Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1: Chương 1: Đại Lục Phong Tuyết




Đêm từ từ buông xuống, một mảnh tĩnh lặng, trên trời ngàn sao lấp lánh.

Trên sườn núi, một đứa trẻ tầm sáu bảy tuổi đang đứng với một tư thế kỳ quái, hai chân thẳng đứng, mở rộng ra, mũi chân chạm đất, gót chân nhấc lên, hai tay giơ lên cao, đứng thẳng, đầu ngẩng lên, một tia linh khí thiên địa như có như không không ngừng lượn lờ xung quanh thân thể cậu.

Ánh trăng sáng tỏ, trải dài xuống bao phủ lấy thân thể đứa trẻ.

Đứa trẻ vẫn duy trì tư thế ấy, không ngừng thổ nạp, linh khí thiên địa cũng theo những lần thổ nạp ấy tiến vào trong cơ thể, lưu chuyển không ngừng ở trong kinh mạch trong cơ thể cậu.

Đêm, chầm chậm trôi qua.

Ánh trăng dần lui, tia sáng ánh mặt trời đầu tiên chiếu lên trên người đứa trẻ. Cậu từ từ thu hồi song chưởng, hai mắt vừa mở, trong hai mắt lóe lên hai đạo tinh mang.

Hoàng Tiểu Long nhổ ra một ngụm trọc khí, đôi mắt lấp lánh như ánh sao nhìn chăm chú vào vầng mặt trời đang từ từ nhô lên cao. Từ lúc ra đời đến nay, hắn đi tới cái thế giới này đã bảy năm rồi, từ ba tuổi bắt đầu tu luyện Dịch Cân kinh đến bây giờ đã được bốn năm. Trong vòng bốn năm, hắn đã tu luyện Dịch Cân kinh tới thức thứ ba, Chưởng Thác Thiên Môn.

Ở kiếp trước, tổ tiên hắn từng là đệ tử nội môn Thiếu Lâm Tự, Dịch Cân kinh này chính là do tổ tiên hắn truyền thừa xuống, đến bây giờ Hoàng Tiểu Long vẫn không hiểu nổi tại sao một người được cả gia tộc cho rằng là kỳ tài luyện võ trăm năm khó kiếm như hắn lúc tỉnh dậy lại xuyên không đến thế giới này!

Hơn nữa điều khiến cho buồn bực chính là hắn lại đi nhập vào thân thể của một tiểu tử mới ra đời.

Hoàng Tiểu Long nhìn cánh tay bé tí tẹo của mình, đau khổ bật cười, ở kiếp trước hắn mười bảy tuổi, mười bốn năm khổ luyện, cuối cùng đã tu luyện được Dịch Cân kinh đến thức thứ chín, không ngờ bây giờ lại phải bắt đầu tu luyện lại từ đầu.

Lúc này, tiếng bước chân thật nhỏ truyền vào trong tai Hoàng Tiểu Long, tiếng bước chân này là từ dưới sườn núi truyền đến. Hoàng Tiểu Long không cần quay đầu lại cũng biết là ai tới. Quả nhiên, một âm thanh thánh thót vang lên: “Đại ca, muội biết kiểu gì huynh cũng đang ở đây ngắm mặt trời mọc, phụ thân và mẫu thân đang tìm huynh đó.”

Hoàng Tiểu Long quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dáng vẻ của một tiểu nữ hài tầm năm sáu tuổi, tóc tết thành hai cái đuôi sam dài, hai mắt to tròn vô cùng khả ái từ dưới sườn núi đi lên, đây chính là muội muội kiếp này của Hoàng Tiểu Long, Hoàng Mẫn.

Ngoài Hoàng Mẫn, Hoàng Tiểu Long còn có một tiểu đệ đệ kém hắn ba tuổi, Hoàng Tiểu Hải.

“Phụ thân cùng phụ mẫu tìm ta sao?” Hoàng Tiểu Long: “Có chuyện gì vậy?”

“Không biết.” Giọng của Hoàng Mẫn vẫn còn có chút bập bẹ: “Đại ca, chúng ta mau trở về đi thôi, nếu về trễ, phụ thân cùng phụ mẫu lại đánh đòn huynh đấy.”

Hoàng Tiểu Long nghe vậy cười một tiếng, véo vào khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu của muội muội Hoàng Mẫn, cười nói: “Vậy đi thôi.”

Hoàng Mẫn xoa xoa nơi bị Hoàng Tiểu Long véo, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, hờn dỗi nói: “Đại ca thật đáng ghét, muội đã nói với huynh rồi, sau này không cho phép véo má muội mà.”

Nhưng dù giọng của Hoàng Mẫn mặc dù tỏ rõ sự giận dữ, gò má bầu bĩnh lại bị Hoàng Tiểu Long véo thêm một cái nữa. Véo xong, Hoàng Tiểu Long cười phá lên chạy đi, Hoàng Mẫn thì nộ thanh nộ khí hét lên ở phía sau đuổi theo.

