Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông

Chương 7: Chương 7




Chương 7

“Thịt nướng?”

“Đúng vậy, mọi người đã lâu không tụ tập. Cậu cả ngày cứ ở tiệm cà phê, có rảnh cũng nên đi ra ngoài một chút, hô hấp không khí mới mẻ một chút.”

Ngẫm lại chính mình cũng thật sự đã lâu không ra ngoại ô, Bạch Vân cũng không phản đối gì. “Được, đi đâu?”

“Nhà A Phương, nhà cô ấy vừa hay ở sườn núi, địa điểm lại đủ lớn.”

“Khi nào?”

“Chủ nhật này, đúng rồi, cậu đem con gấu kia đi nữa.”

“Đợi chút, tớ phải hỏi anh ấy một chút.” Bạch Vân khoanh chân ngồi ở một bên, nhìn người đàn ông đang chuyên tâm gõ bàn phím trên đùi. “Này, chủ nhật này anh có rảnh không?”

“Ừm.”

“Chúng em định làm thịt nướng.”

“Nha, được.” Hắn nhìn màn hình, lên tiếng.

Tuy rằng biết hắn căn bản không nghe vào, nàng vẫn nói với Phạm Di Nông ở đầu bên kia: “Mấy giờ gặp?”

“Mười giờ.”

“Ok.”

Ấn nút tắt điện thoại, Bạch Vân một lần nữa nhìn vào quyển tiểu thuyết đã đọc một nửa, nhìn lại hàng, lại không nhịn được ngẩng đầu lên giương mắt đánh giá hắn. Vài ngày trước, vị Lưu tiên sinh kia cho hắn một cái bút kèm với cái máy tính, một chiếc di động cùng một chiếc xe, đã không thấy quay lại. Nhưng hắn thì bắt đầu cả ngày ôm lấy cái máy tính với cái bút kia, chỉ cần có thời gian rảnh hắn sẽ lại ngồi trước bàn phím.

Hiển nhiên, cuối cùng vị Lưu tiên sinh kia vẫn là thuyết phục được hắn. Nàng không biết hắn vì cái gì mà đổi ý, nhưng hiểu được hắn kỳ thật vẫn rất không vui, mỗi lần di động đổ chuông sắc mặt hắn sẽ trở nên rất khó chịu. Tuy rằng như thế, hắn vẫn nhận điện thoại rồi dùng tốc độ nhanh nhất để nói chuyện.

Trước đây, nàng thậm chí không biết hắn biết dùng máy tính. Không phải không tò mò đến tột cùng hắn làm cái gì, nhưng vì hắn làm trong tiệm mọi chuyện đều tốt, nàng cũng không can thiệp nhiều vào công việc của hắn. Dù thế nào, nàng luôn luôn không có thói quen tham gia vào chuyện riêng tư của người khác, cho nên nàng cũng không hỏi nhiều.

Buổi tối hôm nay vì trời mưa nên vắng khách, thời gian đóng cửa trước 12 giờ đêm, đi về, tắm rửa sạch sẽ, qua rạng sáng một chút, hắn vẫn đang làm việc, nhìn màn hình, gõ bàn phím. Không biết vì sao, Bạch Vân chỉ cảm thấy trong lòng một trận phiền chán, hắn chuyên tâm như vậy, dáng vẻ nhìn màn hình rất giống như màn hình có bảo bối vậy. Cùng lắm cũng chỉ là chút tiếng Anh với biểu đồ thôi, hừ.

Trong lòng thét lớn một tiếng, nàng đột nhiên hiểu được khi A Phương oán giận bất mãn Lâm Tử Kiệt. Ý tưởng này khiến nàng nhíu mày, một lúc lâu sau, nàng cầm tiểu thuyết đi đến bên cạnh hắn, tựa đầu vào cánh tay hắn.

“Làm sao vậy?” Quay đầu nhìn cô gái đem cánh tay hắn làm đệm, hắn tò mò hỏi.

