“Lưu thúc, chẳng lẽ ngươi thật như vậy sao… không ngờ…”
Trần Lỵ nhìn Lưu Mục bằng vẻ mặt khó tin, cho tới lúc này nàng vẫn chưa thể tin sự thật ở trước mắt.
“Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu nói không sai.”
Đến bây giờ Lưu Mục cũng không sợ thừa nhận, gật đầu nói:
“Đám hãn phỉ trước đó cũng là thông đồng với ta.”
Thân thể Trần Lỵ chấn động lên, vừa sợ vừa giận, cắn răng nói:
“Tại sao?”
Lưu Mục cười lạnh nói:
“Tại sao ư? Cái này phải hỏi phụ thân ngươi đó. Trần Lỵ, đến lúc ngươi chết cũng đừng trách ta, muốn trách thì trách phụ thân ngươi.”
“Trách phụ thân của ta sao?”
Trần Lỵ nói.
“Đúng vậy, phụ thân ngươi năm đó diệt đi cả nhà Long gia, chỉ có điều hắn không ngờ tới người của Long gia vẫn chưa chết tuyệt.”
Lưu Mục lạnh lùng nói.
“Lưu quản gia, nói nhiều với nàng ta như vậy làm cái gì. Thiếu chủ còn chờ tin tức của chúng ta.”
Tên hãn phỉ phía sau lưng Lưu Mục tiến lên nói.
Lưu Mục gật đầu, vung hai tay lên, hãn phỉ ở bốn phía lập tức tiến lên bắt Trần Lỵ lại.
“Các ngươi muốn làm gì ta? Muốn mang ta đi đâu?”
Trần Lỵ hoảng sợ nói.
“Mang ngươi đi đâu ư?”
Lưu Mục cười lạnh nói:
“Yên tâm đi, bây giờ ngươi không thể chết được, thiếu chủ nói cứ để cho ngươi chết như vậy thì không giải được mối hận trong lòng hắn. Thiếu chủ bảo ta dẫn ngươi trở về để cho hắn hưởng thụ một tháng. Đến khi nào hắn cảm thấy nhàm chán thì xử tử ngươi, sau đó quay lại treo thi thể của ngươi trên cổng chính Trần phủ, để cho phụ thân của ngươi thưởng thức một chút.”
Trần Lỵ vừa sợ vừa giận, nhìn Lưu Mục bằng ánh mắt hận thù:
“Lưu Mục, uổng công cha ta không xử bạc với ngươi, ngươi là đồ chó ăn cây táo rào cây sung.”
Nói xong, nàng phun nước bọt vào mặt Lưu Mục.
Lưu Mục đưa tay sờ nước bọt trên mặt, liếm liếm, cặp mắt sáng lên nhìn thân hình của Trần Lỵ, cười hăng hắc nói:
“Không ngờ nước trong miệng ngươi thơm như vậy, nếu không phải là thiếu chủ có mệnh, hiện tại ta đã muốn hầu hạ ngươi rồi.”
Trần Lỵ lại tức giận đến nổi bộ ngực phập phồng không dứt.
“Mang đi.”
Lưu Mục quát.
“Thi thể của những người khác không có chỗ dùng, thì ném bỏ ở đây, tiện cho mấy con yêu thú và phi cầm.”
“Vâng, Lưu quản gia.”
Lưu Mục và các hãn phỉ dẫn Trần Lỵ đi ra khỏi chỗ đó, cũng không đi đường lớn mà là chuyên đi theo đường núi hiếm thấy vết chân người.
Nửa ngày trời sau mọi người đi tới một đường núi hoang dã.
Thế nhưng ngay lúc các hãn phỉ đi về phía trước, Lưu Mục đột nhiên ngừng lại, gương mặt khó tin và hoảng sợ nhìn hai thân ảnh đi tới ở phía trước.
Không ngờ là Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu hai ngày trước đã rời đi.
Không ngờ lại đụng phải hai người này.
Lúc này Trần Lỵ cũng phát hiện Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu ở phía trước, gương mặt xinh đẹp vui mừng, nàng vốn đang tuyệt vọng vô hạn, tuy nhiên lúc này nàng bị phong bế miệng nên không thể kêu thành tiếng, chỉ có thể phát ra âm thanh Ô ô ô...
Xa xa, hai người Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu đang đi lại cũng phát hiện ra đám người Trần Lỵ, Lưu Mục, họ cũng cảm thấy rất bất ngờ, hiển nhiên không ngờ sẽ gặp lại đám người Trần Lỵ.
Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu nhìn nhau, hai người giục ngựa tiến lên.
“Lưu quản gia, làm sao vậy?”
Tên hãn phỉ ở phía sau lưng Lưu Mục trông thấy đột nhiên Lưu Mục ngừng lại, gương mặt đầy hoảng sợ thì cảm thấy nghi hoặc trong lòng, tiến lên hỏi.
Lưu Mục chỉ chỉ vào Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu đang đi tới ở phía trước:
“Là bọn họ, bọn họ.”
“Bọn họ?”
Tên hãn phỉ kia vô cùng nghi hoặc.
Hắn đã nhìn thấy hai người kia, tuy nhiên không thấy có cái gì đặc biệt.
Hai người Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu đi tới trước mặt đám người Lưu Mục, Hoàng Tiểu Long quét mắt qua đám hãn phỉ một cái, ánh mắt ngừng lại trên người Trần Lỵ một chút, sau đó nhìn Lưu Mục cười nói:
“Đây không phải là Lưu quản gia sao? Không ngờ trùng hợp như vậy, chúng ta lại gặp nhau. Xem ra chúng ta thật đúng là có duyên.”
Lưu Mục không lên tiếng, sắc mặt có chút khó coi.
