Vô Địch Thiên Hạ

Chương 131: Chương 131: Giết thành chủ nam nhai thành




Hoàng Tiểu Long biết rõ lão giả tám mươi tuổi là có lòng tốt, cũng không để ý, gật đầu nói: “Được, ta đã biết.”

Một lát sau, mọi người trong bộ lạc đã xử lý sạch sẽ thi thể của đệ tử Đại Kiếm Tông.

Hoàng Tiểu Long cùng mọi người trong bộ lạc tách ra, sau khi tách ra, Hoàng Tiểu Long cũng không trực tiếp quay về Lạc Thông vương thành, mà là cùng Phệ Linh Tử Hầu đi tới Nam Nhai thành.

Nam Nhai thành là một tòa chủ thành nằm ở cực nam của Lạc Thông vương quốc.

So với Lạc Thông vương thành, Nam Nhai thành nhỏ hơn rất nhiều, có lẽ là do bão cát thổi bào mòn, tường thành cao lớn loang lổ, mấp mô.

Sau khi Hoàng Tiểu Long tiến vào Nam Nhai thành, hỏi thăm một chút chỗ thành chủ phủ, rồi đi thẳng đến.

Sau khi đi vào thành chủ phủ, Hoàng Tiểu Long cũng không vào bái phỏng, mà là gọi một ít rượu và đồ nhắm ở tửu lâu gần đó, cùng Phệ Linh Tử Hầu ăn như vũ bão.

Cơm nước no nê, màn đêm buông xuống, Hoàng Tiểu Long cùng Phệ Linh Tử Hầu tính tiền rời đi.

Đêm dài yên tĩnh.

Bóng đen bao phủ.

Thành chủ phủ Nam Nhai thành đèn đuốc sáng trưng, nhiều đội hộ vệ tuần tra.

Đột nhiên, một bóng đen bay qua bức tường cao của thành chủ phủ, tiến vào trong, bóng đen tránh thoát hộ vệ tuần tra, đi tới một chỗ sân nhỏ.

Bóng đen này, dĩ nhiên là Hoàng Tiểu Long.

Hoàng Tiểu Long bước vào sân nhỏ, đi tới một căn phòng gần đấy.

Theo như hắn biết, cái sân nhỏ này có lẽ chính là nơi ở của thành chủ Nam Nhai thành, Vi Dương.

Tới gần gian phòng, Hoàng Tiểu Long mở ra một khe hẹp trên cửa sổ gỗ, liền nhìn thấy dưới ánh nến, hai cơ thể trần truồng trên giường đang chuyển động, nam nhân hơn năm mươi tuổi, dáng người tráng kiện, nữ bộ dáng mới hai mươi tuổi.

Nam đang nhấp nhô lên xuống, nữ thở gấp rên rỉ, hai bầu ngực lớn không ngừng lắc lư.

Trước khi đến, Hoàng Tiểu Long biết một chút dung mạo của thành chủ Vi Dương Nam Nhai thành, biết rõ nam nhân trung niên đang ở trên giường chuyển động này đúng là Vi Dương, về phần người nữ kia, không biết là tiểu thiếp thứ mấy của hắn, Vi Dương ngoại trừ vợ chính còn nạp thêm bảy tiểu thiếp.

Thân hình Hoàng Tiểu Long chậm rãi biến mất, khi xuất hiện lần nữa, đã ở trong phòng cùng với Phệ Linh Tử Hầu. Nhưng mà hiển nhiên hai người kia đang làm chính sự, vì vậy Hoàng Tiểu Long đến, cũng không biết mà giật mình.

Hoàng Tiểu Long thấy Vi Dương vẫn đang hết mình ở trên giường, chỉ có thể ho khan hai tiếng.

“Ai?” Lập tức, Vi Dương lẫn tiểu thiếp kia cả kinh, bỗng nhiên quay đầu quát.

Chẳng qua, lúc thấy rõ Hoàng Tiểu Long chỉ là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, thần tình hai người rõ ràng buông lỏng.

Sau khi cả kinh, nhưng Vi Dương cũng không có từ trên thân thể tiểu thiếp đứng lên, phía dưới vẫn tiếp tục động đồng thời lạnh lùng nhìn Hoàng Tiểu Long: “Tiểu tử, nói, là ai phái ngươi đến?”

Người nào phái ta đến sao?

Hoàng Tiểu Long khẽ giật mình, Vi Dương này biết mình tới giết hắn vẫn còn có tâm tình tiếp tục làm chính sự, nhưng mà đối phương dường như đã đến thời điểm quan trọng.

Tiểu thiếp kia thấy người đang sống sờ sờ đứng bên cạnh, có chút xấu hổ, nhưng thấy Vi Dương không ngừng lại nên vẫn cứ tiếp tục vặn vẹo bờ mông để nghênh hợp.

“Nhi tử của ngươi là đệ tử của Đại Kiếm Tông?” Hoàng Tiểu Long sắc mặt lạnh lùng.

Vi Dương cười ha ha: “Đúng vậy, ngươi là do bộ lạc những tên dân đen kia phái tới sao? Haha, những con lợn ngu xuẩn kia cũng quá để mắt đến Vi Dương ta rồi, không biết ta là Cao thủ Cửu giai à? Vậy mà lại phái một thằng nhóc tới giết ta?”

Cửu giai!

Đây cũng là lý do vì sao Vi Dương sau khi gặp Hoàng Tiểu Long vẫn không sợ hãi mà tiếp tục làm chính sự.

“Ngươi thân là thành chủ chủ thành của Lạc Thông vương quốc, vậy mà lại bao che cho đệ tử Đại Kiếm Tông Bạo Long vương quốc đồ sát con dân Lạc Thông vương quốc.” Hai mắt Hoàng Tiểu Long lóe lên hàn mang.