Nàng lắc đầu, không trả lời, chỉ tiếp tục gối lên cánh tay hắn, lật xem tiểu thuyết trên tay. Thấy nàng không đáp, hắn cũng chỉ cười cười, quay đầu tiếp tục công việc.

Tiếng gõ bàn phím lại vang lên, Bạch Vân liếc mắt trên màn hình, nói thật ra, nàng cũng không hiểu những cái kia rốt cuộc là cái gì, nhưng nhiệt độ trên cơ thể hắn tỏa ra lại làm tâm tình của nàng trở nên tốt hơn. Chữ trên tiểu thuyết, cuối cùng có thể đập vào mắt, nàng tiếp tục lật xem, đang dựa biến thành nằm, rồi cuối cùng cơ thể mệt mỏi không chịu được lại nặng nề ngủ.

Phát hiện nàng đang ngủ, là vì nàng coi đùi hắn là gối nằm, hắn giương mắt nhìn đồng hồ, mới phát hiện là đã ba giờ. Gửi nốt một email cuối cùng, hắn tắt máy tính, rồi mới cẩn thận vươn tay ôm nàng trở lại trên giường, tiếc là vẫn đánh thức nàng.

“Anh đã làm xong rồi?” Nàng không trợn mắt, chỉ buồn ngủ mờ mịt mở miệng hỏi.

“Ừm.” Hắn nằm xuống bên người nàng.

“Ngủ ngon…” Nàng tiến vào trong lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát trong lồng ngực hắn, sau khi tìm được vị trí thoải mái, cảm thấy mỹ mãn mới thở dài, một lần nữa tiến vào giấc ngủ.

“Ngủ ngon.” Khẽ vuốt tóc của nàng, hắn cũng thở dài, có chút kỳ quái vì sao chỉ cần ở một chỗ với nàng, hắn liền cảm thấy đặc biệt an tâm.

Có lẽ… nàng… ma lực trấn an của nàng không chỉ khi nàng tỉnh… Trong phòng thoảng mùi hương huân y, hắn nhắm mắt lại thản nhiên cảm nhận mùi hương, chậm rãi ngủ.

Buổi sáng chủ nhật, bầu trời trên thành phố vẫn dầy đặc mây, nhưng chỉ mưa nhẹ khi sáng sớm rồi ngừng.

“Triệu Tử Lân, đừng nghịch bật lửa, đưa nấm hương cho chú! A Phương, cậu có loại ô dùng ở bãi biển không, tớ sợ chút nữa trời lại mưa, muốn chuẩn bị trước, tránh cái vạn nhất.”

Mới đi vào hậu viên Lâm gia, Bạch Vân chợt nghe thấy tiếng của La Lan.

“Chuyện đó tớ đã sớm chuẩn bị, nha, xem, ở bên kia, nếu một lúc nữa mà mưa, là bật lên được luôn!” A Phương cười meo meo nói được một nửa, đột nhiên kêu lên: “A! Nông Nông, cậu đang có thai, đừng tùy tiện chuyển đồ này nọ! Mau buông, mau buông!”

“Làm ơn! Chỉ là một cái bánh mì thôi, cậu làm như tớ khiêng gạch không bằng! Cậu sao lại so với ông xã tớ còn nhiều lời hơn!” Phạm Di Nông liếc mắt nhìn nàng một cái, tiếp tục cầm bánh mì đến chỗ mấy người đàn ông kia. ”Này, mọi người nhóm lửa thế nào rồi? Có cần giúp gì không?”

“Không cần, không cần, em ngoan ngoãn ngồi đi, chờ ăn là được rồi.” Lữ Hạo Đình tiếp nhận bánh mì từ bà xã, đưa cho Hình Lỗi bên cạnh, rồi mới xoay người ôm lấy thắt lưng của bà xã đại nhân, bắt buộc nàng ngồi lên ghế.

“Thật? Đừng miễn cưỡng nha, trước kia bọn em cũng thường làm thịt nướng, đều có thói quen nhóm lửa.” Nông Nông thăm dò nhìn mấy người đàn ông kia nói.

