“Người có được Tu Di thần sơn sẽ không dễ chết?” Hoàng Bằng và Tô Yến ngẩn ra. Hai người dù biết con mình có được Tu Di thần sơn, nhưng chưa từng nghe nói tới chuyện đó.
Lúc này Triệu Thư bước lên, nói: “Hoàng gia chủ, thiếu chủ nói thật đó, đúng là có truyền thuyết như vậy.”
Trương Phủ cũng gật đầu.
Hai người đều nghe nói tới truyền thuyết đó.
Thấy thế, Hoàng Bằng và Tô Yến mới an tâm đôi chút.
Nhưng dù như vậy, Tô Yến vẫn kéo Hoàng Tiểu Long dặn dò hơn một giờ rằng khi đến Hỗn Loạn chi địa rồi Hoàng Tiểu Long phải cẩn thận, phải chú ý, phải cảnh giác, đừng có tranh đấu với người ta, linh tinh.
Hoàng Tiểu Long ngượng ngùng, nhưng vẫn nhẫn nại nghe mẫu thân càm ràm hơn một giờ.
Hơn một giờ sau, trong sự đưa tiễn của Hoàng Bằng, Tô Yến, Triệu Thư và Trương Phủ, Hoàng Tiểu Long đi bộ rời khỏi Đoạn Nhận hoàng thành. Hoàng Tiểu Long có được Vũ hồn Hắc Lam song long, lại có Tu Di thần sơn nên hoàn toàn không cần toạ kỵ.
Nhìn bóng con mình dần biến mất khỏi tầm mắt, Tô Yến không nhịn được mà mắt đỏ bừng.
“Được rồi, đừng khóc. Long nhi nói rồi, trong vòng hai năm sẽ trở về mà.” Hoàng Bằng khẽ an ủi, rồi ôm thê tử vào lòng.
Tô Yến gật đầu, lau nước mắt, đột nhiên nói: “Không biết đứa bé Lý Lộ kia giờ thế nào rồi?”
Hoàng Bằng ngẩn ra, rồi thở dài: “Yên tâm, Long nhi và Lý Lộ sẽ về chung nhà!”
Tô Yến gật đầu. Sau đó mọi người quay trở lại phủ Nam Sơn.
Lúc này trong một trang viện ở một vương quốc trong Đoạn Nhận đế quốc, Diêu Phi nghe thuộc hạ bẩm báo mà mắt toả sáng: “Ngươi xác định là Hoàng Tiểu Long một mình rời khỏi Đoạn Nhận hoàng thành?!”
“Vâng thưa thiếu chủ, rất chính xác.” Tên thuộc hạ kia cung kính đáp: “Hai tên Triệu Thư và Trương Phủ không đi theo, vẫn ở lại phủ Nam Sơn!”
Nghe vậy, Diêu Phi cười ha ha: “Hoàng Tiểu Long ơi là Hoàng Tiểu Long, lần này ta xem ngươi làm gì để chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta đây! Có tra được hắn định đi đâu không?”
“Hiện tại vẫn chưa tra được.” Tên thuộc hạ kia đáp: “Nhưng hắn đi về hướng đông nam.”
“Hướng đông nam.” Diêu Phi lẩm bẩm, rồi quay đầu nói: “Ngươi tiếp tục cho người chú ý động tĩnh của phủ Nam Sơn, đi đi.” Nói xong vẫy tay cho kẻ này lui ra.
Thuộc hạ kia cúi người thi lễ rồi cung kính lui ra ngoài.
“Hướng đông nam.” Thân hình Diêu Phi chợt loé, để lại tàn ảnh giữa không trung mà cấp tốc phá không phóng đi tới hướng đông nam.
Mười ngày sau, Diêu Phi hạ xuống một cánh đồng hoang. Sau khi hạ xuống, Diêu Phi căm tức tung quyền ra, san bằng một ngọn núi cao trăm trượng đằng xa.
Mười ngày nay hắn truy đuổi theo, đừng nói là bóng dáng của Hoàng Tiểu Long, thậm chí là một cọng lông cũng không thấy.
Theo những gì thuộc hạ bẩm báo, rõ ràng là Hoàng Tiểu Long đi về phía đông nam, nhưng hắn truy đuổi suốt mười ngày mà không thấy bóng dáng Hoàng Tiểu Long đâu.
“Hoàng Tiểu Long, ta không tin ngươi có thể độn thiên nhập địa!” Diêu Phi lạnh lùng nói, mắt loé lên sát ý, phi thân tiếp tục đuổi theo. Chờ mãi mới được cái cơ hội Hoàng Tiểu Long một mình, mà đây còn là cơ hội hiếm có, hắn không thể bỏ qua như vậy được.
Một tháng sau.
Trên không trung biên cảnh một vương quốc ở Phan Sở đế quốc, một bóng người vụt xuất hiện, là Hoàng Tiểu Long. Hoàng Tiểu Long thấy sắc trời đã muộn, quét mắt nhìn qua, sau đó phi hành tới một mảng núi non phía trước, quyết định nghỉ ngơi một đêm, chờ hừng đông lại tiếp tục đi.
Hoàng Tiểu Long không hề biết việc Diêu Phi đang truy lùng mình. Một tháng này Hoàng Tiểu Long thường điều khiển Tu Di thần sơn phi hành, còn mình thì ở trong Tu Di thần sơn mà tu luyện. Về khối linh thạch thiên phẩm kia, Hoàng Tiểu Long toàn dùng nó để mở Thập Phật trận.
