“Vương thượng, Tuần Vương gia cầu kiến.” Lý Đại Quý hướng về phía Trúc
Dạ Thanh, người luôn vĩnh viễn vùi đầu vào chính sự, bẩm báo.
“Gọi hắn tiến vào.” Đầu cũng chưa nâng một chút, hắn cần phải cố gắng thêm
nữa, bằng không buổi tối lại không thể đi đến chỗ Ninh Băng, mỗi lần xử
lý xong triều chính, đều đã khuya, tiểu trư kia đã sớm ngủ, nên hắn đơn
giản không đi quấy rầy.
“Tuần tham kiến vương huynh.” Trúc Dạ Tuần giống như hoả tốc tới gặp vương huynh.
“Tuần, chuyện gì?”
“Vương huynh, ngài công khai cùng Ninh Băng một chỗ?” Vương huynh hắn chẳng
biết đang nghĩ gì, xét về chỉ số thông minh của Ninh Băng kia, không quá vài ngày chắc chắn sẽ bị người khác chèn ép chết mất thôi.
“Đây không phải là việc ngươi nên hỏi đến.” Trúc Dạ Thanh trên mặt nhìn không ra hỉ nộ ái ố.
“Vương huynh, ta biết ta không có lập trường gì mà nói, nhưng dù sao ta cũng
quen biết với Ninh Băng, ta biết hắn là người như thế nào, ngài công
khai sủng ái hắn, chính là làm hại hắn a.” Trúc Dạ Tuần lo lắng muốn
chết, trong hậu cung lúc nào cũng tranh quyền đoạt lợi, Ninh Băng như
thế nào ứng phó được.
“Ngươi nói trẫm hại hắn?” Thanh âm đột nhiên trở nên lạnh như băng.
“Tuần không phải ý này, chính là, chính là Ninh Băng hắn……” Trúc Dạ Tuần cảm
giác được vương huynh bất khoái, nhưng vì hắn thật sự lo lắng a, bằng
không hắn làm sao dám khiêu chiến uy nghiêm của vương huynh.
“Được rồi, Tuần, nghe Lý Lâm nói ngươi đối với những chuyện hắn chỉ dẫn không thực dụng tâm a, mau chạy nhanh trở về làm việc, đừng để cho ta nghe
báo cáo giống như thế nữa, nếu không, cấm túc.” Trúc Dạ Thanh hiển nhiên xuất ra đòn sát thủ, Trúc Dạ Tuần tối chịu không nổi việc im lặng làm
chánh sự, nhàn tản Vương gia hắn từ nay về sau không gì hảo mệnh.
“A, vương huynh, không cần như vậy đi.” Trúc Dạ Tuần hỏng mất, nghĩ rằng
vốn là thân đệ đệ của người này, không nghĩ tới lần này lại càng thê
thảm.
So với việc này, Trúc Dạ Tuần dưới đáy lòng càng mắng cái tên Lý Lâm đầu heo kia một trăm tám mươi lần, vẫn là không hết giận.
“Hảo hảo làm chuyện của ngươi, những chuyện khác không cần quan tâm, được
rồi, lui xuống đi.” Trúc Dạ Thanh nói xong tiếp tục cúi đầu xử lý chính
sự.
Đệ đệ này của hắn thật là…, hắn đã cố gắng hết sức để nhanh
chóng làm xong hết thảy, vậy mà lại chạy đến làm phiền, chậm trễ bao
nhiêu thời gian a.
Trúc Dạ Tuần ủ rũ lui đi ra ngoài, ai, quả
nhiên không nên tới sao? Tuy biết rằng có đến cũng như không, vương
huynh làm sao chịu nghe lời hắn, nhưng sau khi biết được tin tức, chính
là quản không được đôi chân của mình.
“Vương gia, ngài không nên
trộm đi ra ngoài, hạ quan cho ngài xử lý đều là chuyện quan trọng khẩn
cấp, nếu ngài cứ không trách nhiệm như vậy, thần không có biện pháp cùng vương nộp đúng thời hạn.” Thanh âm của Lý Lâm giống như tiếng quỷ gọi
hồn bay vào trong tai của Trúc Dạ Tuần.
“Dám lấy vương huynh ra
áp ta, hảo tên Lý Lâm ngươi, còn cáo ta hắc trạng, ngươi lá gan không
nhỏ a.” Trúc Dạ Tuần thật muốn tiến lên siết lấy cổ người này, chỉ nhìn
tới cái mặt lạnh như tiền kia thôi là chán ghét rồi.