“Sẽ không miễn cưỡng.” A Phương bưng bình trà lài để lên bàn nhỏ, lẩm bẩm nói: “Tên A Kiệt kia ngay cả ở trên hoang đảo cũng có cách nhóm lửa.”

Quả nhiên, nàng mới nói xong, Lâm Tử Kiệt đã nhóm được lửa.

Lâm Khả Uy nghe vậy nở nụ cười, “A Phương, cậu đã gả cho hắn, sao còn gọi tên hắn thế kia?”

“Không có cách nào, tớ gọi thành thói quen rồi.” A Phương le lưỡi, xoay người rót ly trà đưa cho Uy Uy, lại thấy Bạch Vân đã tới.

“Bạch Vân!” A Phương cười, muốn vẫy tay với nàng, đáng tiếc một tay cầm ly một tay cầm bình, cho nên chỉ có thể từ bỏ.

“Hi!” Bạch Vân cười cười, cùng Khấu Thiên Ngang đi tới chào mọi người trong nhóm.

Nghe được tiếng của người đàn ông khác, tất cả đều quay đầu lại xem.

“Anh ta?” Triệu Tử Long nhướng mày hỏi.

“Ừm.” Lữ Hạo Đình gật đầu, nhìn Lâm Tử Kiệt nói: “Thế nào? Là người kia sao?”

“Đúng vậy.” Lâm Tử Kiệt nhìn người đàn ông gặp lần đầu tiên kia liền xác định, muốn quên một người đàn ông như vậy rất khó, huống chi người này còn rất có danh khí.

Hình Lỗi nghe vậy nhăn lại mi, “Tôi nhớ rõ tên kia thích lưu lạc khắp nơi, không phải sao?”

“Đúng.” Lâm Tử Kiệt vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, nhìn Bạch Vân cùng bà xã cười, vô thức âm thầm thở dài. “Người này là khoai lang cầm phỏng tay, hắn bình thường không ở một chỗ lâu bao giờ, cô gái nào ở bên hắn, mười thì cả mười không có kết quả. Bạch Vân đang cùng hắn lại đây, thu lại ánh mắt hung ác của mấy người đi, miễn cho lát nữa bị cô gái này đuổi giết.”

“Hi, đã lâu không gặp!”

“Hi!” Bốn người đàn ông trăm miệng một lời rồi mỉm cười.

“Lâm Tử Kiệt, Lữ Hạo Đình, Hình Lỗi, Triệu Tử Long.” Như là không phát hiện thần sắc bọn họ không đúng, Bạch Vân cười giúp bọn họ giới thiệu với nhau, “Khấu Thiên Ngang.”

Mấy người đàn ông trao nhau cái gật đầu thay cho lời tiếp đón, mấy cô gái giương giọng kêu to Bạch Vân, nàng ngẩng đầu nhìn hắn.

“Đi đi, thịt nướng anh rất quen.” Khấu Thiên Ngang nhếch khóe miệng muốn nàng yên tâm, nàng mới đi qua.

Bạch Vân vừa đi, trên mặt bốn người đàn ông trước mắt liền thay đổi, Lữ Hạo Đình nhíu mày, Hình Lỗi lãnh đạm, Triệu Tử Long mặt không chút thay đổi, chỉ có Lâm Tử Kiệt vẫn lộ vẻ mỉm cười. Thấy tình hình trước mắt này, hắn vẫn bình thản ung dung, chỉ là nhíu mày, xem ra đây là kiểu Hồng Môn Yến.

“Bạch Vân là cô gái tốt.” Hình Lỗi không nói hai lời, đầu tiên làm khó dễ.

“Tôi biết.” Hắn vừa nói vừa cầm một xiên đồ nướng, giúp nướng.

“Cô ấy đối nhân xử thế tốt lắm.” Triệu Tử Long lạnh mặt nói.

