Vô Địch Thiên Hạ

Chương 248: Chương 248: Thành hắc ma




Sắc mặt hai người khá khó coi, bởi bọn họ không ngờ Hoàng Tiểu Long lại biết gieo Tinh Thần Lạc Ấn.

Bí pháp Tinh Thần Lạc Ấn đã thất truyền nhiều năm. Sáu trăm năm trước, từng có một vị cường giả Thánh Vực đã thông qua bí pháp Tinh Thần Lạc Ấn này mà khống chế gia chủ của mấy gia tộc lớn, và cả tông chủ của tông môn, rồi từ đó dấy lên một hồi gió tanh mưa máy ở Vũ Hồn giới, khiến người ở Vũ Hồn giới đều khiếp sợ.

Năm đó phải tới vài chục vạn cường giả Tiên Thiên đã chết dưới tay vị cường giả Thánh Vực kia!

Vài chục vạn cường giả Tiên Thiên!

Về cường giả Hậu Thiên thì nhiều vô số kể.

Máu chảy thành sông!

Sau đó hắn chọc giận mấy vị cường giả Thánh Vực đang giấu mình trong không gian thần bí nào đó, bọn họ mới ra tay vây giết. Cuối cùn phải là một vị cường giả còn nửa bước nữa là vào Thần Vực ra tay thì mới giết được.

Người đời sau gọi vị cường giả Thánh Vực kia là Huyết Ma.

Thấy sắc mặt hai người, Hoàng Tiểu Long cười khẩy một tiếng, hai tay hắn loé ánh sáng, triệu Tu La chi nhận ra. Tu La chi nhận phát ra một thứ âm thanh quái dị ù ù. Trên lưỡi dao có loé lên màu đen sì.

Hai người khiếp sợ.

“Ta... Ta nguyện ý mở linh hồn chi hải ra!” Người trung niên mặt ngựa vội vàng nói.

“Ta cũng sẵn lòng!” Người trung niên mặt sẹo cũng sợ hãi mà nói.

So với chết, hai người đương nhiên càng muốn để Hoàng Tiểu Long gieo Tinh Thần Lạc Ấn lên linh hồn chi hải của bọn họ. Tuy làm vậy thì sẽ bị Hoàng Tiểu Long nắm sinh tử trong tay, nhưng còn tốt hơn là bị giết chết lúc này.

Thấy thế, Hoàng Tiểu Long cười lạnh lùng, sau đó bảo hai người mở linh hồn chi hải ra. Hắn vận chuyển hồn pháp, đồng tử mắt xuất hiện hai hồn tự màu tím sậm. Sau đó, dưới ánh mắt đầy hoảng sợ của hai người kia, hai hồn tự màu tím sậm ấy bắn ra từ trong mắt Hoàng Tiểu Long, tức thì nhập vào đầu hai người, gieo xuống hai Tinh Thần Lạc Ấn vào linh hồn chi hải của hai người.

Hơn ba tháng nay, Hoàng Tiểu Long đã tu luyện Thượng Cổ Khôi Lỗi thuật tới cảnh giới cấp một, đã hoàn toàn có thể thi triển Tinh Thần Lạc Ấn. Không chỉ như vậy, hắn còn dung hợp Tinh Thần Lạc Ấn của Thượng Cổ Khôi Lỗi thuật vào hồn pháp, hiệu quả khi vận dụng hồn pháp mà thi triển Tinh Thần Lạc Ấn là rất tốt. Người bị khống chế, về bề ngoài thì không khác gì lúc trước, cho dù người ở chung sớm tối cũng không thể phát hiện ra vấn đề gì.

Hai người cảm ứng được linh hồn chi hải bị Hoàng Tiểu Long gieo Tinh Thần Lạc Ấn xuống, thế mới hoàn toàn từ bỏ ý định phản bội.

“Các ngươi nuốt hai viên thuốc này đi.” Ánh sáng chợt loé lên, Hoàng Tiểu Long lấy hai viên đan dược to bằng hai ngón tay ra từ trong Tu La giới.

Hai người nhìn đan dược trong tay Hoàng Tiểu Long, sắc mặt biến đổi.

“Đây là?!” Hai người buột miệng hỏi.

Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nói: “Bảo các ngươi nuốt thì các ngươi nuốt đi!” Rồi vung tay lên, hai viên đan dược rơi vào tay hai người.

Hai người sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn nuốt chúng vào.

Đan dược vào miệng, một dòng nước ấm tức thì chảy trong cơ thể bọn họ. Hai người cảm giác được nội thương trong cơ thể đang khôi phục rất nhanh. Lúc này cả hai mới biết mình hiểu lầm Hoàng Tiểu Long, đây là đan dược chữa thương chứ chẳng phải độc đan gì.

Hai người nhìn Hoàng Tiểu Long với ánh mắt cảm kích.

“Giờ các ngươi đưa ta tới Thiên Vu môn của các ngươi, tiện thể nói cho ta tình hình về Thiên Vu môn nữa.” Hoàng Tiểu Long nói.

“Vâng, chủ nhân!” Hai người cung kính đáp.

Hoàng Tiểu Long phi thân lên, theo sự dẫn đường của hai người kia mà rời khỏi bình nguyên chiến trường này.

Về Tu La Quỷ Trảo, sau này Hoàng Tiểu Long sẽ tới đây tu luyện sau.