“Hạ quan
chính là theo sự thật hồi báo, không có hắc bạch chi phân.” Lý Lâm thanh âm trầm ổn, sống lưng thực thẳng, ánh mắt thực độc, từng câu từng chữ
đều hữu lực.
“Ngươi, ta lười quan tâm ngươi, cảnh cáo ngươi, đừng đến phiền bổn vương gia ta.” Trúc Dạ Tuần vừa nói vừa muốn đi tới thiên đường, nơi đó là chỗ nghỉ ngơi, vừa mới bị vương huynh “giáo huấn” cho
một trận, hắn cần điều tiết một chút.
Lý Lâm giống như mị ảnh liền đứng ở trước mặt Trúc Dạ Tuần.
“Vương gia dừng bước, hôm nay công sự còn không có xử lý xong, không thể nghỉ ngơi.”
“Cút ngay.” Trúc Dạ Tuần hô to.
“Không được, thỉnh Vương gia di giá chính đường.”
“Ta nói cút ngay.” Nghiến răng nghiến lợi, Trúc Dạ Tuần ở bên cạnh nổi điên.
“Hạ quan nói không được, còn có, hảo tâm nhắc nhở ngài, răng nanh dùng để
ăn cơm, lúc không ăn cơm thì không cần dùng sức cắn, giảm bớt sử dụng,
răng nanh sẽ sống lâu hơn. Vương gia, thỉnh di giá.”
“Ngươi cái vương bát đản Lý Lâm, ta đánh ngươi.” Trúc Dạ Tuần không quan tâm thật sự giơ tay lên định đánh xuống.
“Hạ quan không phải vương bát đản, ngài dùng từ sai rồi, còn có, hạ quan võ công không kém, ngài cơ bản là đánh không đến hạ quan, vẫn là không cần uổng phí khí lực. Vương gia, thỉnh di giá.” Lý Lâm mặt không đổi sắc.
“Lý Lâm ngươi cái đầu heo, ngươi muốn bổn vương tức chết có phải hay không?”
“Hạ quan cũng không phải trư, Vương gia, thỉnh đi.” Lý Lâm mở tay ra, đối với Trúc Dạ Tuần táo bạo không chút đáp lại.
“Xem như ngươi lợi hại, về sau có gì ngươi tự chịu.” Khá lắm Lý Lâm, ngày
nào đó sẽ đem hắn bỏ vào bao tải to, đánh cho ngươi một trận đến chung
thân tàn tật luôn.
Trúc Dạ Tuần giống như nhìn thấy cái mặt sưng
đỏ, đôi mắt tím đen, toàn thân bầm dập, hấp hối Lý Lâm hướng hắn cầu xin tha thứ, chỉ mới nghĩ tới thôi đã thập phần khoái trá rồi.
“Vương gia, nên làm chánh sự.” Thanh âm của Lý Lâm lại lần nữa rất đúng lúc bay vào lỗ tai của người nào đó còn đang ảo tưởng.
“Ngươi cái tên chết bầm, lấy đầu ngươi làm ghế cho ta ngồi cũng không hạ được
cơn phẫn hận của ta đâu.” Trúc Dạ Tuần đem hết những lời độc địa nhất
học được từ chỗ Ninh Băng đều dùng hết ở trên người Lý Lâm.
Nhưng thật giống như phi tiêu đánh vào trên nhuyễn bông, ngay cả chút tiếng vang cũng không nghe thấy.
Trúc Dạ Tuần hoàn toàn bất lực.
“Ha ha ha, Băng nhi a, con dâu của ta a, chờ mãi rốt cục đã có dịp mà nhìn
thấy lứa đôi hạnh phúc a.” Thái Hậu đại nhân khoa trương cười vang vọng
Lan Tâm Uyển mỗi một cái góc.
“Lão mẹ, hảo hảo nói chuyện, đem bộ dáng hủ nữ tốt xấu của ngươi thu liễm một chút đi.” Ninh Băng đối với
sự nổi điên của lão mẹ mà mắt trợn trắng, lão mẹ mỗi lần xem tiểu thuyết đam mỹ đều bảo trì trạng thái như vậy rất lâu, nơi này còn có để mà xem sao, bằng không chắc chắn là do một dây thần kinh nào đó bị chập mạch
rồi.
Hắn chính là không hay ho, lão mẹ bạo lực còn chưa tính, còn biến thái, ông trời thỉnh bỏ qua tội bất hiếu cho ta, ta không phải cố ý muốn bị sét đánh, thật sự là lão mẹ kia của ta rất thái quá.