“Tôi biết.” Nghĩ đến nàng trời cho có thể an ủi người khác, cho hắn thế nào là ấm áp trong lòng.

“Chúng tôi không hy vọng cô ấy sẽ bị tổn thương.” Lữ Hạo Đình nhăn mày.

“Tôi cũng không hy vọng.” Hắn bình tĩnh nhìn bốn người đàn ông trước mắt, chậm rãi nói: “Tôi sẽ không tổn thương cô ấy.”

“Anh sẽ.” Lâm Tử Kiệt phiên cái thượng thịt phiến, “Tôi biết anh là ai, tôi cũng hiểu được anh ở một chỗ lâu nhất là ba tháng đến nửa năm, nếu anh định ra đi, chúng tôi sẽ không nói gì, nếu anh chỉ là muốn chơi đùa…” Hắn ngẩng đầu lên, trên mặt tươi cười càng thêm hiền lành. “Tôi nghĩ Bạch Vân không phải là lựa chọn thích hợp.”

Khấu Thiên Ngang căng thẳng nắm chặt đồ trong tay, nhưng thái độ lại vẫn thong dong, “Tôi cũng không giấu giếm cô ấy.”

“Nhưng cô ấy không hiểu được.” Hình Lỗi nhíu mày.

“Bởi vì cô ấy không hỏi.” Khấu Thiên Ngang thay ngô đồ thượng tương liêu, nhìn bọn họ liếc mắt một cái, “Hứng thú của cô ấy đối với tôi không nhiều như các anh tưởng tượng.”

“Không hỏi?” Triệu Tử Long sửng sốt một chút, ngạc nhiên.

“Đúng, không hỏi” nhìn ngô trong tay, hắn tự giễu nói: “Cô ấy không biết trước đây tôi làm nghề gì, không biết người thân bối cảnh của tôi, cô ấy cho tới bây giờ cũng không hề hỏi vấn đề liên quan nào, một câu cũng không.”

“Anh là nói quan hệ giữa anh và cô ấy… Hai người đã qua lại bao lâu rồi?” Lữ Hạo Đình vẻ mặt quái dị hỏi.

“Qua lại? Ở bên nhau sao? Một tháng.”

“Nói đúng ra là anh và cô ấy ở bên nhau một tháng, ở cùng một chỗ, ăn cùng một chỗ, thậm chí cùng nhau làm việc, không sai biệt lắm thì hai mươi tư giờ đều cùng một chỗ, kết quả là cô ấy lại không mở miệng hỏi anh có xe không, phòng ở, thậm chí không hỏi anh gửi ngân hàng bao nhiêu tiền?”

“Đúng.” Khấu Thiên Ngang gật đầu cười khổ.

Khi một cô gái kết giao với một người đàn ông, có bao nhiêu cô gái không tò mò? Lại có mấy người có thể không điều tra đối phương? Không thể tin được lại có loại phụ nữ này, lại còn gần ngay trước mắt.

Nhìn khóe miệng Khấu Thiên Ngang hiện rõ nụ cười chua xót, bốn người đàn ông liếc mắt nhìn nhau một cái, lại có tâm tình mà nở nụ cười, có lẽ người đàn ông này đã bị Bạch Vân làm cho choáng váng đầu óc, chỉ là không biết hắn có đang nhận ra bộ mặt oán giận của mình không?

“Tôi có một chuyện không hiểu.” Triệu Tử Long bỗng nhiên mở miệng.

“Ừ?” Khấu Thiên Ngang giương mắt nhướng mày.

“Vì sao anh lại chạy tới làm việc ở tiệm cà phê của Bạch Vân?” Hắn vẫn không nghĩ ra Khấu Thiên Ngang – một người như thế, sao có thể chạy tới làm nhân viên cửa hàng.

