Đội trưởng Thủ vệ kia thấy Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu hai người không nghe được tiếng mình gọi, vẫn đang đứng ở giữa cửa thành, cũng không gọi hai người Hoàng Tiểu Long nữa, hai người bình dân, chết thì chết, việc này, tại Lạc Thông vương thành đã xảy ra thường xuyên.
Người thanh niên mặc Hoàng bào Mạnh Hạ cưỡi Tê Giác Ngưu vọt tới, thấy hai người ăn mặc bố y bình dân đứng ở giữa đại đạo, hai mắt phệ huyết quang mang chợt lóe lên, hai chân vỗ xuống phía dưới Tê Giác Ngưu, tốc độ tăng vọt xông tới.
Thủ vệ đội trưởng cùng bốn phía thủ vệ trừng mắt mở, Mạnh Hạ cưỡi Tê Giác Ngưu rốt cục vọt tới trước người Hoàng Tiểu Long, mắt thấy Hoàng Tiểu Long liền muốn bị Tê Giác Ngưu đánh bay, đúng lúc này, Phí Hầu đột nhiên lao ra, trường kiếm trong tay chẳng biết lúc nào đã xuất hiện, vung lên dựng lên, vô số kiếm quang lóe lên rồi biến mất.
“Hào!”
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, chỉ thấy con Tê Giác Ngưu xông tới đột nhiên dừng lại, hai chân mềm nhũn, ngã xuống, huyết thú như suối phun, mà thanh niên mặc áo hoàng bào Mạnh Hạ đang ngồi trên lưng liền bay ra ngoài.
Những con Tê Giác Ngưu phía sau lao tới trước mặt Hoàng Tiểu Long, toàn bộ hai chân mềm nhũn, ngã xuống, những thủ vệ kia toàn bộ kinh ngạc.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp.
Mặt đất rung động mạnh.
Bốn phía, chỉ còn lại có tiếng kêu thảm thiết của thanh niên mặc áo hoàng bào, thủ vệ đội trưởng kia cùng bốn phía thủ vệ ngơ ngác nhìn người này ngã xuống mặt đất, dưới đất Tê Giác Ngưu co quắp, huyết thú đỏ tươi.
Đội trưởng Thủ vệ chỉ cảm thấy cổ họng khô nóng, sau đó vẻ mặt hoảng sợ nhìn Phí Hầu.
Lúc này, người thanh niên Mạnh Hạ từ trên mặt đất đứng lên, thấy mình ngã vào vũng máu của tọa kỵ, cực kỳ kinh sợ.
Hắn chỉ về phía Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu, giận dữ hét:
“Phản, phản! Cái thứ dân đen cũng dám giết tọa kỵ của ta, đáng chết! Đáng chết! Giết cho ta, không, tiện tay để ta giết chúng! Chém đứt hai chân, sau đó cho chó ăn!”
Những hộ vệ kia từ mặt đất bò lên, tất cả đều rút kiếm, xông tới, tại vương thành, cho tới bây giờ chỉ có bọn họ ức hiếp dân đen, hiện tại, bọn dân đen này cũng dám làm phản!
Những hộ vệ này xuất thủ vô cùng ác độc, lao tới Phí Hầu và Hoàng Tiểu Long, xem ra dự định chém đứt tay hai người Hoàng Tiểu Long trước, sau đó sẽ đoạn hai chân.
Phí Hầu hai mắt lạnh lẽo, hừ lạnh một tiếng, đứng ở nơi đó, trường kiếm trong tay lần thứ hai rút lên, từng đạo hàn quang thoáng hiện, mỗi một lần thoáng hiện, tiếng kêu thảm thiết liền vang lên.
Ở bốn phía các đội trưởng thủ vệ hai mắt kinh trệ, những hộ vệ cánh tay đang cầm kiếm đột nhiên từ trên thân thể rời ra, hai mươi mấy cánh tay tại giữa không trung rơi xuống.
“Tay ta, tay ta!”
“Tay ta đứt rồi!”
Những hộ vệ kia kêu la thảm thiết.
Bộ mặt tức giận, kiêu ngạo kêu la chém đứt tay hai người Hoàng Tiểu Long của Mạnh Hạ giờ cứng đờ, bắt đầu kinh sợ, hoảng hốt.
Phí Hầu chậm rãi đi tới gần Mạnh Hạ.
Mạnh Hạ lùi về sau:
“Ngươi, bọn dân đen, muốn làm gì? Ta là phủ công tước thiếu chủ, các ngươi dám đụng đến một sợi tóc của ta, các ngươi, sẽ chết không có chỗ chôn!”
Hắn đây cũng không phải đe dọa, đã từng có một người động vào một sợi tóc của hắn, sau đó người đó và cả gia tộc hắn trên dưới mấy trăm người toàn bộ chết không có chỗ chôn.
“Động một sợi tóc của ngươi?”
Phí Hầu sắc mặt lạnh lùng, đột nhiên huy kiếm dựng lên, kiếm quang trên đầu người thanh niên Mạnh Hạ không ngừng hiện lên, Mạnh Hạ thét chói tai liên tục, toàn thân run rẩy, lúc Phí Hầu thu hồi trường kiếm, Hoàng Tiểu Long ngửi thấy được một mùi hôi thối, chỉ thấy đũng quần thanh niên hoàng bào Mạnh Hạ có nước chảy ra!
Nước, dọc theo ống quần chảy xuống.
Phí Hầu thấy một công tước nhát gan như vậy, trên mặt đùa cợt:
“Tiểu tử, ngươi yên tâm, ta không giết ngươi, ngươi còn chưa có chết!”
