Vô Địch Thiên Hạ

Chương 84: Chương 84: Đại bá biết sai rồi!




Lưu Uy bị vùi trong lòng đất tường viện đột nhiên phóng lên trời, đá vụn tung tóe bay ra, Vũ hồn Cửu Tiết Kiếm một lần nữa hợp lại, hóa thành một con Kiếm Long, sau khi bay lên hắn hạ xuống phía trên Kiếm Long, Kiếm Long bay đi, muốn lập tức bỏ trốn!

“Muốn đi?”

Nguyên soái Hạo Thiên thấy thế, cười lạnh lùng, Vũ hồn Hắc Minh Sư bay trở về, lập tức hóa hồn, toàn thân hắc sắc quang mang tăng mạnh, trong cơ thể hắn tỏa ra một luồng khí tức cường hoành.

Hai mắt Nguyên soái Hạo Thiên lạnh lùng, mở to miệng, rống một tiếng tới Lưu Uy giữa không trung.

“Minh Sư Cửu Khiếu!”

Một hắc Sư cực lớn xuất hiện giữa không gian, ngửa đầu kêu lớn, rít gào rung trời, bọn người Hoàng Minh, Hoàng Kỳ Đức chỉ cảm thấy lỗ tai nổ tung, nhất thời đã mất đi thính giác.

Đây chính là hồn kỹ bổn mạng của Vũ hồn Hắc Minh Sư của nguyên soái Hạo Thiên.

Âm thanh rít gào không ngừng khuếch tán, liên tiếp vang lên, tạo thành cửu khiếu, sau mỗi một lần rít gào âm, sóng âm lại lớn ra gấp đôi, sau khi cửu khiếu đánh ra, sóng âm giống như là sóng lớn, lập tức đánh tới giữa không trung nơi mà Lưu Uy đang chạy trốn.

Lưu Uy quay đầu, hai mắt đầy hoảng sợ.

“Oanh!”

Sóng âm đánh trúng Lưu Uy, hắn như là bị vòi rồng đánh trúng, thân hình chấn động, bay ngược về sau, rơi xuống đất, vừa vặn lọt vào trên một hòn non bộ trong tiểu viện của Hoàng gia trang, làm cho bên trong hòn non bộ đá vụn bắn tung tóe.

Vừa đánh rơi Lưu Uy, thân hình nguyên soái Hạo Thiên lại biến mất, lập tức liền đi tới tiểu viện kia, đúng lúc Lưu Uy muốn đứng lên, đâm ra một kích, Lưu Uy hoảng sợ né tránh, tuy tránh được chỗ hiểm, nhưng vẫn bị một kích của nguyên soái Hạo Thiên đâm xuyên qua bả vai.

Nguyên soái Hạo Thiên rút trường kích ra, miệng Lưu Uy phun đầy máu tươi, thân hình lui về phía sau, liên tục chấn động.

“Ngươi!”

Lưu Uy hoảng sợ nhìn nguyên soái Hạo Thiên, đang muốn mở miệng, nguyên soái Hạo Thiên thân hình biến mất, lần nữa một chưởng ấn đến trên ngực hắn.

Lưu Uy cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều giống như đều bị đánh nát.

Hai tay Nguyên soái Hạo Thiên đánh ra một trảo, đem hắn bắt lại, phi thân tới trước mặt bọn người Hoàng Tiểu Long, Phí Hầu.

“Thiếu chủ, tên Lưu Uy này xử trí như thế nào?”

Nguyên soái Hạo Thiên ném Lưu Uy lăn đến dưới chân Hoàng Tiểu Long.

Lúc này, áo bào toàn thân Lưu Uy dính đầy máu của hắn, đầu tóc rối tung, làm gì giống lúc trước hung hăng càn quấy, vẻ mặt ngạo nghễ, bộ dạng từ trên cao nhìn xuống?