“À, chuyện đó…” Khấu Thiên Ngang giật nhẹ khóe miệng, lấy tay vuốt vuốt tóc, cười đến càng khổ. “Tại vì trước kia tôi làm việc cho vị tiên sinh kia, muốn gả con gái cho tôi. Tối hôm đó, tôi vừa vào cửa liền thấy con gái ông ta cởi hết quần áo, nằm trên giường chờ tôi, ông bố già lại ở cửa trước cười gian, cho nên tôi chỉ có thể cạy cửa sổ mà chạy, ngoài ví tiền cái gì cũng không mang.”

Bốn người đàn ông một trận trầm mặc, biểu tình quái dị. Rồi, không biết là ai lẩm bẩm một câu: “Không đến nỗi cạy cửa sổ chứ?”

Khấu Thiên Ngang nghe vậy lẩm bẩm một câu đáp lại: “Cô gái kia mới 16 tuổi, tôi cũng không muốn bị mang tội dụ dỗ trẻ vị thành niên.”

Mấy người đàn ông đang nướng thịt đột nhiên cười.

“Các cậu nói xem, bọn họ đang cười cái gì?” La Lan nghe tiếng quay đầu, khó hiểu tại sao Triệu Tử Long lại cười thoải mái đến như vậy.

“Không biết.” A Phương trả lời rõ ràng.

Uy Uy uống một ngụm trà lài, nhún vai.

“Con muốn ra chơi đĩa trò chơi.” Triệu Tử Lân giật nhẹ vạt áo của La Lan.

“Không được, hôm nay là ngày thịt nướng, con chỉ có thể ở đây.” La Lan ngoài cười nhưng trong không cười cầm lấy đĩa ném trên bàn, “Cầm, chơi đi.”

“Con không phải muốn chơi với cái đĩa này.” Nó bĩu môi, phản đối.

“Trẻ con nên vận động nhiều.” La Lan không cho nó phản đối, huýt sáo, gọi chó săn hoàng kim của Lâm gia, rồi mới ném đĩa ra bên ngoài.

Chú chó rất khoái nhảy dựng lên tiếp nhận chiếc đĩa đang rơi dần xuống, rồi mới hưng phấn chạy trở về.

Triệu Tử Lân vẻ mặt dại ra, La Lan thúc thúc nó, “Xoa đầu của nó đi, phải nhớ khen ngợi nó, được rồi, đi chơi đi.”

Không có hy vọng vào nhà chơi trò chơi, Triệu Tử Lân chỉ có thể ném đĩa cho chú chó, đi đến một bên chơi trò ta ném chó ngậm.

“Cậu cứ như thế mặc nó sao?” Bạch Vân nở nụ cười.

“Một lúc nữa nó sẽ thật vui vẻ.” La Lan cười nhẹ, từ nhỏ đến lớn, nó luôn là đứa trẻ hiếu động.

Thì thầm với nhau, chiêu này của nàng đối với cậu bé lần nào cũng đúng. “Cậu nhìn đi, một lúc sau muốn nó tách khỏi chú chó mới là khó.”

Mấy người đàn ông đang nướng thịt lại cười phá lên, khiến các cô gái đều quay lại xem.

“Vì sao đàn ông mới biết nhau mà lại cứ như quen nhau thân thiết suốt nhiều năm như vậy?” Nông Nông nhíu mày, chu miệng lẩm bẩm.

“Đó là sở trường của anh ấy.” Bạch Vân ngồi xuống ở chỗ khác.

“Cái gì?” Nông Nông ngây người ngẩn ngơ.

“Cùng người ta nói nói, đánh cờ, nói chuyện phiếm, anh ấy rất am hiểu cách giao tiếp.” Quay lại nhìn đám đàn ông như quen biết thân biết nhiều năm, khóe miệng Bạch Vân vô thức khẽ nhếch lên.

“Nói thật, người này rốt cuộc có phải là cậu lấy ra làm thân thế đạn khỏi sự công kích của mẹ tớ?” La Lan một nhíu mi, liếc Bạch Vân một cái.

“…” Nàng phát ra những âm thanh lẩm bẩm không ra tiếng.

“Bạch Vân?” Nông Nông nhíu mày.

