“Nhìn xem, sao ngươi có thể không cẩn thận như vậy chứ.” Trúc Dạ Thanh
thấy tay Ninh Băng chảy máu, sắc mặt liền trầm xuống, ôm lấy người còn
đang giận dỗi bế đứng lên.
“A, điểm nhẹ, đầu gối đau quá.” Ninh Băng ở trong lòng Trúc Dạ Thanh kêu to.
“Xứng đáng, ai bảo ngươi cáu kỉnh, xem, chịu tội đi.” Trúc Dạ Thanh ngoài
miệng răn dạy, nhưng động tác trên tay lại mềm nhẹ hơn, này tiểu oan gia a, ai.
“Quỳnh Dạ, chỉ sợ phải mượn một căn phòng cùng lang trung của ngươi thôi.” Trúc Dạ Thanh vừa nói vừa hướng chỗ tay đau của Ninh
Băng thổi khí, làm như vậy có thể giảm bớt một ít đau đớn đi.
“Nhược Thuỷ, mang hai vị công tử đến phòng, kêu Cận tiên sinh vội tới băng bó
giúp Ninh công tử.” Quỳnh Dạ miệng có chút chua xót, nhìn phản ứng liên
tiếp của Trúc Dạ Thanh, gã biết, chính mình vẫn không có nửa điểm cơ
hội.
Chờ hai người Trúc Dạ Thanh cùng Ninh Băng biến mất trong tầm mắt mọi người, Quỳnh Dạ mới biểu lộ ra thần sắc đau thương.
“Quỳnh Dạ, ngươi như vậy, tội gì?” Kinh Lan nhìn Quỳnh Dạ nháy mắt ủ rũ xuống, có chút không đành lòng.
“Kinh Lan, ngươi hẳn là lý giải được tâm tình của ta mới đúng, dù sao, ngươi
cũng chưa bao giờ buông tha cho ai đó.” Quỳnh Dạ nhìn theo phương hướng
Trúc Dạ Thanh biến mất, than thở.
“Ta, ai, đừng nói ta nha, hiện
tại không phải đang nói ngươi sao, ngươi cũng thấy, lão đại thích đứa
nhỏ kia, ngươi cần gì phải chấp nhất mãi thế chứ.” Kinh Lan vụng trộm
liếc mắt nhìn Ảnh vẫn không có biểu tình dư thừa nào một cái, ánh mắt ảm đạm trong nháy mắt, rồi lại bắt đầu khuyên giải Quỳnh Dạ.
“Ta cả đời này cũng sẽ không buông tay, có lẽ, có một ngày, Thanh, sẽ vĩnh
viễn nhớ rõ ta.” Trên mặt Quỳnh Dạ xuất hiện thần sắc làm cho người ta
đọc không hiểu.
“Quỳnh Dạ, ngươi đừng làm ta sợ a, ngươi trăm
ngàn lần đừng làm chuyện gì khiến cho chính mình hối hận.” Kinh Lan có
điểm lo lắng, hắn sợ Quỳnh Dạ làm ra chuyện gì đó doạ người, người này,
khó nói a.
“Quỳnh Dạ, đừng đụng chạm đến điểm mấu chốt của chủ nhân.” Ảnh nghe thấy lời nói của Quỳnh Dạ cũng mặt nhăn mày nhíu, cảnh cáo.
“Các ngươi cho là ta muốn làm cái gì? Cho tới bây giờ, ta đều chưa làm ra
chuyện gì khiến cho người nọ khó xử không phải sao, lần này, cũng chỉ là vui đùa mà thôi.” Quỳnh Dạ thấy hai người khẩn trương như vậy, liền
thoải mái cho đáp án.
“Ngươi có chừng mực thì tốt rồi.” Kinh Lan
không biết còn có thể nói gì, nhiều năm ràng buộc như vậy, có lẽ, thật
sự chỉ có chính mình mới có thể hiểu được tâm tình Quỳnh Dạ đi.
“Được rồi, chắc các ngươi suốt một đêm đều không có nghỉ ngơi tốt, đến phòng
khách nghỉ ngơi trước đi, ngủ một giấc, là đến thời điểm nên dùng bữa,
ta sẽ phái người đánh thức các ngươi.” Quỳnh Dạ hiển nhiên không muốn
tiếp tục thảo luận nữa.