Lưu Uy lau đi huyết dịch ở khóe miệng, nhìn Hoàng Tiểu Long, cười lạnh hắc hắc một tiếng:

“Tiểu tử, ta là Tông chủ Đại Kiếm Tông, ngươi dám giết ta?”

Hoàng Tiểu Long lãnh đạm nói:

“Trước tiên phế bỏ khí hải của hắn!”

Sắc mặt Lưu Uy đại biến, cường giả Tiên thiên, khí hải là nơi chứa đựng Đấu khí, nếu như khí hải bị phế, khác nào phế đi tu vi của hắn!

Về sau muốn khôi phục, cực kì khó khăn!

“Tiểu tử, ngươi dám!”

Lưu Uy kinh sợ rống lớn, nhìn chằm chằm Hoàng Tiểu Long:

“Ngươi dám phế bỏ khí hải của ta, đến lúc đó, cao thủ Đại Kiếm Tông nhất định dốc toàn bộ lực lượng, tiêu diệt toàn bộ Hoàng gia trang!”

Sắc mặt Hoàng Tiểu Long lãnh đạm, nhìn về phía nguyên soái Hạo Thiên.

“Vâng, Thiếu chủ!”

Nguyên soái Hạo Thiên đã biết rõ ý tứ Hoàng Tiểu Long, cung kính xác nhận, vỗ một chưởng tới ngực Lưu Uy, khí hải là vị trí trọng yếu nhất của cường giả Tiên thiên.

“B-A-N-G...GG!”

“BA~!”

Chỉ nghe khí cầu yếu ớt chỗ ngực Lưu Uy vang lên âm thanh vỡ nát, kêu thảm một tiếng, bay ra phía xa, đập đến trên bàn đá.

Lưu Uy cố gắng bò ra, thần sắc giống như điên cuồng, khàn giọng gào lên:

“Khí hải của ta, ngươi phế bỏ khí hải của ta!”

Ngửa mặt lên trời gào lớn, hai mắt đầy tơ máu, oán độc, cừu hận mà nhìn Hoàng Tiểu Long cùng nguyên soái Hạo Thiên,:

“Các ngươi sẽ phải hối hận, hối hận những việc hôm nay đã làm!”

“Hối hận?”

Hoàng Tiểu Long đi đến trước mặt hắn, hai tay hiện lên trảo, bắt lấy hai tay của hắn, uốn éo:

“Bá!”

“BA~”

Âm thanh xương gãy vang lên, Hoàng Tiểu Long vặn gãy hai tay của hắn.

Khí hải Lưu Uy bị phế, tu vi đã mất, ở trước mặt Hoàng Tiểu Long đã không có sức phản kháng.

Đại Kiếm Tông chính là đại tông môn của Bạo Long vương quốc, thân là Tông chủ Đại Kiếm Tông, Lưu Uy khi nào trải qua sỉ nhục như thế này? Hắn là một cường giả Tiên thiên lại bị một tiểu hài tử mười tuổi vặn gãy hai tay!

Trong cơn đau đớn, hai mắt Lưu Uy càng thêm oán độc, hận không thể ăn tươi nuốt sống Hoàng Tiểu Long:

“Tiểu cẩu này, ta muốn giết ngươi!”

Hắn vừa nói xong, lập tức bị Phí Hầu một chưởng đánh trúng má trái, đánh bay ra ngoài, lúc rơi xuống đất, má trái sưng vù giống như đầu heo.

Bọn người Hoàng Tuấn, Hoàng Minh, Hoàng Vĩ, Hoàng Kỳ Đức đứng ở đằng xa, không dám nhúc nhích, nhìn Lưu Uy bị nguyên soái Hạo Thiên phế bỏ khí hải, hai tay bị Hoàng Tiểu Long vặn gãy thành bộ dáng thê thảm, mấy người đều kinh hãi lạnh người, sắc mặt ba phụ tử Hoàng Tuấn, Hoàng Minh, Hoàng Vĩ đều cực kỳ tái nhợt, như là rơi xuống trong hầm băng ngàn trượng, thân thể đã bắt đầu run rẩy.

