Vô Địch Thiên Hạ

Chương 242: Chương 242: Vô ảnh chi độc




Việc hơn mười phân hội của thương hội Cửu Đỉnh bị tấn công mạnh thì ai nấy đều có chung suy đoán với Hoàng Tiểu Long, đó là Diêu gia và Thần Điện làm. Không ai dám mở miệng quấy rầy mạch suy nghĩ của Hoàng Tiểu Long.

Lúc này đại điện im lặng đến cây kim rơi cũng có thể nghe được.

“Thiếu chủ, không bằng ta tới phân hội xem sao?” Sau đó Trương Phủ đứng lên, hỏi.

Nghe vậy, Hoàng Tiểu Long lắc đầu: “Không cần.”

Hơn mười phân hội của thương hội Cửu Đỉnh bị tấn công cùng lúc, mà lại chỉ có một mình Trương Phủ thì chẳng thể cứu được, nên có đi cũng vô dụng. Nói không chừng đi rồi còn trúng kế của Diêu gia và Thần Điện. Diêu gia và Thần Điện tấn công phân hội của thương hội Cửu Đỉnh như vậy, có khi chính là muốn dẫn Trương Phủ và Triệu Thư đi.

“Thương vong ở các phân hội như nào?” Hoàng Tiểu Long quay đầu hỏi hộ vệ của Hoàng gia kia.

“Bẩm thiếu chủ, đệ tử của mười phân hội của thương hội gần như.... Gần như...” Hộ vệ Hoàng gia nói tới đây thì chần chừ.

“Nói đi!” Hoàng Tiểu Long nói.

“Gần như là chết hết rồi. Mỗi một phân hội chỉ có vài đệ tử may mắn chạy được.” Hộ vệ Hoàng gia nhanh chóng đáp.

Gần như chết hết.

Sắc mặt Hoàng Tiểu Long nặng nề.

Mỗi một phân hội của thương hội Cửu Đỉnh có ba, bốn trăm đệ tử cắm chốt, hơn mười phân hội chính là bốn, năm nghìn đệ tử!

“Truyền lệnh xuống, để đệ tử các phân hội rút về trước đã.” Hoàng Tiểu Long trầm ngâm rồi nói.

Món nợ này sẽ thanh toán với Diêu gia và Thần Điện sau!

“Vâng, thiếu chủ!” Tên hộ vệ Hoàng gia kia cung kính xác nhận.

Hoàng Tiểu Long phất tay cho hắn lui xuống. Hôm nay là ngày vui của muội muội, chuyện hôn sự quan trọng hơn

Ngay lúc này, tại một trang viện bỏ hoang cỏ mọc thành bụi ở phía bắc Đoạn Nhận hoàng thành, không gian bỗng dao động. Lý Mạc Lâm, lão tổ Diêu Sơn của Diêu gia và hai trưởng lão của Thần Điện lắc mình đi ra. Ngoài bốn người này còn có Diêu Phi và Ngạo Bạch Tuyết của Thần Điện.

Sáu người đi ra, Lý Mạc Lâm lạnh lùng cười: “Không ngờ tên nhóc Hoàng Tiểu Long đó lại giữ được bình tĩnh, không hề mắc mưu!”

Ngạo Bạch Tuyết nhướng mày: “Có Triệu Thư và Trương Phủ, chúng ta khó mà xuống tay!”

Diêu Phi lạnh lùng nói: “Cho dù có Triệu Thư và Trương Phủ ở đó thì cũng không sao, Vô Ảnh chi độc của ta thì kể cả cường giả Thánh Vực cao cấp cũng không thể phát hiện được!” Nói tới đây, hắn lấy một bình ngọc màu tím sậm từ trong không gian giới chỉ ra.

“Vô Ảnh chi độc!” Nghe vậy, người ở đây đều biến sắc mặt, kể cả Thánh Vực cấp cao là Lý Mạc Lâm.

Vô Ảnh chi độc chính là vua của kịch độc. Nghe đồn Vô Ảnh chi độc này không màu, không mùi, không hình dạng, cho dù là cường giả Thánh Vực cao cấp cũng không phát hiện được. Khi trúng phải Vô Ảnh chi độc, trừ khi cường giả Thánh Vực có thể dùng thánh lực trong cơ thể trấn áp rồi từ từ bài trừ nó ra, những cường giả dưới Thánh Vực sẽ chết hết!

Mà trúng phải Vô Ảnh chi độc rồi sẽ bị hàng vạn con kiến, rắn, ma quỷ tra tấn, cắn xé linh hồn, cực kỳ đau đớn!

Nhưng loại Vô Ảnh chi độc này đã biến mất hơn hai trăm năm, không ngờ Diêu Phi lại có, ngay cả lão tổ Diêu Sơn của Diêu gia cũng không biết.

“Không sai, Vô Ảnh chi độc!” Diêu Phi gật đầu, nói: “Một năm trước ta tới Ô Sơn, lấy được Vô Ảnh chi độc này từ trong một động phủ. Ta đã khống chế hạ nhân chuẩn bị rượu mừng cho Quách gia, đã cho hắn thả Vô Ảnh chi độc này vào trong rượu mừng mà Quách gia sẽ dùng trong hôn lễ hôm nay.”

Nói đến đây, đôi mắt Diêu Phi tràn đầy thù hận: “Đến lúc đó, tên oắt con Hoàng Tiểu Long uống vào... Khà khà!”

Hắn thậm chí đã tưởng tượng đến cái cảnh Hoàng Tiểu Long uống rượu mừng xong mà đau đớn tới chết.

Mấy người Lý Mạc Lâm nghe vậy thì hít vào một hơi thật sâu.