Bạch Vân thấy thế, chỉ còn biết thành thật mở miệng: “Vốn là…”

“Vốn là cái gì?” La Lan bất mãn ép hỏi.

“Khụ… ừm… chỉ là… ý là…” Nàng mơ hồ nói không rõ ràng.

“Vân Vân, đừng đánh mơ hồ trận với chúng tớ.” Uy Uy cũng nhíu mày, đi tới ép hỏi.

“Đúng vậy, Tiểu Vân, cậu phải nói rõ.” A Phương cũng tới đá thêm một cước.

Nhìn tứ nương trước mắt thẩm vấn hàng loạt, Bạch Vân nuốt nước bọt, nhận mệnh mở miệng nói: “Tớ vốn là có nghĩ đến điều đấy, nhưng sau đó, khụ, ừm… cuối cùng kết quả lại có chút không khống chế được…” Nàng nói đến một nửa không nhịn được đỏ mặt.

“Có chút không khống chế được?” Nông Nông nhíu mày, “Tớ xem không phải có chút không khống chế được mà thôi đi?”

Bạch Vân trầm mặc ba giây, mới nói: “Được rồi, không phải.”

“Cho nên?” La Lan cũng không đơn giản như vậy buông tha nàng.

“Tớ còn đang suy nghĩ.” Bạch Vân mỉm cười.

A Phương có nghe không có biết, buồn bực hỏi: “Ý là?”

“Ý là chờ tớ hiểu rõ, sẽ nói rõ.” Bạch Vân vừa nói vừa đứng lên, mỉm cười nói: “Thật xin lỗi, tớ qua bên kia một chút.”

Nhìn Bạch Vân đi đến chỗ tên kia, mấy cô gái ngốc một trận.

“A Lan, cậu hiểu được ý của cô ấy sao?” A Phương lăng lăng hỏi.

“Không hiểu.” La Lan hai tay chống thắt lưng nhíu mi.

“Tớ cũng không hiểu.” Nông Nông mặt nhăn mũi theo vào.

Ba cô gái quay đầu nhìn về phía Lâm Khả Uy chưa lên tiếng, nàng cười cười, trêu ghẹo nói: “Quan trọng là chỉ cần cô ấy hiểu là tốt rồi.”

“Thật có lỗi, cho tôi mượn anh ấy một chút.”

Bỏ lại một câu này, Bạch Vân ôm lấy tay Khấu Thiên Ngang, mỉm cười, đưa hắn ra khỏi chỗ đó.

“Làm sao vậy?” Rời khỏi mọi người, hắn tò mò nhìn nàng hỏi.

“Không có, chỉ là em muốn cứu với anh khỏi nỗi khổ ải.”

”Không nghiêm trọng như vậy chứ?” Hắn cười cầm ngô nắm trong tay đưa cho nàng, “Đây, nướng xong rồi.”

Bạch Vân tiếp nhận, kéo hắn ngồi xuống dưới bãi cỏ, cắn ngô.

“Ăn được không?”

“Cũng không tệ.”

“Thật? Anh nếm thử.” Hắn cúi người nói, cũng cắn ngô, rồi liếm đi hạt ngô dính ở trên mép nàng.

Hai gò má nàng có chút xấu hổ trở nên phiếm hồng, hắn làm như ngon lắm liếm liếm phiếm môi, “Ừm, quả không tệ, anh quả nhiên rất lợi hại.”

Bạch Vân đập vào lồng ngực hắn, đỏ mặt liếc nhìn hắn.

“A, đau quá, anh chết.” Hắn thuận theo nàng, nói giỡn nằm xuống dưới đùi nàng.

“Ba hoa.” Nàng vừa bực mình vừa buồn cười nhìn người đàn ông đang nằm trên đùi nàng không chịu đứng dậy, không nhịn được chơi đùa làm rối tóc hắn.

Hắn vẻ mặt thoải mái, hai mắt nhìn lên khuôn mặt ở trên, “Em có những người bạn tốt.”

