Vô Địch Thiên Hạ

Chương 215: Chương 215: Lão tổ quách gia xuất quan




Trong vô số ánh mắt đổ dồn, Triệu Thư nắm chặt tay, Tiêu Đằng bên cạnh Diêu Phi nổ tung.

Bùm! Một tiếng thật lớn, huyết nhục bắn tung tóe.

Máu rơi xuống như mưa.

Một cường giả Tiên thiên thập giai hậu kỳ đỉnh phong, vẫn lạc!

Mưa máu rơi xuống tung tóe lên người đám Diêu Phi, Cố Tự Minh, Đỗ Lam. Thậm chí trên mặt, trên mũi Diêu Phi còn dính một vài mẩu thịt nhỏ của Tiêu Đằng.

Mùi máu tanh tràn ngập.

Mà trái tim chúng thầy trò ở xa xa cũng nhảy lên.

Tiêu Đằng, cánh tay phải của Diêu Phi, Tiên thiên thập giai hậu kỳ đỉnh phong, đã gần với Thánh vực, lại chết như thế!

Diêu Phi nhìn mẩu thịt vụn của Tiêu Đằng trên chóp mũi mình, nghe mùi máu tanh nồng khắp nơi, vừa hoảng sợ vừa buồn nôn.

Gần đây y thích sạch sẽ, áo bào không dính dù chỉ một hạt bụi. Ấy vậy mà bây giờ, trên mũi, trên mặt dính cả mẩu thịt vụn của Tiêu Đằng, có thể hình dung được y cảm thấy buồn nôn cỡ nào.

Lúc này, Triệu Thư lại nắm tay lại, Cố Tự Minh cũng nổ tung, máu thịt lại bay lên, mưa máu lại rơi xuống.

Lại một Tiên thiên thập giai hậu kỳ đỉnh phong vẫn lạc!

Lại có mấy mẩu thịt nhỏ dính lên mặt Diêu Phi, thậm chí còn có mấy mẩu rơi trúng môi y. Da mặt Diêu Phi run rẩy, muốn há miệng kêu to mà không thể, toàn thân từ trong ra ngoài đều run rẩy như vừa ăn phải mấy vạn con ruồi sống.

Ánh mắt Triệu Thư lạnh đi, lại nắm chặt tay lần nữa. Đỗ Lam cũng nổ tung.

Gã Tiên thiên thập giai hậu kỳ đỉnh phong thủ hạ của Diêu Phi cuối cùng, vẫn lạc!

Có vẻ Triệu Thư đã nhận lệnh của Hoàng Tiểu Long trước, không vội giết hết cả đám người Diêu Phi một lượt, mà để cho y nhìn tận mắt từng thủ hạ chết, để cho y cảm nhận được bước chân của tử thần đang tới gần, khiến cho Diêu Phi sợ hãi vô hạn.

Lúc này, Hoàng Tiểu Long nhìn Triệu Thư ra ý ngừng tay. Triệu Thư hiểu ý, gật đầu, vung hai tay lên, giải trừ phong bế âm thanh cho bọn Diêu Phi.

Diêu Phi há miệng hét lên.

“Thịt. Thịt. Mau lấy mẩu thịt chết tiệt này ra cho ta!”

Tiếng thét cao một quãng tám vang lên chói tai giữa quảng trường.

Câu đầu tiên Diêu Phi gào lên không phải là la mắng Hoàng Tiểu Long, cũng không phải cầu xin tha thứ, mà là muốn người ta lấy hết thịt nát dính trên mặt, mũi, miệng mình ra.

Nhưng không há ra thì thôi, vừa há ra, thét lên, một miếng thịt dính trên môi rơi trúng vào mồm y rồi kẹt lại ở yết hầu.

Diêu Phi tái mặt, há miệng muốn gầm rú lần nữa, nhưng yết hầu bị mẩu thịt bịt kín, sặc nặng, mặt mũi tím ngắt.

Khi mẩu thịt kia rơi xuống được, nuốt được, Diêu Phi lại há miệng, phẫn nộ nhìn Hoàng Tiểu Long:

“Hoàng Tiểu Long, cái con chó hoang nhà ngươi. Ta phải giết ngươi! Ta nhất định phải giết ngươi!”

Hai mắt y phun ra lửa giận cực độ, như thể muốn lột da nuốt sống Hoàng Tiểu Long.

“Vậy sao?”

Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nói với Triệu Thư:

“Tiếp tục!”

“Vâng, thiếu chủ!”

Triệu Thư gật đầu, nâng hai tay, nhưng bây giờ không phải là nắm chặt nữa mà là vỗ một cái. Hai thủ hạ sau lưng Diêu Phi lại nổ tung.

Mưa máu như pháo hoa nở rộ giữa không trung, huyết tinh rơi xuống.

“Hoàng Tiểu Long, Hoàng công tử, van cầu ngài, van cầu ngài tha cho chúng ta!”

“Vâng vâng, Hoàng công tử, cầu xin ngài tha cho cái mạng chó của chúng ta. Chúng ta xin nghe theo lời ngài!”