Linh thạch thiên phẩm tuy quý giá, nhưng với Hoàng Tiểu Long hiện tại mà nói thì tăng thực lực bản thân lên quan trọng hơn. Chỉ khi thực lực được tăng lên, mới có cái vốn để tranh bá Vũ hồn giới được. Bằng không toàn bộ tiền tài hay thế lực đều là ảo ảnh mà thôi.
Cũng vì hắn ở trong Tu Di thần sơn nên mới né tránh được sự truy tìm của Diêu Phi.
Tu Di thần sơn tự lập không gian riêng, chặn tất cả mọi thứ. Đừng nói Diêu Phi chỉ là một Tiên Thiên cấp mười hậu kỳ cao nhất, cho dù là Thánh Vực sơ cấp cũng khó lòng phát hiện.
Tung người hạ xuống một dãy núi ở phái trước, Hoàng Tiểu Long đi vào trong một rừng cây nhỏ, vận nội lực đốt lửa.
Lúc này trời vẫn còn giá rét, lửa bùng lên xua đi không ít cái lạnh.
“Không biết là tu luyện Dịch Cân kinh tới thế thứ mười hai, tu luyện xong toàn bộ tới tiểu viên mãn, liệu có thể sinh ra chân nguyên được không.” Nhìn ngọn lửa, Hoàng Tiểu Long thầm nghĩ, rồi lấy một vò rượu trong Tu La giới ra bắt đầu uống.
Mấy ngày nữa, Dịch Cân kinh của hắn có lẽ sẽ đột phá được đến thế thứ mười một, Đả Cung thế.
Theo truyền thuyết thì tu luyện xong mười hai thế của Dịch Cân kinh là có thể tiến vào cảnh giới tiểu viên mãn, chân khí trong đan điền sẽ biến thành chân nguyên. Chân nguyên có tác dụng cải thiện cơ thể người, có thể làm cho người đó có dung nhan không già, thọ nguyên tăng cao.
Đến lúc đó đan điền của Hoàng Tiểu Long có thể kết xuất được nội đan rồi.
Sau khi kết xuất nội đan, nội đan sẽ không ngừng sinh sôi, tự vận chuyện, lúc nào cũng hấp thu linh khí thiên địa. Đến lúc đó, cho dù Hoàng Tiểu Long cố gắng tu luyện nội lực thì cũng có thể tu luyện bất cứ lúc nào.
Điều quan trọng hơn là sau khi kết xuất nội đan, Hoàng Tiểu Long có thể ngự kiếm phi hành.
Về tốc độ của ngự kiếm phi hành, Hoàng Tiểu Long đoán rằng hẳn là nhanh hơn tốc độ khi hắn cưỡi Lam Long.
Theo truyền thuyết về thời thượng cổ, mấy cao thủ Kết Đan mà ngự kiếm phi hành thì ngày có thể đi được vạn dặm.
“Còn nữa, Tu La quyết hình như sắp vào tầng thứ tư rồi.” Hoàng Tiểu Long tự nói.
Sau khi Tu La quyết tiến vào tầng thứ tư, Hoàng Tiểu Long có thể mở được Địa Ngục chi nhãn.
Địa Ngục chi nhãn có thể nhìn thấu mọi ảo giác, bài trừ được mọi bức tường không gian, thậm chí có thể nhìn xuyên qua ngọn núi này mà thấy được ngọn núi khác.
Hơn nữa Địa Ngục chi nhãn có khả năng tấn công tinh thần khá kỳ quái. Nếu đến lúc đó mà mở được Địa Ngục chi nhãn, thực lực của Hoàng Tiểu Long sẽ được tăng lên không ít. Đương nhiên hành động sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Ngày hôm sau, khi trời tờ mờ sáng, Hoàng Tiểu Long phi thân lên, phá không mà phi tới Hỗn Loạn chi địa.
Hơn ba tháng trôi đi, Hoàng Tiểu Long rốt cuộc đi qua Phong Tuyết đại lục mà tới Hỗn Loạn chi địa.
Hơn ba tháng này, ngoài việc di chuyển, thường thì Hoàng Tiểu Long đều ở nội điện của Tu Di thần sơn mà tu luyện, cho nên đi đường cũng không gặp phải chuyện gì. Có lúc hắn nghỉ ngơi ở một cánh đồng hoang, có mấy thế lực nhỏ thấy Hoàng Tiểu Long một mình ở đó nên định gây sự, đều bị Hoàng Tiểu Long giải quyết dễ dàng.
Hiện giờ với thực lực của mình, cho dù đối mặt với cường giả Tiên Thiên cấp bảy, Hoàng Tiểu Long cũng không sợ.
“Đây là Hỗn Loạn chi địa?!” Hoàng Tiểu Long nhìn phía trước, nơi cát bụi cuồn cuộn, một thứ khí tức tà ác đập thẳng vào mặt. Bước một bước vào Hỗn Loạn chi địa, Hoàng Tiểu Long lập tức cảm thấy một loại tử khí và khí tà ác, còn có cả một loại khí hỗn hợp sự máu me, tiêu điều và ác độc không nói nên lời.
Hoàng Tiểu Long vận chuyển nội lực và Đấu khí trong cơ thể, đề phòng chuyện có khả năng đột ngột xảy ra.
Bước vào Hỗn Loạn chi địa rồi, Hoàng Tiểu Long không vội lao đi, mà phi hành tới phía bắc.
Thành Tội Ác nằm ngay khu vực phía bắc của Hỗn Loạn chi địa.
“Phía trước có tử khí nồng quá, mùi máu tanh quá nặng!” Phi hành được hai giờ, Hoàng Tiểu Long đột nhiên dừng lại, cảnh giác.