Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 86: Chương 86: Vương trưởng lão nhăn mặt




Ba ngày thoáng một cái đã qua.

Bên ngoài Hàn Băng cấm địa.

Vương Thiết trưởng lão vẫn nhắm mắt dưỡng thần, ngồi ở trên hàn băng thạch, sương trắng lượn lờ, không uý kị hàn lãnh chút nào, giống như một một bức tượng điêu khắc.

Lúc này phía sau không cần hỏi sớm đã có mấy người đi ra, chính là mấy người trong thập cường ngoại môn, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ như đưa đám, không cần hỏi cũng biết, mấy người bọn hắn lĩnh hội chiến kỹ thất bại.

Vương Thiết nhắm mắt, nhưng biểu tình đang động.

“Lâm Phi, Trương Vô Địch, Quân Vô Hối, ba người bọn họ không biết ai sẽ lĩnh ngộ được chiến kỹ, hy vọng sẽ không làm người ta thất vọng.” Biểu cảm của bảy người phía sau, Vương Thiết đều nhất thanh nhị sở, loại kết quả này sớm đã ở trong dự liệu.

Lĩnh hội chiến kỹ cực kỳ trắc trở, không biết bao nhiêu người đến thì vui vẻ nhưng thất vọng mà về, bọn họ có loại vẻ mặt này cũng có chút ngoài ý muốn. Mỗi một lần lĩnh hội chiến kỹ có thể xuất hiện một hai đệ tử lĩnh ngộ được, đều xem như là rất không tệ rồi, thời điểm vận khí không tốt, tất cả có khi đều tay không mà về, thậm chí còn bị hàn lưu làm bị thương. Hàn lưu nhìn thì như không có tác dụng gì, nhưng một khi mất đi Ngự Hàn Phù, ảnh hưởng của hàn lưu với thân thể sẽ ảnh hưởng đến tiến triển tu luyện sau này. Vì vậy thông thường, vừa đến ba ngày, khi Ngự Hàn Phù mất đi tác dụng, đệ tử cũng sẽ lập tức ngừng lĩnh hội chiến kỹ, chủ động đi ra từ Hàn Băng cấm địa.

...

Thẳng đến chập tối

“Có người ra rồi, hẳn là Trương Vô Địch sư huynh!”

“Ngoài Trương Vô Địch sư huynh, những người khác hẳn là không ai còn có thể lĩnh ngộ được chiến kỹ.”

...

Mấy người phía sau Vương Thiết cũng bắt đầu cẩn thận từng li từng tí thảo luận, sợ làm cho Vương trưởng lão không vui. Bởi vị trí của Hàn Băng cấm địa là một địa phương bí mật, bọn họ được Vương Thiết trưởng lão đưa đến, đi ra ngoài cũng phải cùng đi ra ngoài, để tránh xuất hiện nguy hiểm ngoài ý muốn.

Trong làn sương mù trắng mờ, một người đi ra, có vẻ hết sức chán nản.

“Quân sư huynh!”

“Quân sư huynh ra rồi!”

Bọn họ đều cực kỳ bất ngờ, không ngờ đi ra sẽ là Quân Vô Hối sư huynh, xem biểu tình kia, bọn họ đều hiểu Quân Vô Hối sư huynh thất bại rồi.

“Đệ tử diện kiến Vương trưởng lão!”

Vẻ mặt Quân Vô Hối tái nhợt, không biết là do hàn lưu hay là bởi vì lĩnh hội thất bại.

“Có lĩnh ngộ ra chiến kỹ hay không?”

“Đệ tử ngu dốt, chưa thể lĩnh ngộ ra chiến kỹ, để cho trưởng lão thất vọng rồi.”

“Ha hả, không có việc gì, chiến kỹ nếu sao có thể lĩnh hội đơn giản như vậy, đó chính là chiến kỹ vô thượng, lần sau tiếp tục cố gắng là được.” ương Thiết cũng không mở miệng, nhàn nhạt nói.