“Vậy được rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi, a,
quả thật là mệt mỏi quá.” Kinh Lan ách xì một cái, đêm qua, thật sự là
không thể nào ngủ được a.
Kinh Lan cùng Ảnh một trước một sau đi ra chính đường.
“Đem mọi người gọi tới.” Quỳnh Dạ sau khi thấy hai người đi rồi mới đối với căn phòng trống rỗng hạ mệnh lệnh.
“Vâng.” Phòng trống rỗng không phát hiện người nào, lại chân thật có tiếng đáp lại.
Trong phòng khách lúc này truyền ra tiếng tru giống như heo bị chọc tiết.
“A, điểm nhẹ, tiên sinh, đau quá đau quá.” Ninh Băng buồn bực, hắn liền
không hay ho như vậy a, đầu gối đều trầy trụa, tiên sinh lúc này sắc mặt lại không đổi thượng dược cho hắn, đây mà là thượng dược sao, đây là
mưu sát, mưu sát, đau a.
“Cái kia, tiên sinh, ngài điểm nhẹ,
ngươi xem hắn……” Trúc Dạ Thanh vì Ninh Băng đau lòng, bên kia tru lên
một tiếng, miệng y cũng giật giật theo một cái.
“Nếu không, ngài đến?” Sắc mặt Cận tiên sinh không chút hoà nhã, này hô to gọi nhỏ, chưa từng gặp ai sợ đau như vậy.
“Khụ khụ, ngài tiếp tục……” Trúc Dạ Thanh không nói, Cận lão nhân này, là
người không biết thông cảm nha, quân vương như y, lúc này không tác
dụng.
“Được rồi, mỗi ngày đổi một lần dược, đổi ba ngày, dược ta
để lại, các ngươi có thể tự mình đổi, thoa đều đều ở miệng vết thương là được, lão phu cáo từ.” Cận lão tiên sinh thu thập mọi thứ thật lưu
loát, lỗ tai gã sắp bị chấn điếc, nhanh chạy lấy người.
“Lão nhân này, mạnh tay như vậy a, ai u, đau ta.” Ninh Băng mặt nhăn mày nhíu, buồn bực.
“Nhìn ngươi về sau còn dám phát cáu không, ai, đừng lộn xộn, nằm xuống a, còn muốn đi thế nào a?” Trúc Dạ Thanh thấy Ninh Băng muốn đứng dậy, chạy
nhanh ngăn cản.
“Uống nước, hảo khát.” Ninh Băng uỷ khuất bĩu môi, còn không phải bị ngươi chọc giận sao, còn dám nói.
“Nằm xuống, ta rót cho ngươi.” Trúc Dạ Thanh thấy Ninh Băng một lần nữa nằm
xuống mới yên tâm đến trước bàn rót chén nước, đưa tới bên miệng người
nào đó.
“Tay ta đau, ngươi uy ta.” Ninh Băng bỉu môi yêu cầu.
“Hảo hảo hảo, ngươi chính là đại gia a, ta thật sự là thiếu nợ ngươi, từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng hầu hạ ai nha.” Trúc Dạ Thanh vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Không hầu hạ thì quên đi, ta chính mình uống, dù sao ngươi cũng không đau
lòng ta.” Ninh Băng vừa nghe lại nghĩ tới Trúc Dạ Thanh duy hộ tên Quỳnh Dạ đồ bỏ đi kia, liền không được tự nhiên.
Vươn tay vừa mới băng bó tốt định đoạt lấy bát trà.
“Đừng cáu kỉnh được không, ngươi xem, đều như vậy, còn không yên tĩnh.” Trúc Dạ Thanh cẩn thận uy tức phụ y uống nước.
“Nói đến nói đi, ngươi chính là xem ta không vừa mắt đúng không, ngươi thấy
cái người tên Dạ gì đó thuận mắt hơn, ngươi tìm hắn đi, cách xa ta một
chút a.” Ninh Băng thật đúng là tính khí trẻ con lại bắt đầu giận dỗi.
“Không thể yên mà.” Trúc Dạ Thanh thật không ngờ tức phụ y lúc cãi nhau lại giống tiểu cô nương đến thế.
