thiếu gia mà cũng dám ra tay!”

Bầu không khí bỗng trầm xuống, sát khí lộ ra, tên thị vệ đáng thương gần như phải rất cố gắng mới không chạy đi mất, sát khí đáng sợ này chỉ có thiếu gia mới tu ra được thôi.

“Nghe nói hình như là Dư Nghiệt của Lý gia.”

Tên thị vệ dè dặt nói.

Con bé này, thật chưa bao giờ để cho người ta bớt lo!

...

Ngoài cửa lớn là một phù văn sư mặc áo đen, trước ngực có ba đạo phù văn, cũng tức là phù văn sư cấp ba, lúc này đang không ngừng đi qua đi lại.

Chuyện hôm qua toàn bộ thành Quy Nguyên đều đã nghe tin, Lý gia bị xóa sổ, thậm chí còn có tin đồn rằng tộc trưởng của Lý gia đã chết bên ngoài.

Còn về độ xác thực của cái tin đồn này thì không sao biết được nhưng không có lửa thì sao có khói, mà có khi lại chính xác thật ấy chứ.

Trong thời gian này, hễ ai mà có quan hệ với Lý gia đều lo sợ mình sẽ bị Lâm gia trả thù, thế nên chối bỏ sạch sẽ. Mọi tiếng xấu đều vứt hết vào người Lý gia để mình không bị liên lụy đến.

Công hội Phù Văn không can dự vào việc này nên Trương Vận không sao hiểu được tại sao sư tôn lại bảo mình đi mời Lâm tam thiếu qua, chẵng lẽ là chuyện của ba vị trưởng lão cửu trọng thiên đã chết?

Nhưng dù thế cũng không đáng để làm vậy.

Sư tôn là một phù văn sư cấp năm cơ mà.

Nghe bên ngoài đồn đãi mới biết được Lâm Phi này rất hung tàn, có đủ bản lưu truyền, kẻ giết người hung tàn như thế nào thì miêu tả Lâm Tam Thiếu hung tàn như thế ấy.

Phù văn sư vẫn luôn không thích Võ giả cho lắm, giống như trong mắt bọn họ, Võ giả nếu không tu luyện thì cũng là đi giết người.

Phù văn sư thì không giống vậy, trừ việc tu luyện sức mạnh thần hồn thì thời gian còn lại là nghiên cứu phù văn, luôn tận dụng thời gian hết cỡ, không giống như Võ giả cả ngày chỉ có chém chém giết giết.

Nói rõ hơn một chút thì phù văn sư đều là những người đàn ông cuồng nghiên cứu, có khi còn hơn cả ba chữ “cuồng nghiên cứu” ấy chứ.

“Ngươi chính là người của Công hội Phù Văn?”

Lâm Phi vừa ra đã thấy một người trẻ tuổi đi tới đi lui, cậu ta tỏ vẻ vô cùng bực bội, hình như đã chờ lâu lắm rồi.

Bởi vì cậu ta cũng không ngờ rằng, do thanh danh của Lâm Phi quá lớn nên cứ đi vào là thị vệ cứ cản lại, thế là Trương Vận xui xẻo phải đợi bên ngoài đến nửa canh giờ.

May mà bọn hắn là những người đàn ông cuồng nghiên cứu nên có thể dễ dàng khống chế tâm tình.

Người này thật không có phép tắc.

Thế là, ấn tượng đầu tiên của Trương Vận về Lâm Phi không quá tốt, nếu như không phải do sư tôn yêu cầu thì chắc cậu ta đã mặc kệ mà đi khỏi đó từ lâu rồi.

“Đi theo ta!”

Trương Vận cũng không muốn nhiều lời, xoay người đi.

Động tác này vào mắt Lâm Phi lại biến thành ý khác.

“Mẹ nó! Đúng là người làm nghiên cứu hay tức giận mà, không phải chỉ là đợi có một lát thôi sao, có cần phải nóng nảy vậy không? Còn dám vác cái mặt đó ra với mình. Nếu Thanh Loan không phải nhờ mấy người giúp đỡ thì bản thiếu gia đã cho mấy người đẹp mặt rồi, xem thử còn lấy tư cách gì ra mà chảnh chó.”

Tên thị vệ phía sau rất muốn nói một câu, thiếu gia, người này đã đợi nửa canh giờ đó.

Thế nhưng tạm thời câu này không dám nói ra, với danh tiếng hung tàn của Lâm tam thiếu, bây giờ mà mở miệng ra là chết chắc.

Lâm Phi biết đường đi đến Công hội Phù Văn nên không cần người dẫn, thế là hắn nhẹ nhàng sải bước, hệt như một cái bóng trắng, lắc lư, lắc lư.

Lúc Lâm Phi xuất hiện trên đường thì một việc ngoài ý muốn xuất hiện

“Không xong rồi, quỷ cuồng giết người ra kìa.”

Nghe vậy, đám người lập tức chạy tán loạn đi hết cả, thật là kỳ lạ.

Lâm Phi sờ sờ mũi mình, tự hỏi mình thành quỷ cuồng giết người từ bao giờ, cái tin nhảm này do ai truyền, có cần đi khắp nơi nói quá lên như vậy không, chắc chắn là một tên khốn khiếp nào đó rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.