“Thiết, ngươi biết cái gì, nói gì thì ta đã lâu như vậy không đọc qua tiểu thuyết, hảo hoài niệm a, ai ai ai.”
“Cũng đừng thở dài, nói đi, hôm nay tới lại là có cái gì quái dị đây a?”
“Có đứa con nào cùng lão mẹ nói chuyện như ngươi không, xem ta thu phục ngươi thế nào.”
“Ai u, được rồi, đừng mỗi lần đều cốc đầu ta.” Ninh Băng ôm đầu tru lên.
“Ta nói con à, ngươi cùng Thanh tiến triển không tồi a, mau cùng lão mẹ nói ngay.” Thái Hậu mắt mạo lục quang, đó là tia sáng quỷ dị làm cho ai đó
bất chợt rùng mình.
“Gì tiến triển a?” Ninh Băng không biết ánh mắt lão mẹ như lang như hổ là có ý gì.
“Ai u, đừng giả vờ nữa, hiện tại hậu cung ai mà chẳng biết, vương thượng
đại nhân, tân hoan tiểu Ninh a.” Thái Hậu lại cười đầy biến thái.
“A, ta chỉ đi ăn một bữa cơm, cũng đã truyền thành tam sao thất bản như vậy a, chẳng lẽ Trúc Dạ Thanh có lắm phi tử như thế, không có người nào bồi hắn ăn cơm sao, người trong cung thật sự là lắm chuyện mà.”
“Đầu tiên, ngươi là nam, Thanh trước kia sở hữu phi tử đều là nữ, tiếp theo, thật đúng là không có tiền lệ phi tử nào đến Long Các Điện, nơi mà
Thanh xử lý chính sự dùng bữa, cho nên, ngươi vẫn là người thứ nhất.”
Thái Hậu chờ đứa con nho nhỏ phản ứng.
“Nga, ở đâu ăn không phải
chỉ là ăn thôi ư, có cái gì kỳ lạ đâu.” Long Các Điện, cái tên gì mà
nghe hoa lệ phát ớn, sách, thực tục.
“Thú nhận nhanh lên, ngươi
gần nhất cùng Thanh quan hệ có phải đột nhiên tăng mạnh hay không? Cái
kia, con, ngươi thân thể còn chịu được sao, Thanh thoạt nhìn không giống như là ôn nhu hình a.”
“Lão mẹ, không có việc gì ngươi chạy
nhanh đi thôi, ta không muốn thấy ngươi.” Nhìn một cái lão mẹ cứ nói
nhăng nói cuội đâu đâu, Ninh Băng thiếu chút nữa bị nước giãi chính mình ép chết.
“Ngươi nha, xú tiểu tử, dám đuổi lão mẹ ngươi.”
“Nếu một hồi Trúc Dạ Thanh tới, ngài đừng có mà kéo váy lên mà bỏ chạy a.”
Ninh Băng khinh bỉ lão mẹ, bất quá chỉ khinh bỉ ở trong lòng, không dám
biểu hiện rõ ràng ra, nếu không, lại ăn một bàn tay to thôi.
“Lần đó là ngoài ý muốn thôi, ngươi có thể xem nhẹ, ta cũng là mẹ hắn, hắn có thể làm gì được ta.”
“Thiết.”
“Ngươi thiết cái gì mà thiết, ta cũng là quan tâm ngươi thôi, ngươi nói ta làm mẹ dễ dàng lắm sao?” Thái Hậu thấy thám thính thất bại, đành phải giở
ra chiêu bài tẩy là dùng tình thương của mẹ, cũng không tin tiểu tử
ngươi già mồm già miệng không chịu tiết lộ một chút gì đó.
“Dừng
đi, lão mẹ ngươi đừng tra tấn ta nữa, ta cùng Trúc Dạ Thanh cái gì cũng
không phát sinh, chỉ là cùng nhau ăn cơm thôi.” Ninh Băng đột nhiên nhớ
tới nụ hôn kia, mặt đột nhiên nóng bừng.
“Chỉ ăn một bữa cơm, thế vẻ mặt say mê kia của ngươi là có ý gì, hay tại vì bữa cơm kia đặc biệt ngon?” Nàng tin mới là lạ.
“Chính là ngon thôi, không tin, ngày mai ngài cũng đi ăn.” Ninh Băng thú nhận mới là lạ.
“Di?” Tỉnh ngủ trưa Linh Lung mơ hồ nghe thấy trong viện có tiếng nói chuyện, ra khỏi cửa liền nhìn thấy, kia không phải người qua đường mà công tử
tình cờ gặp được, còn xưng là đại thẩm, sau đó nhận công tử là con nuôi
sao?