“Đệ tử hiểu rõ!” Quân Vô Hối cúi đầu nói, xoay người đứng ở phía sau Vương Thiết, trong lơ đãng trong mắt lóe lên một tia cười lạnh.

...

Gần đến tối, hàn lưu tăng lên, nếu không phải bọn họ đứng phía sau Vương Thiết, trực tiếp đối mặt với hàn lưu này thì e rằng đã phải ăn không ít khổ sở rồi. Hai người Lâm Phi, Trương Vô Địch vẫn chưa đi ra, thật khiến mấy người còn lại vô cùng bất ngờ.

Nếu như nói Lâm Phi đoạt được đệ nhất ngoại môn, trong lòng bọn họ cũng không quá cam tâm tình nguyện. Nhưng lúc này, bất kể Lâm Phi có lĩnh hội được chiến kỹ hay không, với phần định lực này, không bội phục cũng không được, khó trách hắn có thể từ Võ Đạo tứ trọng thiên một đường vọt tới Võ Đạo thất trọng thiên.

Bọn họ cảm thấy không bằng...

Lâm Phi đây là đệ nhất ngoại môn, thực chất đúng là danh xứng với thực.

Lại qua một canh giờ nữa, gió lạnh rít gào, sắc trời trở tối, rốt cục cũng có người từ cửa động đi ra. Lúc này đây, tất cả mọi người không có suy đoán gì cả, ngược lại lặng lặng đợi.

“Trương Vô Địch sư huynh?”

Thấy Trương Vô Địch đi tới, bọn họ đều trừng lớn hai mắt, tựa hồ không thể tin được, Lâm Phi lại kiên trì đến cuối cùng, chẳng lẽ hắn thật sự có thể lĩnh ngộ được chiến kỹ? Bọn họ thật không dám tưởng tượng.

“Đệ tử diện kiến Vương trưởng lão!” Tinh khí thần Trương Vô Địch có vẻ vô cùng uể oải, nhưng hai mắt lấp lánh hữu thần lại thể hiện ra một loại ý tứ khác.

“Tinh khí thần của ngươi hao tổn rất nhiều, nhưng bổn trưởng lão cảm nhận được khí tức quen thuộc ở trên thân thể ngươi, xem ra ngươi thành công lĩnh ngộ một môn chiến kỹ rồi.”

Vương Thiết vẫn như cũ, chưa từng mở mắt, chỉ có điều, mấy câu nói không thua gì ném ra một quả tạc đạn lên mấy người phía sau.

“Chiến kỹ?”

“Trương sư huynh sẽ không thực sự lĩnh ngộ ra chiến kỹ chứ?”

Trong lòng mọi người đau xót, bọn họ không dễ dàng mới vào được nhóm thập cường, đạt được cơ hội trân quý tiếp xúc với chiến kỹ thạch bi, nhưng bọn họ như người mù qua sông, không hiểu ra sao, không chỗ hạ thủ, lãng phí hết ba ngày.

Trương Vô Địch khiêm tốn, nói: “Trưởng lão con mắt tinh tường, đệ tử quả thực lĩnh ngộ ra một môn chiến kỹ - Băng Phong Thiên Hạ!” Trên thân Trương Vô Địch đầy vẻ hăng hái, trong lúc lơ đãng nhìn về phía lối ra.

“Lâm Phi, ngươi tốt nhất đừng để cho ta thất vọng, Băng Phong Thiên Hạ trong tay, ngươi không phải là đối thủ của ta rồi.”

Lúc này Trương Vô Địch đang vui vẻ hơn bất kì ai, còn hơn cả lúc thắng được người khác, hay thậm chí thắng Lâm Phi đoạt được đệ nhất ngoại môn.

Đệ nhất ngoại môn, Trương Vô Địch vốn cũng không xem trọng, cái mà hắn xem trọng là bị thua trong tay một người hậu sinh, cho nên bất kể như thế nào bất kể như thế nào, hắn cũng muốn thắng lại một lần.