“Ừm.” Nàng đồng ý cắn ngô, chính mình ăn một miếng, rồi lại để trên miệng hắn cắn một miệng.

“Thật không tệ.” Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

“Ừm.” Nàng khẽ vuốt trán của hắn, lấy tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen.

Hắn không mở miệng, chỉ lặng lẽ nhắm mắt cảm nhận sự đụng chạm ấm áp này. Biết hắn mấy ngày nay cũng có chưa lúc nào ngủ thoải mái, Bạch Vân không lên tiếng quấy rầy hắn, không mất bao nhiêu thời gian, hắn liền ngủ.

Một giờ sau, Khấu Thiên Ngang tỉnh lại, thấy trên tay nàng không biết từ khi nào có một quyển tiểu thuyết, ở bên cạnh có một bình trà, xa xa hội nướng thịt vẫn thoảng mùi hương, trên người hắn còn có thêm một chiếc chăn.

“Thật có lỗi, anh ngủ quên.” Thật sự là không xong, hắn không muốn ngủ, nhưng thời tiết này thật sự ngủ tốt lắm.

“Không sao.” Phát hiện hắn đã tỉnh, nàng để tiểu thuyết sang một bên, cầm đồ lấy ở bàn bên cạnh, “Anh chỉ cần giúp em giải quyết cái này là được rồi.”

Hắn ngồi xuống, tiếp nhận, cầm lấy thịt nướng cho lên miệng cắn một miếng. “Em không ăn sao?”

“Miệng của em bị người nào đó chiếm giữ rồi.” Nàng một lần nữa cầm tiểu thuyết lật xem.

Hắn nở nụ cười, rất nhanh đem đồ ăn trên bàn cho vào trong bụng. “Em là muốn ở đây chết đói hả?”

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, suy nghĩ lại một lúc lâu.

Nàng vẻ mặt thật sự muốn mở miệng lại không biết nói nên nói cái gì, rồi mới thản nhiên cười nhẹ, khẽ vuốt mặt hắn nói: “Yên tâm, em sẽ không đói chết, tuy rằng không có người nấu cho ăn cũng có chút tiếc nuối, nhưng em sẽ tự nấu để ăn.”

Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, hắn đứng dậy đi đến một bên nói chuyện. Chờ hắn xử lý công việc, nàng lại một lần nữa vùi đầu vào tiểu thuyết. Nàng tựa hồ thật sự tuyệt không quan tâm là hắn đang làm gì, có lẽ sự tình chính như theo lời nói của nàng, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng chính nàng sẽ tự xử lý.

Ý nghĩ này trong đầu khiến cho trong lòng hắn trở nên khó chịu không rõ nguyên nhân. Hắn cảm thấy rất phiền, lại không biết nói mình là vì sao phiền, nhìn vẻ mặt nàng bình tĩnh lật xem tiểu thuyết, hắn lại có loại xúc động muốn vứt đồ trên tay nàng, rít gào với nàng. Đáng chết!

Hắn mỗi lần ở lâu một chỗ thì sẽ cảm thấy phiền toái, rồi mỗi sự kiện, mỗi người, mỗi dạng này nọ, đều càng nhìn càng phiền chán, hết thảy mọi thứ đều làm hắn cảm thấy phiền chán. Hắn vốn nghĩ đến lần này sẽ không… Nghĩ đến cảm giác phiền chán kia sẽ không đến… Nhưng vài ngày nay không biết có phải là cảm giác phiền chán hay không, nhưng mỗi ngày lại càng cảm thấy nôn nóng!

Hắn rất quen thuộc cảm giác kia, rồi hắn sẽ trở nên rất khó chịu, cái gì cũng không thuận mắt, rồi mới bắt đầu soi mói tật xấu mỗi người, cuối cùng là chọc tức mọi người, đến lúc đó không chỉ người khác hận hắn, chính hắn cũng sẽ. Hắn không nghĩ đổ tính tình giận chó đánh mèo lên trên người nàng, hắn không muốn nàng hận hắn. Có lẽ hắn nên rời đi trước khi sự tình đấy xảy ra.