“Công tử, phu nhân, tại sao lại ở trong sân, vào nhà nói
chuyện đi, trong viện nắng rất gắt a.” Hai người này tại sao lại không
vào nhà a, còn có đại thẩm kia ánh mắt vừa nhìn đã thấy doạ người rồi,
mà công tử thì mặt mày u ám.
“Mời ngài.” Ninh Băng quay đầu chính mình đi trước.
“Kêu nương, tiểu hài tử không ngoan.” Thái Hậu một bộ không gọi nương thì không chịu vào.
“Mẫu thân đại nhân, mời ngài vào ốc uống trà.” Ninh Băng bất đắc dĩ, thiếu
chút nữa quên mất mới trước đây không lâu lão mẹ cũng đã nhận hắn làm
con nuôi.
“Này còn kém nhiều lắm, tiểu Linh Lung a, phu nhân ta có điểm khát, ngươi ngoan, bưng trà đến.”
“Vâng, phu nhân.” Linh Lung nhìn đại thẩm hôm nay tươi cười có điểm gì đó
không bình thường, nhưng công tử gia giống như không có phản ứng đặc thù gì, là ảo giác của nàng sao.
“Con, hiện tại ngươi cơ bản đã trở
thành một nhân vật nổi bật nhất rồi, có tính toán gì không a?” Vào nhà,
Thái Hậu khó được đứng đắn cùng hắn nho nhỏ nói chuyện.
“Khụ,
ngài đừng có thay đổi cách nói chuyện đột ngột như vậy được không?” Ninh Băng một miệng trà phun hết ra ngoài, vì lão mẹ đột nhiên trở nên
nghiêm túc.
“Nương, ngài suy nghĩ nhiều rồi, ta bất quá chỉ bồi Trúc Dạ Thanh ăn bữa cơm, có cần nói quá như vậy để hình dung không?”
“Con, ngươi quả nhiên là không đầu óc a, mấy nữ nhân kia cơ khát giống như
lạc đà trên sa mạc, trước đây vẫn buồn bực vì cái gì trong khoảng thời
gian này Thanh ai cũng không tìm, đều chạy tới chỗ ta khóc lóc kể lể.
Hiện tại đột nhiên ngươi xuất hiện và được sủng ái, các nàng tự nhiên
đều chỉa mũi nhọn về hướng ngươi, ngươi nháy mắt trở thành công địch.”
Đứa con ngốc nghếch này, còn không biết lo thân.
“Trúc Dạ Thanh
cấm dục? Không phải đâu, hắn là không phải có tật xấu đó chứ?” Nhất định là vậy rồi, nếu không vô số mỹ mạo phi tử thế kia thì việc gì phải cấm
dục?
“Ngươi cái ngu ngốc, thật không giống ta sinh.”
“Đổi chỗ khác mà đánh đi.” Hắn lại ôm đầu rên rĩ.
Thái Hậu nhấc chân một cước đá vào chân người nào đó.
“Ai u, ngài thật đúng là đá a, đau.” Lão mẹ hắn đến bao giờ mới có thể không bạo lực như vậy nữa a.
“Các ngươi thật sự cái gì cũng chưa phát sinh?” Thái Hậu nghi hoặc, đứa con lớn nhất kia của nàng thật nhẫn nại vậy ư?
“Không có là không có, ngươi tại sao lại hy vọng có chuyện gì phát sinh đến
như vậy chứ?” Thiết, hắn còn không có chuẩn bị tốt bị áp đâu, nương hắn
thật ra có bao nhiêu tư tưởng quái gở trong đầu đây a.
“Quên đi,
cùng người không đầu óc như ngươi nói nhiều cũng vô dụng thôi, dù sao
ngày sau chính mình nhiều để ý, có việc gì thì kêu Linh Lung chạy nhanh
đến Nhã Hiên tìm ta, được rồi, ta đi đây.” Thái Hậu thừa dịp đứa con lớn nhất của nàng còn không có đến, vội vàng rời đi, nếu không cái tên bất
hiếu tử kia sẽ hoài nghi, nàng làm nương, đúng là càng ngày càng không
có tôn nghiêm.
“Đi thong thả, không tiễn.” Ninh Băng thiếu chút nữa ở trước mặt nương hắn hỉ cực mà khóc, dù cố nén nhưng vẫn phơn phởn ra mặt.
“Đá chết tên xú tiểu tử nhà ngươi.” Lại tung một chân, thành công làm cho Ninh Băng thét chói tai.
Hắn quả nhiên là nhặt được mà……