“Đại ca, huynh mau đứng lại!”

Hai người, một trước một sau chơi đùa từ trên sườn núi chạy về hướng Hoàng gia trang dưới chân núi.

Ở kiếp trước, Hoàng Tiểu Long mặc dù đã là thiếu niên mười bảy tuổi, nhưng có lẽ do cùng muội muội Hoàng Mẫn ở cùng nhau, nên cũng bị lây một phần tính khí trẻ con.

Rất nhanh, huynh muội hai người đã trở về tới Hoàng gia trang.

Đi vào Hoàng gia trang, Hoàng Tiểu Long liền hướng phía Đông điện viện mà đến, đi tới điện viện, liền thấy một vị trung niên tuổi chừng ba mươi mấy, phong thái nho nhã, mày kiếm mũi ưng, thân mang áo bào trắng, bên cạnh là một thiếu phụ xinh đẹp, đây chính là phụ thân Hoàng Bằng và mẫu thân Tô Yến của Hoàng Tiểu Long ở đời này.

“Phụ thân, phụ mẫu, hai người tìm ta?” Hoàng Tiểu Long tiến vào điện viện, hỏi.

Mày kiếm Hoàng Bằng dựng lên: “Ngươi sáng sớm đã đi đâu vậy?”

“Được rồi, đừng dọa hài tử.” Tô Yến lên tiếng cười nói: “Long nhi, mấy ngày nữa là ngươi bảy tuổi rồi đó. Khi bảy tuổi, Vũ hồn trong cơ thể đã có thể thức tỉnh, để chúng ta dẫn ngươi đi võ điện, kích thích Vũ hồn trong cơ thể.”

Thức tỉnh Vũ hồn? Hoàng Tiểu Long ngẩn ra.

Cái thế giới này, trong cơ thể người bình thường đều có Vũ hồn tồn tại, một gã chiến sĩ sau này thực lực mạnh hay yếu có liên quan mật thiết với Vũ hồn trong cơ thể. Vũ hồn phân ra hạ cấp, trung cấp, cao cấp phân chia ra mười cấp. Mà phía trên cấp mười là siêu cấp Vũ hồn, chỉ có Vũ hồn mới có thể hấp thu linh khí thiên địa trở thành một chiến sĩ.

Dĩ nhiên, cũng có người trong cơ thể không có Vũ hồn, hoặc là có, nhưng chỉ là phế Vũ hồn, không thể tu luyện, người như vậy thì hoàn toàn đúng là phế vật rồi!

“Vũ hồn.” Hai mắt Hoàng Tiểu Long lóe lên, hắn cũng rất muốn biết trong cơ thể hắn có Vũ hồn hay không, hoặc Vũ hồn của hắn là cái gì.

Dưới sự hướng dẫn của Hoàng Bằng cùng Tô Yến, Hoàng Tiểu Long đi tới võ điện Hoàng gia trang.

Khi đến nơi, đã trông thấy không ít người đứng trong võ điện. Lần thức tỉnh Vũ hồn này, ngoài Hoàng Tiểu Long ra còn có những đệ tử Hoàng gia trang khác.

Một trung niên khí vũ hiên ngang đang đứng trong võ điện, khuôn mặt trung niên ấy hình chữ điền, lông mày thô, khí thế trên người phát ra khiến cho người ta cảm giác một loại áp bách vô hình, đây chính là đại ca của phụ thân Hoàng Tiểu Long - Hoàng Minh. Đứng bên cạnh Hoàng Minh là một đứa trẻ trạc tuổi như Hoàng Tiểu Long, đó là nhi tử thứ hai của đại bá Hoàng Minh - Hoàng Vĩ.

Hoàng Vĩ lớn hơn Hoàng Tiểu Long một tháng tuổi thì, lần này cũng tới võ điện tiến hành thức tỉnh Vũ hồn.

Hoàng Bằng cùng Tô Yến dẫn theo Hoàng Tiểu Long hướng về trong đại điện đi tới, phụ thân Hoang Tiểu Long lên tiếng chào: “Đại ca.”

Hoàng Tiểu Long cũng theo đó chào một tiếng đại bá.

Hoàng Minh nhìn thấy phu phụ Hoàng Bằng, Tô Yến đến, sắc mặt không chút thay đổi, chỉ gật đầu nói: “Các ngươi đã tới.”

Ở trong trí nhớ của Hoàng Tiểu Long, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy đại bá Hoàng Minh nở nụ cười, hình pháp trong Hoàng gia trang do Hoàng Minh chấp chưởng, rất nghiêm khắc.

Sau khi nói xong Hoàng Minh cũng không nói thêm lời nào nữa. Hoàng Bằng biết rõ tính tình đại ca, nên cũng không trách móc.