Nếu như vậy, hôm nay Quách phủ sẽ máu chảy thành sông, tử thi khắp nơi!

Đến lúc đó, không chỉ Hoàng Tiểu Long, người của Hoàng gia, thậm chí là con cháu Quách gia và đám quý tộc, tộc trưởng thay mặt các gia tộc và đám đệ tử đến Quách phủ chúc mừng đều sẽ chết hết!

Chỉ có lão tổ của Quách gia là Quách Thâm, và mấy tên Thánh Vực như Triệu Thư, Trương Phủ và Đoạn Nhận đại đế là có thể sống sót!

“Làm vậy liệu có được không?” Lão tổ Diêu Sơn của Diêu gia căng thẳng, nói: “Đoạn Vô Ngân và Trần phi đều đang ở Quách phủ.”

Đoạn Vô Ngân là đứa con mà Đoạn Nhận đại đế coi trọng nhất, sẽ là người thừa kế Đoạn Nhận đại đế. Trần phi là phi tử mà Đoạn Nhận đại đế yêu thương nhất, cũng chính là mẹ đẻ của Đoạn Vô Ngân.

Nếu hai người này trúng phải Vô Ảnh chi độc, chết thảm ở Quách phủ, đó chính là kết mối tử thù với Đoạn Nhận đại đế rồi. Tới lúc đó sẽ không chết không thôi, sẽ không còn chỗ dung thân cho Diêu gia ở Đoạn Nhận đế quốc nữa!

Diêu Phi hiểu nỗi băn khoăn của lão tổ, bèn nói: “Lão tổ, cho dùng chúng ta không giết Đoạn Vô Ngân, Đoạn Nhận cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Thay vì như vậy, sao phải để ý một Đoạn Vô Ngân. Huống hồ sớm hay muộn chúng ta sẽ tiêu diệt Đoạn Nhận đế quốc, giờ giết một Đoạn Vô Ngân để chặt đi một cánh tay của lão già Đoạn Nhận kia không phải rất tốt à?”

Nghe xong, Diêu Sơn không nói gì, chỉ gật đầu.

Lúc này Quách phủ tràn đầy tiếng cười nói chúc mừng, không khí vô cùng vui vẻ.

Bởi vì Hoàng Tiểu Long đè chuyện về phân hội của thương hội Cửu Đỉnh xuống, cho nên bầu không khí vui mừng của hôn lễ không bị ảnh hưởng gì.

Tới gần trưa, tân lang tân nương Quách Thái và Hoàng Mẫn mặc hỉ phục đỏ rực rỡ, dưới sự dẫn dắt của lễ quan mà bắt đầu bái thiên địa và cha mẹ, trưởng bối.

“Nhất bái thiên địa!” Lễ quan hô to.

Chờ khi hai người bái thiên địa xong, lễ quan tiếp tục hô: “Nhị bái phụ mẫu song thân!”

Nhìn Quách Thái và Hoàng Mẫn đang quỳ lạy, Hoàng Bằng, Tô Yến và Quách Thế Nguyên đều cười đầy vui mừng. Hoàng Tiểu Long và Quách Thâm cũng tươi cười đầy mặt.

Hôn lễ đã xong!

Mọi người hoan hô ầm ĩ.

“Được rồi, chúng ta ngồi vào mâm chứ nhỉ?” Sau đó, lão tổ Quách Thâm của Quách gia cười nói.

Hoàng Tiểu Long gật đầu. Mọi người thế mới đứng lên, cùng ngồi vào bàn tiệc.

Các tộc trưởng các gia tộc lớn và đám quý tộc đến chúc mừng bên ngoài sảnh cũng đều ngồi vào vị trí.

Hỏi qua ý của Quách Thâm, Quách Thế Nguyên nói với quản gia Trương Nhạc: “Dâng rượu và đồ ăn!”

“Vâng!” Trương Nhạc cung kính xác nhận, rồi hô to: “Mang rượu và đồ ăn lên!”

“Mang rượu và đồ ăn lên!”

Hạ nhân của Quách gia lập tức bưng từng vò rượu, từng đĩa thức ăn bày lên bàn tiệc. Sau đó toàn bộ đồ ăn và rượu được bày hết lên bàn.

Mỗi một bàn tiệc có mười sáu món, đều là sơn hào hải vị, cần gì cũng có, đủ sắc đủ vị.

Mọi người vẫn cười nói chuyện vui vẻ.

Ngay khi Quách Thái đứng lên, giơ chén rượu định mời rượu đám người Hoàng Bằng, Hoàng Tiểu Long để khai tiệc, Hoàng Tiểu Long đột nhiên nói: “Chờ đã!”

Hoàng Tiểu Long đột ngột nói như vậy khiến mọi người ngẩn ra, tất cả đều nhìn Hoàng Tiểu Long.

Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Hoàng Tiểu Long giơ một tay ra nhiếp một vò rượu lại, nói: “Rượu này có vấn đề!”

“Cái gì? Rượu có vấn đề?” Mọi người khiếp sợ.

“Đây?!” Mấy vị Thánh Vực là Quách Thâm, Đoạn Nhận đại đế, Triệu Thư và Trương Phủ nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.

Lúc này ánh sáng hắc lam loé lên khắp toàn thân Hoàng Tiểu Long. Vũ hồn Hắc Lam song long bay ra từ sau lưng, sau đó Hắc Lam song long khẽ hút, chỉ thấy từng ánh sáng màu tím sậm bay ra từ trong vò rượu, rồi hình thành một đám ma ảnh giữa không trung. Những ma ảnh này rít gào thảm thiết, khiến người ta không rét mà run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.