Ba ngày, lĩnh ngộ ra chiến kỹ, Trương Vô Địch vẫn nín nhịn, chờ đánh bại Lâm Phi.

Sau khi ra ngoài tìm không thấy Lâm Phi, hắn nửa là vui vẻ, nửa là rầu rĩ. Trương Vô Địch hy vọng dùng chiến kỹ đánh bại Lâm Phi, lại không muốn ung dung đánh bại, rầu rĩ không biết làm sao.

“Không tệ, ngươi làm tốt lắm, Băng Phong Thiên Hạ chính là một môn kiếm pháp chiến kỹ kiếm pháp, một khi thi triển ra đóng băng vạn dặm, dùng thực lực của ngươi thi triển ra Băng Phong Thiên Hạ, có thể đóng băng phương viên mười trượng, sau khi trở về, cẩn thận lĩnh ngộ!”

Những người phía sau vừa hâm mộ vừa đố kị. Chiến kỹ có rất nhiều loại, chiến kỹ chí âm là những chiến kỹ có thuộc tính băng hàn, hàn lưu bọn họ đều lãnh hội qua, nếu như còn dùng chiến kỹ thi triển ra, bọn họ cũng không dám tưởng tượng uy lực sẽ như thế nào.

Lâm Phi lần này xem ra phải thua rồi, lực lĩnh ngộ của Trương Vô Địch không phải Lâm Phi có thể so sánh được.

Có thể nhìn thấy Lâm Phi kinh ngạc, bọn họ vô cùng bằng lòng chờ xem, không chừng còn có thể gặp được biểu tình chán nản của Lâm Phi nữa. Đệ nhất ngoại môn thì như thế nào, lĩnh ngộ ra chiến kỹ vô thượng dù sao vẫn ở trong thế yếu, dù sao điểm mạnh của chiến kỹ người nào cũng đều có thể tưởng tượng được.

...

Thẳng đến gần tối!

Mọi người có chút không nhịn được nữa, thì ở cửa ra của Hàn Băng cấm địa xuất hiện thân ảnh của Lâm Phi.

So với khí sắc của Trương Vô Địch thì khí sắc của Lâm Phi tốt hơn rất nhiều.

“Lâm Phi, chiến kỹ không dễ lĩnh hội lĩnh hội, thất bại cũng không có gì phải nản lòng.” Vẻ mặt Quân Vô Hối nghiêm túc, có lòng tốt nhắc nhở Lâm Phi, trên thực tế chẳng khác nào đả kích Lâm Phi một cái.

Quân Vô Hối không dám ở trước mặt Vương trưởng lão thiết diện vô tư làm càn, nhưng dùng lời nói xem thường Lâm Phi một cái, dù sao cũng có thể trút giận đôi chút.

Trương Vô Địch cũng hơi ngẩn ra, phảng phất như mất cái gì trong lòng.

Tất cả mọi người tán thành lời nói của Quân Vô Hối, thiên phú Lâm Phi không tốt, may mắn lĩnh ngộ được Cửu Chuyển Huyền Công mà thôi, lĩnh ngộ chiến kỹ khó hơn gấp một vạn lần, Lâm Phi không thể lĩnh hội chiến kỹ, cũng là chuyện bình thường.

Trong lòng mọi người cũng có chút thỏa mãn nho nhỏ, dù sao bọn họ đều không thể nào chấp nhận Lâm Phi.

Không ngờ, Vương Thiết trưởng lão vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên đứng lên.

“Lâm Phi đúng là ngươi sao?” Lời nói của Vương trưởng lão nhất thời khiến người bất ngờ.

Lâm Phi gật đầu: “Hồi bẩm trưởng lão, ta là Lâm Phi!”

“Ngươi rất tốt!” Vương Thiết vỗ vỗ bả vai Lâm Phi: “Hy vọng ngươi có thể lại có đột phá!”

Ngẩn ngơ. Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.

Vương trưởng lão rốt cuộc là có ý gì. Lẽ nào Lâm Phi thực sự lĩnh ngộ ra chiến kỹ vô thượng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.