Người thanh niên mặc áo hoàng bào Mạnh Hạ lúc này mới mở hai mắt ra, chỉ thấy đầu mình vẫn còn, cái cổ vẫn còn, chỉ là tóc trên đầu bay xuống đầy đất, lại bị kiếm quang của Phí Hầu cạo thành đầu bóng lưỡng!
Gió thổi qua, da đầu lành lạnh.
Người thanh niên mặc áo hoàng bào Mạnh Hạ trong lòng không ngừng rung động, tim đập loạn không ngừng, toàn thân bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
“Lần sau còn dám mắng Thiếu chủ của ta là dân đen, như vậy thì không phải là tóc, ta sẽ lột từng tầng da đầu của ngươi!”
Hai mắt Phí Hầu lạnh lẽo, nhìn đối phương chậm rãi nói.
Mạnh Hạ sống ở trong đó, không có phản ứng, nghĩ đến vừa bị kiếm quang của Phí Hầu không ngừng chém trên đầu, đã sợ đến hắn thần trí nhất thời không cách nào thanh tỉnh.
Phí Hầu trở lại bên cạnh Hoàng Tiểu Long:
“Thiếu chủ, người không sao chứ?”
“Ta không sao.”
Hoàng Tiểu Long gật đầu nói:
“Đi thôi, chúng ta vào thành!”
Nói xong, xoay người hướng cửa thành đi vào, trước mặt là đội trưởng thủ vệ, sắc mặt Hoàng Tiểu Long lạnh lùng:
“Ngươi còn muốn phí vào thành?”
Thủ vệ kia đội trưởng đột nhiên quỳ xuống, vẻ mặt kinh khủng, mặt khóc nói: “Không, không, không muốn không muốn! Tiểu tổ tông, tha mạng, tha mạng!”
Đối mặt với một tồn tại kinh khủng như vậy, ngay cả tiểu tổ tông hắn cũng đều gọi ra.
Hoàng Tiểu Long nói tiếp:
“Ta là đê tiện bình dân?”
Thủ vệ đội trưởng kia hoảng hốt lắc đầu, liên tục xua tay:
“Không, không không phải là, tiểu tổ tông, ngươi là quý tộc cao quý, là quý tộc!”
“Ta là quý tộc, vậy hắn đây là?”
Hoàng Tiểu Long đột nhiên chỉ tay đến người thanh niên Mạnh Hạ đang đứng ở kia, vẫn còn đang hoảng sợ, nước ở ống quần vẫn đang chảy.
Thủ vệ đội trưởng ngẩn ra, sắc mặt đỏ lên, lắp bắp không biết trả lời như thế nào.
Hai mắt Phí Hầu trừng lớn.
Thủ vệ kia đội trưởng kia hoảng sợ, cái mông không khống chế kịp, phát ra một tiếng “bụp”, giật mình hoảng sợ nói:
“Hắn, hắn là dân đen đên tiện!”
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn coi như hết hi vọng, hắn là một đội trưởng thủ vệ cũng dám nói phủ công tước Mạnh Hạ thiếu chủ là dân đen đê tiện? Đến lúc đó, phủ công tước biết được, đội trưởng thủ vệ này có lẽ đến lúc đó ngay cả mạng sống có thể giữ được hay không, còn chưa biết được!
“Vậy còn ngươi?”
Hoàng Tiểu Long lại hỏi.
“Ta là cẩu, ta chính là một con chó!”
Thủ vệ đội trưởng sắc mặt trắng toát, liên tục nói.
Sắc mặt Hoàng Tiểu Long lạnh lùng, lúc này mới cùng Phí Hầu quay đầu đi vào cửa thành.
Đợi hai người Hoàng Tiểu Long và Phệ Linh Tử Hầu đi xa, đội trưởng thủ vệ kia mới dám ngồi xuống mặt đất, sắc mặt kia, so với việc đạp phải cứt chó còn dễ chịu hơn.
Thủ vệ bốn phía vẻ mặt thương hại nhìn hắn, một lát sau, một gã thủ vệ đi tới bên cạnh, cẩn thận nói:
“Đội trưởng, ngươi xem, chuyện của Mạnh Hạ thiếu gia, chúng ta phải báo cho phủ công tước như nào?”
Lúc này, người thanh niên mặc hoàng bào Mạnh Hạ vẫn đứng tại chỗ, những hộ vệ cụt tay vẫn đang kêu thảm thiết.
“Thông báo cho phủ công tước?”
Thủ vệ kia đội trưởng bỗng nhiên từ mặt đất đứng lên:
“Nói đúng, đúng lắm, thông báo cho phủ công tước!”
Nói đến đây, khuôn mặt tức giận, oán độc nhìn hai người Hoàng Tiểu Long, Phí Hầu đi vào cửa thành:
“Bọn dân đen các ngươi, cũng dám đả thương phủ công tước Mạnh Hạ thiếu gia, chờ chút, ta sẽ làm cho các ngươi khóc so với cười còn khó hơn!”
Mà lúc này, Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu đã đi vào cửa thành.
“Thiếu chủ, người yên tâm đi, một cái phủ công tước nhỏ, không có việc gì.”
Phí Hầu nhìn Hoàng Tiểu Long nói.
Hoàng Tiểu Long gật đầu, hắn biết việc Phí Hầu dám chặt hai tay hộ vệ phủ công tước, cạo trọc lốc đầu đầy tóc của thiếu gia công tước tuy hắn không biết Phí Hầu ỷ lại vào cái gì, thế nhưng nếu Phí Hầu nói như thế, thì chắc chắn không có việc gì.