Mấy người Hoàng Tiểu Long đến đại điện không bao lâu, liền nghe thấy ở ngoài đại điện vang lên một trận cười sảng khoái. Hoàng Tiểu Long cùng mọi người nhìn ra, chỉ thấy một lão giả thân hình cao lớn ở giữa vòng vây một nhóm người đang đi vào đại điện, lão giả này chính là gia gia của Hoàng Tiểu Long - Hoàng Kỳ Đức, cũng là Hoàng gia trang trang chủ. Bốn mươi năm trước, Hoàng gia trang chính là do Hoàng Kỳ Đức thành lập.

“Lão trang chủ!”

Hoàng Kỳ Đức đến, tất cả đệ tử Hoàng gia trang trong đại điện vội vàng rối rít hành lễ.

Ba người Hoàng Minh, Hoàng Bằng, Tô Yến cũng bước lên trước: “Phụ thân!”

Hai người Hoàng Tiểu Long, Hoàng Vĩ thì tiến lên chào: “Gia gia.”

Hoàng Kỳ Đức nở nụ cười, gật đầu đối với mấy người Hoàng Minh, rồi quay sang đám đệ tử Hoàng gia trang trên đại điện cười nói: “Tốt lắm tốt lắm, không cần đa lễ, ta hôm nay chẳng qua là tùy tiện sang đây xem mà thôi.”

Vốn dĩ hàng năm võ điện mở ra, đệ tử Hoàng gia trang tiến hành thức tỉnh Vũ hồn, Hoàng Kỳ Đức cũng sẽ không tới, nhưng năm nay lại không giống thế, bởi vì Hoàng Tiểu Long cùng Hoàng Vĩ mà hắn vốn đang bế quan phải cố ý xuất quan đến đây.

Hoàng Kỳ Đức tới phía trước đại điện, quét nhìn mọi người một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi ở trên người một vị Hôi bào lão giả, cười nói: “Nếu mọi người đến đông đủ rồi, vậy thì bắt đầu thôi.”

“Vâng, trang chủ.” Hôi bào lão giả cung kính đáp một tiếng, sau đó đi lên trên đại điện.

Hôi bào lão giả là đại quản gia của Hoàng gia trang - Trần Ứng.

Hoàng Tiểu Long từng nghe phụ thân nói, Trần Ứng là một lão nhân theo gia gia Hoàng Kỳ Đức lâu nhất, từ lúc còn chưa thành lập Hoàng gia trang, đã ở bên cạnh cùng đi theo gia gia rồi.

Trần Ứng tới đến trong đại điện, hai tay xuất hiện tia sáng. Tia sáng bắt đầu khởi động, một cỗ lực lượng kinh khủng khiến cho lòng người cảm thấy bị áp lực từ bên trong thân thể kia phát ra.

Hai mắt Hoàng Tiểu Long lóe lên, đây chính là lực lượng Đấu khí của cường giả cấp chín sao?

Thật là mạnh!

Cho dù ở kiếp trước hắn tu luyện Dịch Cân kinh tới thức thứ chín cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Trần Ứng.

Theo lực lượng Đấu khí Trần Ứng quán chú, chỉ thấy trong đại điện tia sáng của đồ văn hình lục giác đột nhiên lóe lên, tiếp theo quang mang đại thịnh, tạo thành đạo cột sáng.

“Hoàng Vĩ, ngươi lên đi.” Hoàng Kỳ Đức nhìn về phía Hoàng Vĩ.

“Vâng, gia gia.” Hoàng Vĩ đáp, sau đó đến trước đồ văn lục giác, đi vào trong cột sáng. Ánh mắt mọi người trong đại điện chăm chú nhìn Hoàng Vĩ tiến vào bên trong cột sáng, Sắc mặt Hoàng Minh vốn luôn luôn không chút thay đổi lúc này nhìn nhi tử, thần sắc cũng không khỏi khẩn trương lên.

Cột sáng đồ văn hình lục giác bao quanh Hoàng Vĩ, không bao lâu sau, trên người Hoàng Vĩ đột nhiên xuất hiện từng đoàn từng đoàn hắc sắc quang mang. Hắc sắc quang mang bắt đầu thành hình, một hắc sắc hư ảnh hiện lên phía sau Hoàng Vĩ, là một con tam nhãn hắc sắc Hổ, theo hư ảnh Hắc Hổ xuất hiện, một tiếng tiếng hổ gầm phá không vang lên, đại điện chấn động.

Mọi người ai cũng khiếp sợ.

Hoàng Kỳ Đức nhìn hình dạng hư ảnh hắc sắc hổ sau lưng tôn tử Hoàng Vĩ kia, hai mắt sáng lên, theo đó mà vui mừng cười lên ha hả.

“Đây là Vũ hồn cấp mười, tam nhãn Hắc Hổ!” Đại quản gia Trần Ứng kêu lên, thanh âm có chút rúng động.

Vũ hồn cấp mười, là một trong những Vũ hồn cao nhất, gần tới siêu cấp Vũ hồn!

Vũ hồn Hoàng Vĩ là Vũ hồn cấp mười, tam nhãn Hắc Hổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.