Trúc Dạ Tuần vù vù ngủ say, hoàn toàn không biết ánh mắt đang nhìn chăm chú vào hắn.
Lý Lâm cứ như vậy nhìn gương mặt say ngủ của người trước mắt, tựa hồ quên mệnh lệnh của vương thượng là phải kêu Vương gia dậy.
Bình thường đối gã phùng mang trợn má, bây giờ lại trầm tĩnh ngủ ở trước mắt gã, làm cho gã có chút không thích ứng, trong đầu nhớ tới bộ dáng Trúc
Dạ Tuần trừng mắt đối với gã, khoé miệng không tự giác gợi lên.
Chính Lý Lâm gã cũng chưa phát giác, gã đang từ cự ly xa quan sát, biến thành gần gũi nhìn chăm chú. Người trước mắt có mỹ mạo làm cho người ta thèm
nhỏ dãi, không tin là nam nhân lại có được, không tự giác vươn tay, muốn đụng chạm vào gương mặt dụ hoặc của người này.
Khi bàn tay vừa
muốn chạm vào hai má mê người, một đôi mắt đột nhiên mở to, thành công
làm cho bàn tay đang tới gần rụt trở về, cùng với tiếng Lý Lâm xấu hổ ho khan.
Tầm mắt Trúc Dạ Tuần có chút mơ hồ, ý thức cũng chưa thật
rõ ràng, ai? Không phải đang báo cáo với vương huynh sao, vương huynh
đâu, nhìn quanh đại điện một chút, ngoại trừ gương mặt làm cho hắn chán
ghét ra, không còn thấy bóng dáng vương huynh.
Đúng rồi, tay người này vừa rồi sao lại cách hắn gần như vậy?
“Uy, Lý Lâm, ngươi vừa rồi muốn làm gì?” Trúc Dạ Tuần nhanh chóng chất vấn.
“Khụ, Vương gia đang ngủ, vương thượng lệnh cho hạ thần đánh thức Vương gia.” Thần sắc Lý Lâm có chút che giấu không được xấu hổ.
“Vậy tay
ngươi cách mặt ta gần như vậy làm gì? Nga, ta biết rồi, ngươi là muốn vả ta một cái tát, sau đó nói là hảo tâm đánh thức ta đúng không, hảo tên
Lý Lâm ngươi, ngươi điên rồi.” Trúc Dạ Tuần bày ra chiêu bài trợn mắt.
“Vương gia thật thông minh.” Lý Lâm có chút đau đầu, tuy rằng đã giải trừ xấu
hổ, nhưng cái ngốc nghếch của người trước mắt, sợ là khó có thể giải
quyết.
Chỉ có đầu óc như hắn mới có thể nghĩ ra lý do như vậy,
ai, Lý Lâm ta, đưa tay tới là muốn đánh hắn, sức tưởng tượng thế này
thật đúng là thần kỳ.
“Nếu Vương gia đã tỉnh rồi, xin mời hồi phủ nghỉ tạm đi thôi, hạ thần cũng cáo lui.” Lý Lâm ngẩng đầu mà bước đi
như chạy, lúc này gã chỉ có thể giả vờ nghiêm mặt.
“Hứ, cố làm ra vẻ, tiểu nhân.” Trúc Dạ Tuần chính là không quen nhìn Lý Lâm, rõ ràng
luôn buộc hắn đi vào khuôn khổ, lại còn bày ra bộ dáng đạo mạo như vậy,
tiểu nhân, thuần tuý tiểu nhân, ân, ngày hôm sau phải cùng người này đấu pháp, không tin không thắng được trận nào.
Lý Lâm đi ngay cả bóng dáng đều nhìn không thấy, Trúc Dạ Tuần mới thu hồi ánh mắt phẫn hận.Nhìn quanh đại điện một chút, mới nhớ tới chỉ còn lại một mình hắn, hắn làm
gì bây giờ, vương huynh đã trở lại, trọng trách giám quốc của hắn cũng
hết, lập tức liền như vậy không có việc gì làm, thật đúng là có chút mờ
mịt.
Đi đến nhìn tiểu tử không lương tâm kia thôi.
Trúc Dạ Tuần vừa nghĩ vừa bước ra khỏi Long Các Điện, thẳng đến nơi hắn vẫn nhớ thương.
“Ninh Băng, đi ra ngoài chơi có mang lễ vật về cho ta hay không a?” Trúc Dạ Tuần vừa vào Lan Tâm Uyển liền la to.
Nhưng Trúc Dạ Tuần không có nhận được sự đáp lại, không phát hiện chủ tớ hai người kia.
“Ai? Chẳng lẽ không ở đây, đi chỗ nào rồi?” Trúc Dạ Tuần không nghe tiếng trả lời, nhỏ giọng than thở vào nhà.
“A……” Trúc Dạ Tuần một chân vừa bước vào cửa phòng, một tiếng kêu to doạ hắn run run một chút.
“Ninh Băng ngươi đầu óc đúng là có tật xấu, đi ra ngoài một chuyến đầu óc
càng xấu hơn, muốn hù chết ta a, ngây thơ!” Trúc Dạ Tuần trấn định tinh
thần nhìn chằm chằm tên vừa hù doạ hắn đứng phía sau vui sướng khi người gặp hoạ.
“Ha ha ha, đây là lễ vật, thích không.” Ninh Băng đắc ý nhìn Trúc Dạ Tuần.
“Thích hả…hừ, biết ngay là ngươi không có lương tâm mà nghĩ đến ta.” Trúc Dạ Tuần ngồi xuống khinh bỉ người nào đó.
“Ngươi giám quốc chắc vui vẻ lắm, hình như còn chưa giám đủ đâu.” Ninh Băng chọn cái này xuống tay uy hiếp Trúc Dạ Tuần.
“Ngươi cố ý đúng không, giám quốc, thiếu chút nữa tra tấn chết bổn vương gia,
ta nào có mạng tốt như ngươi, nơi nơi du ngoạn, vui lắm nhỉ.”
“Hảo ngoạn hảo ngoạn, rất hảo chơi, ha ha.” Ninh Băng mới không nói lần này
đi ra ngoài chả có du ngoạn gì, phiền toái lại gặp không ít, không thể
cho Trúc Dạ Tuần biết được.
“Sắc mặt tiểu nhân.” Trúc Dạ Tuần khinh bỉ hắn.