“Đây không phải là Trần Lỵ tiểu thư sao?”
Hoàng Tiểu Long cười nói:
“Vì sao thế? Các ngươi muốn đi đâu mà cần phải cột hai tay của Trần Lỵ tiểu thư lại, nhét miệng của nàng ta lại mới được!”
Lưu Mục vẫn không lên tiếng, tên hãn phỉ phía sau hắn không nhịn được cả giận nói:
“Tiểu tử, ngươi không có chuyện gì ở nơi này, tốt nhất lập tức cút đi chỗ khác, nếu không lão tử chặt cho ngươi một đao.”
Âm thanh của hắn vừa dứt, đột nhiên một đạo kiếm mang lóe lên, cặp mắt của tên hãn phỉ trợn trừng rồi sau đó dại đi, ngã xuống, lúc hắn ngã xuống, huyết mới từ nơi cổ phun vãi ra đầy trên đất.
Hãn phí bốn phía đều thất kinh, đua nhau rút đao ra, vừa kinh vừa nộ nhìn hai người Hoàng Tiểu Long.
“Tất cả dừng tay cho ta.”
Lưu Mục vội vàng lên tiếng quát.
Hắn biết Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu muốn giải quyết những người này, cũng chỉ là mất mấy phút thôi.
Hãn phỉ bốn phía vốn muốn xông lên nghe vậy không khỏi ngừng lại.
Lưu Mục nhìn Hoàng Tiểu Long, cười gằn nói:
“Hoàng công tử, Phí Hầu tiền bối, chuyện này không có liên quan gì tới các ngươi, hai vị ly khai, sau này thiếu chủ của ta sẽ cảm tạ hai vị.”
“Thiếu chủ.”
Hoàng Tiểu Long sắc mặt lạnh nhạt:
“Lúc trước không phải ngươi nói chúng ta là chủ mưu hay sao? Không phải ngươi nói ngươi đi theo tiểu thư các ngươi mười mấy năm nay, trung thành và tận tâm hay sao? Lúc trước không phải ngươi còn nói chúng ta vu tội cho ngươi hay sao.”
Lưu Mục không biết trả lời như thế nào, còn Trần Lỵ lại bị ngậm kín miệng, vẻ mặt hổ thẹn. Lúc trước nàng còn thành khẩn nói nàng tuyệt đối tin tưởng Lưu Mục, không ngờ đảo mắt lại bị Lưu Mục cùng với người bắt cóc mình.
“Hai vị, các ngươi muốn thế nào?”
Sau một hồi, sắc mặt Lưu Mục âm trầm lên tiếng, nói đến đây, hắn lấy ra một túi tiền, ném tới:
“Trong này có một tấm kim tạp trị giá mười vạn kim tệ, có thể đến đổi tại bất kỳ một tiền trang nào ở Vực ngoại vương quốc.”
Hoàng Tiểu Long nhận lấy túi tiền, gương mặt điềm đạm:
“Mười vạn kim tệ.”
Vẻ mặt Trần Lỵ đầy lo lắng, lên tiếng ô ô…, lắc đầu.
“Mười vạn kim tệ, đuổi ăn mày đi còn có thể.”
Hoàng Tiểu Long nhìn Lưu Mục nói.
Lưu Mục nhíu mày, lại ném qua một túi tiền:
“Trong đây cũng có một tấm kim tạp trị giá mười vạn kim tệ nữa.”
Hoàng Tiểu Long lắc lắc đầu:
“Các ngươi có hơn một trăm người, mạng của các ngươi không đáng giá như vậy sao? Như vậy đi, ta cũng không cần nhiều, một mạng mười vạn kim tệ.”
Một mạng mười vạn kim tệ, vậy chính là hơn một ngàn vạn.
Hơn một ngàn vạn.
Đợi đến khi Lưu Mục hiểu rõ ý tứ trong lời nói, liền nổi giận lên:
“Ngươi đang trêu ta đó sao?”
Lúc này hắn đã hoàn toàn hiểu rõ ngay từ đầu Hoàng Tiểu Long đã trêu đùa bọn họ.
“Trêu đùa ngươi thì sao?”
Hoàng Tiểu Long nhún nhún vai, đưa mắt tỏ ý với Phí Hầu. Phí Hầu hiểu rõ thân hình liền nhoáng lên một cái, trong nháy mắt liền đi tới trước mặt Lưu Mục. Dưới ánh mắt hoảng sợ của Lưu Mục, bàn tay Phí Hầu ngưng khí như đao, rạch một cái trên cổ của hắn.
Lưu Mục há miệng, cương cứng ở nơi đó. Thân hình Phí Hầu không ngừng, hai tay không ngừng huy động. Lưu Mục và hãn phỉ bốn phía không ngừng ngã xuống, liên tiếp vang lên tiếng hét thảm.
Không bao lâu thì tiếng hét thảm dần dần im bặt, cuối cùng chỉ còn lại Trần Lỵ đứng ở nơi đó.
Sau khi giải quyết đám người Lưu Mục, Phí Hầu đi tới trước mặt Trần Lỵ, vung trường kiếm trong tay lên, Trần Lỵ nhắm mắt hoảng sợ, trường kiếm của Phí Hầu chém xuống, nhưng lại thấy dây thừng trói nơi cánh tay của nàng đã đứt ra.
Phí Hầu lui về bên cạnh Hoàng Tiểu Long.
“Chúng ta đi thôi.”
Hoàng Tiểu Long mở miệng nói, không để ý tới đối phương, cùng Phí Hầu giục ngựa ly khai.
Sau đó Trần Lỵ mở hai mắt ra, nhìn theo bóng lưng của Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu biến mất, nhìn lại thi thể của Lưu Mục và đám người ở bốn phía, đột nhiên nàng bật khóc