Các cao thủ còn lại của Tuyệt Tình điện nhao nhao hoảng sợ cầu xin Hoàng Tiểu Long tha thứ.

Nhưng hắn vẫn lạnh lùng thờ ơ.

Triệu Thư lại vỗ tay một cái.

Mỗi lần lão vỗ tay, lại có hai cao thủ nổ tung.

Chúng thầy trò cách đó xa xa cũng đều sợ hãi.

Các cao thủ Tuyệt Tình điện vừa vẫn lạc đều là cường giả Tiên thiên cao giai, ở Đế quốc Đoạn Nhận, số lượng vẫn cực ít, mỗi người đều có thân phận và địa vị. Hiện giờ, nguyên một đám chết ngay trước mặt hon.

Máu chảy đầm đìa.

Trần trụi.

Một vài thầy trò trong học viện đi theo Hoàng Tiểu Long đến Tuyệt Tình điện vốn chỉ là muốn xem hắn bị xấu mặt, bị Tuyệt Tình Công tử Diêu Phi hành hạ đến thương tích đầy mình giờ đang tái mặt.

May mà vừa rồi mình chỉ đi theo, không lên tiếng châm chọc khiêu khích hắn. Nếu không thì…

Cuối cùng, ba mươi mấy cường giả Tiên thiên cao giai sau lưng Diêu Phi đều chết cả.

Chỉ còn lại Diêu Phi.

Cứ mỗi một gã cao thủ Tiên thiên cao giai bị nổ tung, thịt vụn máu tươi sẽ vãi tung tóe lên người Diêu Phi. Diêu Phi liên tục hét lên như bị hóa điên, hoàn toàn không còn vẻ cao ngạo từ trên nhìn xuống, khống chế sinh tử của mọi người xưa kia.

Mọi người thấy Diêu Phi như bị phát điên cũng âm thầm lắc dầu.

Trong đám người, Ma Kiếm công tử, cùng Diêu Phi nổi danh là ngũ đại công tử, hai mắt sáng lấp lánh, không biết nghĩ gì.

Sau khi giết hết các cao thủ Tuyệt Tình điện, Triệu Thư dừng tay, thối lui lại sau lưng Hoàng Tiểu Long. Lúc này, Hoàng Tiểu Long chậm rãi đi tới trước mặt Diêu Phi.

“Nói. Phụ thân ta đang ở đâu?”

Hoàng Tiểu Long đứng trước mặt Diêu Phi, lạnh lùng hỏi.

Diêu Phi dừng la hét, nhìn Hoàng Tiểu Long, đột nhiên cười phá lên:

“Hoàng Tiểu Cẩu, ngươi dám giết ta, đám người nhà ngươi cũng sẽ phải theo ta bồi táng! Còn nữa, lát nữa lão tổ Diêu gia sẽ đến đây. Tốt nhất ngươi giết ta luôn đi, bằng không, chờ lát nữa lão tổ Diêu gia cùng các cao thủ tới, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này!”

Diêu Phi hung ác cười to, vẻ mặt đầy dữ tợn.

“Vậy sao?”

Hoàng Tiểu Long cười lạnh, quét mắt một cái, nhìn thùng phân to tướng lúc nãy đám Tiêu Đằng mang đến.

Dường như đoán được hắn nghĩ gì, Diêu Phi tái mặt phẫn nộ gào lên:

“Hoàng Tiểu Long, ngươi muốn làm gì? Ngươi dám!”

Hoàng Tiểu Long chỉ thùng gỗ, nhàn nhạt nói:

“Không có gì, không phải vừa rồi ngươi mới nói muốn ta ăn hết chỗ đó sao? Bây giờ ta cho ngươi nếm thử hương vị trước, chờ lát nữa ngươi nói cho ta nghe nó thế nào!”Dứt lời, hắn vung hai tay lên, thùng phân bay lên, nhắm thẳng Diêu Phi.



Lúc này, trong mật thất dưới lòng đất Quách phủ, đột nhiên, một đạo khí tức cường hoành phá không phóng lên trời. Bầu trời biến sắc.

Ở đại sảnh, Quách Thế Văn cảm ứng được khí tức này, mừng rỡ:

“Phụ thân trùng kích Thánh vực thành công rồi!”

Đại quản gia Trương Nhạc sau lưng Quách Thế Văn tiến tới cười nói:

“Chúc mừng gia chủ. Lão tổ trùng kích Thánh vực thành công, sau này nhất định uy danh Quách gia sẽ càng thêm đại chấn!”

Quách Thế Văn cười ha hả.

Quách Chí cũng ở đại sảnh bước tới nói:

“Phụ thân, lần này gia gia trùng kích Thánh vực thành công, người nhất định phải thuyết phục gia gia báo thù cho con, giết chết Hoàng Tiểu Long và Triệu Thư kia!”

“Đúng vậy, phụ thân, nhất định người phải thuyết phục gai gia trút cơn giận này cho chúng con!”

Quách phi cũng nói.

Quách Thế Văn lạnh lùng đáp:

“Các ngươi yên tâm. Lần này, Hoàng Tiểu Long và Triệu Thư kia chắc chắn sẽ phải chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.