“Hừ!” Ninh Băng không nói, xoay người nằm xoay mặt vào trong.
“Nhích vào bên trong một chút, suốt một đêm vất vả, mệt mỏi quá, vừa lúc, hai
ta ngủ thôi.” Trúc Dạ Thanh nhìn bóng dáng tức phụ y cười cười, liền nằm ở phía ngoài.
“Hừ!” Ninh Băng miệng vẫn là chưa tiêu cơn giận, nhưng cũng hướng bên trong cọ cọ.
“Tay ngươi thành thật một chút, đừng nhúc nhích động tới động lui.” Ninh
Băng trầm giọng cảnh cáo người nào đó, cái tay kia vẫn chạy ở trên người hắn, thật sự là, còn tiếp tục như vậy chính mình sẽ hư thoát, rõ ràng
là cảnh cáo, nhưng thanh âm lại mềm nhũn.
“Sờ sờ có quan hệ gì, ngươi yên tâm, ta còn không đến mức bắt buộc nếu như ngươi không đồng ý nha.” Động tác trên tay Trúc Dạ Thanh không ngừng, đừng nhìn tức phụ y dung
mạo bình thường, làn da này thật đúng là không tồi a, xúc cảm thật tốt.
“Ngươi có muốn ngủ hay không, không ngủ thì ra bên ngoài tản bộ đi.” Ninh Băng nhẫn có điểm vất vả, kỹ thuật sờ như vậy, hắn làm sao chịu được a.
“Đây là quyền lợi của ta, ngươi không thể cướp đoạt, bị thương cũng không được.” Trúc Dạ Thanh không để ý tới, tiếp tục.
“Ân, đừng, chớ có sờ ……” Ninh Băng không tự giác hừ nhẹ ra tiếng, tay Trúc
Dạ Thanh giống như là có ma pháp, làm cho hắn cứ như vậy cả người xụi
lơ.
“Băng nhi, ngươi loại thanh âm này rõ ràng là dụ dỗ vi phu a, nhưng cố tình lại bị thương, ta thật sự là tiến thối lưỡng nan.” Trúc
Dạ Thanh vừa lòng nghe thấy tiếng hừ hừ của tức phụ y, cái này, không
giận đi, vật nhỏ, muốn đấu với phu quân ngươi, ngươi còn chưa đủ trình
độ đâu.
“Đừng sờ……” Ninh Băng lúc này từ hàm răng cố phun ra hai chữ, hắn, sắp chịu không nổi.
“Được rồi, ngủ.” Trúc Dạ Thanh thấy tức phụ y sắp phát hỏa, quyết định tạm thời buông tha hắn.
Nếu không phải tức phụ y té bị thương, y thật đúng là không thể liền như
vậy mà gián đoạn tiết tấu, dừng lại thế này, thật sự là, không chút
thoải mái.
Tay Trúc Dạ Thanh thật đúng là bất động ở trên lưng tức phụ y, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi.
Ninh Băng rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất quá, cứ được ôm như vậy, thật đúng là, ấm áp.
Khoé miệng cong lên một chút, nhắm mắt lại, ngủ.
Này vừa cảm giác ngủ có chút trầm, tâm lo lắng đề phòng của Trúc Dạ Thanh
rốt cuộc buông xuống, đối phương là Quỳnh Dạ, sẽ không thật sự thương
tổn bọn họ, chỉ là vì gặp lại đi.
Lúc Trúc Dạ Thanh mở to mắt,
tiểu tức phụ y hô hấp vẫn là thật vững vàng, ngủ rất say sưa, y không
vội đứng dậy, vẫn duy trì tư thế ôm, đêm qua, chỉ nghĩ đến khả năng mất
đi hắn, cả người đều run run không ngừng, nguyên lai, không biết bắt đầu từ khi nào, y đã thật luyến tiếc vật nhỏ này.
Là vua của một
nước, Trúc Dạ Thanh nghĩ đến nội tâm mềm mại của chính mình, đã sớm trở
nên cứng rắn, nguyên lai, chính là chưa gặp đúng người.
Hiện tại
ngoại trừ là một quân vương cao cao tại thượng lạnh như băng ra, y, vẫn
là người cho đứa nhỏ này dựa vào, y vẫn bảo hộ sự mềm mại không mong
muốn này.