Dọc đường đi, hai người nói rõ tình hình Thiên Vu môn cho Hoàng Tiểu Long nghe. Người trung niên mặt ngựa tên là Đỗ Tân, còn người trung niên mặt sẹo thì tên là Đặng Quang. Hai người đều là trưởng lão của Thiên Vu môn. Mà môn chủ Thiên Vu môn Trần Tiếu Thiên là sư tôn của hai người này. Trần Tiếu Thiên có năm vị đệ tử. Nhưng trong năm đệ tử này của Trần Tiếu Thiên, hai người này có thực lực mạnh nhất, còn ba kẻ khác chỉ là Tiên Thiên cấp ba, cấp bốn và cấp năm.

Ngoài hai người ra, Thiên Vu môn có hơn một trăm ba mươi cường giả Tiên Thiên. Nhưng chỉ có hai mươi người là ở Tiên Thiên trung cấp, còn Tiên Thiên cao cấp thì chỉ có hai người.

Trong Tiên Thiên cao cấp kia, một người là sư tôn Trần Tiếu Thiên của bọn họ, ở Tiên Thiên cấp bảy hậu kỳ. Người còn lại là Thái Thượng trưởng lão Cảnh Khẳng. Cảnh Khẳng này là Tiên Thiên cấp bảy trung kỳ cao nhất.

Nói đến Vũ hồn của Trần Tiếu Thiên thì điều khiến Hoàng Tiểu Long bất ngờ là Vũ hồn của Trần Tiếu Thiên là Phong Hoả Thụ!

Phong Hoả Thụ, vũ hồn tự nhiên, thuộc loại Vũ hồn cây, Vũ hồn nhất lưu cấp mười một!

Trong thế giới Vũ hồn này, Vũ hồn cây cực kỳ ít, thậm chí còn ít hơn cả Vũ hồn hệ sông ngòi như Phí Hầu, càng khỏi nói với Vũ hồn cây thuộc loại siêu cấp.

Mà Vũ hồn của Cảnh Khẳng lại không phải Vũ hồn siêu cấp, chỉ là Vũ hồn đứng đầu cấp mười, thuộc Vũ hồn khí, Chấn Thiên Chuy.

Cảnh Khẳng này mặc dù chỉ là Thái Thượng trưởng lão, nhưng có thế lực không kém ở Thiên Vu môn. Một nửa trong số hai mươi vị trưởng lão Thiên Vu môn nghe theo lệnh hắn. Cho nên ở Thiên Vu môn này, Trần Tiếu Thiên không hề khống chế được toàn bộ.

“Cảnh Khẳng.” Hoàng Tiểu Long tự nói.

Thực lực của Cảnh Khẳng này yếu hơn Trần Tiếu Thiên mà lại có thể nắm giữ được một nửa thế lực của Thiên Vu môn trong tay, có địa vị ngang với Trần Tiếu Thiên, chứng tỏ có chỗ hơn người.

Hai người Đỗ Tân, Đặng Quang mang Hoàng Tiểu Long phi tới phía bắc. Hơn ba giờ sau, Hoàng Tiểu Long thấy được một toà thành đá sừng sững đứng trong hoang mạc.

Toà thành này rất lớn. Có lẽ bị bão cát càn quét đã lâu nên đá trên tường thành loang lổ dấu vết. Tới gần thì Hoàng Tiểu Long mới thấy trên tường thành có không ít chỗ hiện ra màu đen sậm. Đây là do máu tươi vẩy lên, rồi bị phơi khô theo năm tháng mà có được màu đó, nhưng cũng phải giết chóc số lượng lớn mới tạo thành như thế này được.

Có thể thấy tường thành này đã dính không ít máu người, có lẽ trăm vạn, hoặc là cả nghìn vạn!

“Đây là thành Hắc Ma?” Hoàng Tiểu Long hỏi.

“Vâng, thiếu chủ, đây là thành Hắc Ma.” Hai người Đỗ Tân, Đặng Quang cung kính đáp. Hoàng Tiểu Long không quen bị gọi là chủ nhân, nên bảo hai người gọi là thiếu chủ.

Thiên Vu môn nằm ngay trong thành Hắc Ma.

Hoàng Tiểu Long gật đầu, sau đó mang theo hai người đi đến cửa thành Hắc Ma.

“Ra là hai vị trưởng lão Đỗ Tân và Đặng Quang.” Khi đi vào cửa thành Hắc Ma, một thủ vệ cửa thành trông giống đội trưởng tiến đến ôm quyền cười nói với Đỗ Tân và Đặng Quang, sau đó bảo người mở cửa để ba người Hoàng Tiểu Long đi vào.

Hai người Đỗ Tân và Đặng Quang gật đầu với đội trưởng thủ vệ, rồi cùng Hoàng Tiểu Long vào cửa thành.

Vào thành Hắc Ma, Hoàng Tiểu Long đi trên đường phố mà quan sát bốn phía. Đường phố của thành Hắc Ma này không rộng, chỉ khoảng hai mươi mét. Hai bên đường là cửa hàng san sát, nhưng không hề có cảm giác phồn hoa như hoàng thành, thậm chí là mấy toà thành khác của Đoạn Nhận đế quốc. Trên cửa của không ít cửa hàng cửa tiệm ở nơi này đều có vết đao kiếm. Thậm chí biển hiệu chỉ còn lại một nửa. Thi thoảng có thể thấy vài bãi máu ở hai bên đường. Hiển nhiên là dấu vết sau một vụ đánh nhau.

Hoàng Tiểu Long đi trên đường phố, có không ít người đi đường nhìn Hoàng Tiểu Long với ánh mắt không tốt lành gì, nhưng khi thấy Đỗ Tân và Đặng Quang đi sau lưng Hoàng Tiểu Long thì đều biến sắc, sợ hãi vòng đường khác.

Đỗ Tân và Đặng Quang mặc áo bào trưởng lão của Thiên Vu môn, mà Thiên Vu môn lại là một trong ba thế lực ở thành Hắc Ma này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.