Lưu Uy cố gắng từ trên mặt đất bò lên, lần này, trong hai mắt không hề có oán độc cùng cừu hận, mà là hoảng sợ vô cùng.

“Hoàng Tiểu Long, ngươi thả ta, chỉ cần ngươi thả ta, Đại Kiếm Tông sẽ không báo thù, sẽ không trả thù ngươi cùng Hoàng gia trang!”

Lưu Uy khàn giọng nói.

“Sẽ không trả thù?”

Hoàng Tiểu Long đi vào hắn trước mặt, lắc đầu, Tu La Chi Đao trong tay chẳng biết lúc nào xuất hiện.

Nhìn thấy Tu La Chi Đao trong hai tay Hoàng Tiểu Long, Lưu Uy hoảng sợ không thôi:

“Van cầu ngươi, đừng giết ta, đừng giết ta, Hoàng Tiểu Long, đừng giết ta, ngươi muốn cái gì, ta cũng có thể đáp ứng ngươi!”

Hoàng Tiểu Long vẻ mặt lạnh lùng:

“Ngươi bây giờ nói những lời này, đã quá muộn! Sớm biết như thế, lúc trước đừng làm! Lúc trước ngươi đánh thương phụ thân ta, đã nên nghĩ đến kết quả này!”

“Đừng, đừng giết ta, đừng giết ta!”

Lưu Uy cảm nhận được sát ý trên người Hoàng Tiểu Long, lập tức hoảng sợ quỳ xuống:

“Ngươi không thể giết ta, ta là cường giả Tiên thiên, không thể giết ta!”

“Cường giả Tiên thiên?”

Tu La Chi Đao trong tay Hoàng Tiểu Long đột nhiên vung lên, hai đạo khí nhọn hình lưỡi dao bay ra, lập tức xẹt qua cổ Lưu Uy, Lưu Uy cúi thấp đầu, hai tay ôm lấy cổ, ngã thẳng xuống, một lúc sau, máu tươi mới chậm rãi chảy ra từ giữa ngón tay hắn.

Tông chủ Đại Kiếm Tông, cường giả Tiên thiên Lưu Uy, khí tức đã hoàn toàn mất đi!

Lưu Uy nằm ở đó, hai mắt trợn lên, chỉ sợ hắn không nghĩ tới lần này đến Lạc Thông vương quốc vậy mà mất đi tính mạng, lại càng không nghĩ tới sẽ chết trong tay một tiểu hài tử mười tuổi.

Sắc mặt Hoàng Tiểu Long lãnh đạm nhìn Lưu Uy trên mặt đất không còn nhúc nhích, sau đó quay đầu đi tới phía xa ba phụ tử Hoàng Tuấn, Hoàng Minh, Hoàng Vĩ.

Thấy Hoàng Tiểu Long nhìn qua, ba phụ tử Hoàng Tuấn, Hoàng Minh, Hoàng Vĩ trong lòng nhảy dựng lên, sắc mặt một mảnh tro tàn.

“Tiểu Long, đại bá sai rồi, đại bá biết rõ sai rồi!”

Hoàng Minh lập tức quỳ xuống với Hoàng Tiểu Long, khóc ròng nói:

“Ngươi niệm tình ta là người trên của phụ thân ngươi, tha cho chúng ta, buông tha ba người chúng ta!”

“Đúng vậy, Tiểu Long, là chúng ta nhất thời hồ đồ!”

Hoàng Tuấn cũng quỳ xuống:

“Cầu ngươi buông tha chúng ta, chúng ta về sau không dám nữa, chỉ cần ngươi buông tha ba người chúng ta, chúng ta sẽ rời khỏi Hoàng gia trang, về sau vị trí trang chủ do phụ thân ngươi tiếp quản!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.