Vi Dương phía dưới tiếp tục động, càng lúc càng nhanh, xem ra đã muốn xong việc rồi.

“Đúng vậy, thế thì sao nào? Tiểu tử, chờ ta giết ngươi sau đó lại bắt hết đám dân đen bộ lạc kia, nhốt toàn bộ vào lao, hầu hạ thật tốt, vừa vặn gần đây nhà tù Nam Nhai thành có chút vắng vẻ rồi.”

Lúc này, Vi Dương quát to một tiếng, hung hăng chạy nước rút một phát, rốt cuộc ngừng lại, sau đó bò dậy từ trên thân tiểu thiếp, cũng không khoác áo bào trên vai, cứ như vậy bước xuống giường.

Phệ Linh Tử Hầu trên vai của Hoàng Tiểu Long chỉ vào phía dưới của Vi Dương, “chít chít” kêu lên.

Ngay khi vẻ mặt Vi Dương đang nghi hoặc, Hoàng Tiểu Long cười nói: “Tiểu gia hỏa này nói, nhìn ngươi phía trên lớn lên tráng kiện, không nghĩ tới phía dưới vậy mà lại nhỏ gầy như thế!”

“Cái gì?” Vi Dương khẽ giật mình, tiếp theo kịp phản ứng, giận tím mặt, nhưng đúng lúc này, đột nhiên bóng người lóe lên, Hoàng Tiểu Long đã đi tới trước mặt hắn.

Vi Dương kinh hoảng, một quyền oanh kích tới Hoàng Tiểu Long, nhưng đã chậm một bước, hai đạo hàn mang chợt lóe lên, một đạo xẹt qua cổ Vi Dương, một đạo bổ xuống dưới mi tâm của hắn.

Hai mắt Vi Dương ngốc thẳng, nhìn Hoàng Tiểu Long, sau đó ngã xuống.

Tiểu thiếp kia vừa muốn từ trên giường đứng lên, mặc quần áo, đột nhiên chứng kiến Vi Dương ngã xuống, đầu bay lên trời, máu phun đầy đất, không khỏi che miệng hét ầm lên, có thể kêu to bao nhiêu liền kêu to bấy nhiêu, đồng thời, cũng bất chấp chưa mặc quần áo, hoảng sợ bỏ chạy ra ngoài cửa. Không thể không nói, tiểu thiếp này của Vi Dương dáng người không tệ, thon thả mảnh mai, trắng trắng mềm mềm, dường như có thể bóp ra nước, khi chạy, ngực rung lắc dữ dội không ngừng, khu rừng phía dưới còn có mùi thơm.

Có điều, vừa chạy tới cửa, thân hình Hoàng Tiểu Long lóe lên, đã đến trước mặt ả, Tu La Chi Đao vung lên, vẽ một đường ngang qua yết hầu.

Tiểu thiếp Vi Dương thẳng tắp té xuống. Lúc ngã xuống, mặt úp xuống dưới, mông hướng lên trên.

Lúc này, trong thành chủ phủ vang lên một hồi tiếng bước chân lộn xộn, tiếng quát không ngừng tới gần hướng bên này, hiển nhiên hộ vệ bốn phía thành chủ phủ vừa rồi nghe được tiếng thét chói tai của tiểu thiếp Vi Dương, vì vậy toàn bộ chạy đến đây.

Hoàng Tiểu Long không ở lại, mang theo Phệ Linh Tử Hầu lách mình ra sân nhỏ, thân hình lóe lên, biến mất tại chỗ.

Hoàng Tiểu Long vừa rời đi không bao lâu, toàn bộ hộ vệ thành chủ phủ đã vội vàng chạy đến, tràn vào gian phòng, liền thấy được Vi Dương và ả tiểu thiếp đang tắm trong vũng máu.

Tuy nhiên, hầu như toàn bộ ánh mắt hộ vệ đều tập trung lên trên thân thể ả tiểu thiếp của Vi Dương, nhìn thân thể trần trụi đó, yết hầu bọn họ đều khẽ chuyển động. Mặc dù tiểu thiếp úp mặt xuống, nhìn không thấy được bộ ngực đầy đặn, nhưng mà bờ mông to tròn hướng lên trên, hơn nữa còn thấp thoáng lộ ra khu rừng kia cũng đủ để khiêu khích phía dưới của những hộ vệ này, đũng quần chống cao.

“Tìm cho ta, nhất định phải bắt được hung thủ!” Một lát sau, đội trưởng đội hộ vệ mà đũng quần đang chào cờ mới tỉnh ngộ, phẫn nộ, luống cuống quát.

Thành chủ đã chết!

Nếu như bắt không được hung thủ, đến lúc đó công tước Vi Tất trách tội xuống, bọn hắn toàn bộ đều phải chôn cùng!

Lúc này, những hộ vệ kia cũng kịp phản ứng, nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng của sự việc, phía dưới toàn bộ mềm nhũn, hoảng sợ tuân lệnh, bắt đầu tìm kiếm xung quanh, đuổi bắt người gọi là hung thủ.

Chẳng qua, ngay cả hung thủ là ai, bọn họ cũng không biết, làm thế nào để đuổi bắt hung thủ?

Sau khi Hoàng Tiểu Long ra ngoài thành chủ phủ Nam Nhai thành, trực tiếp rời khỏi Nam Nhai thành, quay về Lạc Thông vương thành. Không bao lâu sau, tin tức thành chủ Vi Dương của Nam Nhai thành và tiểu thiếp bị giết liền truyền ra, nhưng so với tin tức Vi Dương bị giết, mọi người đối với chuyện tiểu thiếp Vi Dương lúc bị giết toàn thân trần trụi, bờ mông đầy đặn kia càng bàn luận sôi nổi hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.