Di động lại vang lên, hắn có chút tức giận ấn nút nhận trò chuyện, nói chuyện cùng đối phương xong, tâm tình hắn trở nên càng tệ hơn. Nhìn Bạch Vân, hắn thở sâu, đi qua rồi ngồi xổm xuống, bàn tay lớn đặt ở trên cuốn tiểu thuyết cũ.

“Làm sao vậy?” Bị quấy nhiễu tầm mắt, nàng ngẩng đầu.

“Anh có việc phải đi.”

“À, anh có việc thì cứ đi đi, em sẽ nhờ người đưa em về.” Nàng mỉm cười.

Hắn nhíu mày, có chút ảo não, lại không biết chính mình ảo não cái gì, cho nên chỉ nhìn nàng.

Thấy hắn bất động, nàng nhíu mày, “Còn có việc gì sao?”

Hắn không trả lời, đột nhiên cúi người xuống hôn lên môi nàng.

Khi hắn rời đi, Bạch Vân không hiểu là có chuyện gì xảy ra, chỉ biết là hắn tựa hồ đang tức giận. Đưa tay đặt lên đôi môi, nàng lăng lăng nhìn bóng dáng hắn đi xa.

Không lâu sau, bầu trời trở nên tối sầm kéo theo mưa phùn.

“Nhìn đi, tớ đã nói là trời sẽ mưa.” La Lan đã đi tới, giúp nàng thu thập này nọ.“Đi thôi, chúng tớ vào trong phòng uống trà.”

Không biết vì sao, Bạch Vân bỗng nhiên cảm thấy có chút lo sợ nghi hoặc bất an, chờ khi nàng phát hiện, nàng đã đứng lên, bỏ lại tiểu thuyết mà đuổi theo, nhưng khi thở hổn hển chạy tới cửa, lại chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng hắn ở trong xe Lưu tiên sinh.

Mưa phùn kéo dài đem hết thảy trở nên mông lung, nàng đứng ở trên bậc than, bất an trong lòng biến thành một cảm giác trống rỗng kì lạ.

“Bạch Vân, làm sao vậy? Sao đột nhiên cậu chạy nhanh như vậy?” Nghĩ rằng có chuyện gì, La Lan chạy theo, những người khác cũng lục tục chạy tới.

Nàng quay đầu nhìn bọn họ, rồi mới thoải mái cười ra một chút, “Không… chỉ là tớ… có chuyện quên nói với anh ấy.”

“Làm tớ sợ nhảy dựng.” A Phương nghe vậy nở nụ cười, “Quên, chờ hắn trở về rồi nói là được mà, nhìn cậu chạy nhanh như vậy, tớ còn nghĩ đến là có chuyện gì.”

“Đúng vậy… tớ… tớ cũng không biết mình suy nghĩ cái gì…” Bạch Vân lại cười ra một tiếng, cảm giác trống rỗng trong ngực càng ngày càng lớn.

“Bạch Vân, cậu có khỏe không?” Uy Uy lo lắng hỏi.

“Ừ, đương nhiên, sao hỏi như vậy?” Nàng tiếp tục mỉm cười.

Phạm Di Nông mang theo cái bụng khoan thai chậm rãi đi đến nhíu mày nói,“Cậu đang run cậu biết không?”

“Có sao?” Nàng thì thào nói, nụ cười kia lại hiện lên trên mặt. “Có lẽ là bởi vì trời mưa, cho nên hơi lạnh…”

Bốn cô gái liếc mắt nhìn nhau, xác định cô gái này nói lí do không thích hợp lý, nhưng nàng kiên trì nói không có việc gì, các nàng cũng không hỏi nữa, chỉ kéo nàng trở về phòng trà nói chuyện phiếm.

Ngày hôm đó, Bạch Vân vẫn giữ vẻ mỉm cười của nàng, ngoài trời mưa vẫn tiếp tục rơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.