Nghĩ vậy chút, khoé miệng Trúc Dạ Thanh nổi lên nụ cười ấm áp, thì ra, làm người thường, tốt như vậy, nhưng mà, y chỉ có thể
làm người thường một lát thôi.
“Ân, hảo khát.” Thanh âm nỉ non của Ninh Băng cắt ngang dòng suy nghĩ của Trúc Dạ Thanh.
“Tỉnh? Muốn uống nước?” Thanh âm Trúc Dạ Thanh ôn nhu đến chính y cũng không ngờ tới.
“Ân.” Người kia ý thức còn có chút mơ hồ, khó được ôn nhu như vậy, thế nhưng lại bị xem nhẹ.
Trúc Dạ Thanh đứng dậy, hầu hạ tức phụ y uống nước.
“Ngủ hảo thoải mái, Thanh, giờ nào a, bụng có chút đói.” Ninh Băng thật đúng là nhàn nhã a, ăn cái gì, luôn luôn không quên.
“Ân, là nên dùng bữa đi.” Trúc Dạ Thanh cũng thấy có chút đói bụng.
“Chúng ta đi ra ngoài nhìn xem đi.” Ninh Băng muốn đi đi một chút, luôn luôn tại trong phòng, buồn.
“Ngươi đầu gối không đau? Nếu không, vi phu ôm ngươi đi ra ngoài.” Trúc Dạ
Thanh theo dõi sắc mặt tức phụ y, có chút đùa dai nói.
“Có ý xấu
gì đây, ngươi ôm ta đi ra ngoài, mặt mũi ta biết để ở đâu a.” Ninh Băng
trừng mắt nhìn y, hừ, ôm hắn trở về, mặt hắn đều nóng như lửa thiêu,
thật không muốn lặp lại lần nữa a.
“Không phải đâu, ta đây là đau lòng ngươi a, cũng không đúng a.” Trúc Dạ Thanh giả vờ thật uỷ khuất.
“Ai nha, không phải, ta là một đại nam nhân mà bị ngươi ôm đến ôm đi nhiều
thẹn thùng, dù sao, đầu gối ta, chỉ là trầy một chút, đã thượng dược,
không còn đau nữa, có thể đi, không có việc gì.” Ninh Băng thấy ánh mắt
Trúc Dạ Thanh uỷ khuất, không đành lòng, kỳ thật, được y ôm, vẫn là có
một chút ngọt ngào, bất quá hắn không thèm thừa nhận đâu.
“Ha ha, vậy là tốt rồi, ta đây giúp đỡ ngươi, chúng ta đi thôi.” Trúc Dạ Thanh mặt mày hớn hở.
“Hảo.” Ninh Băng nhìn người kia cười quá mức xán lạn, có điểm hoảng hốt, người này, cười rộ lên, thật, đẹp mặt.
“Ngây ngốc? Vật nhỏ, phu quân ngươi rất tuấn lãng, mê hoặc đi.” Trúc Dạ Thanh cũng có lúc khoe khoang như vậy, thật sự là ngạc nhiên.
“Hứ, ai thèm.” Ninh Băng khịt mũi, làm như không quan tâm đến người kia.
Trúc Dạ Thanh dìu tức phụ y chậm rãi ra khỏi phòng, trời cư nhiên đã sắp tối đen, thời gian bọn họ ngủ thật đúng là không ngắn.
“Báo cáo chủ nhân, đã xảy ra chuyện.” Mới vừa đi ra khỏi cửa phòng, một ảnh vệ liền tới trầm giọng báo cáo.
“Chuyện gì?” Trúc Dạ Thanh lại khôi phục nhất quán uy nghiêm.
“Người trong trang, không thấy ai, hiện tại toàn bộ thôn trang, đều là người của chúng ta.”
“Không thấy ai?” Trúc Dạ Thanh không rõ, Quỳnh Dạ, muốn diễn trò gì đây.
“Ảnh đâu?”
“Ở chính đường.”
“Đi, đi xem.” Đầu óc Trúc Dạ Thanh không ngừng suy tư về các loại khả năng,
nhưng mà, cứ như vậy biến mất, y vẫn không rõ ràng lắm.
Ôm lấy Ninh Băng, thẳng đến chính đường.