Ninh Băng phải thừa nhận là hoàng cung này thật sự vô cùng rộng lớn a.
Ba người cứ đi một hàng hết vòng trái rồi quẹo phải, sau một hồi thì về
tới Lan Tâm Uyển, nhưng nếu để cho hắn đi lại một lần nữa lộ tuyến vừa
rồi, hắn dám cam đoan, khả năng bị lạc đường chắc chắn sẽ diễn ra.
Vừa mới bước vào cửa của trang viện, Tuần Vương gia liền nhìn thấy một sân đầy cỏ dại mà không khỏi nhíu mày.
“Ngươi thật đúng là vô phước khi đắc tội với vương huynh ta a, bị sung quân
đến nơi này. Nói thật nghe, ta đối với hoàng cung này cũng coi như quen
thuộc, nhưng quả thật là không biết có một nơi hoang vắng đến dường này. Chậc chậc, nhìn mấy đám cỏ dại kia xem, so với nha đầu kia còn muốn cao hơn a.” Trong giọng nói rõ ràng vui sướng khi người gặp họa.
Ninh Băng không quan tâm hắn, bởi vì thật sự không biết có thể nói cái gì,
hắn quả thật là chưa bao giờ gặp qua tình cảnh thế này.
“Vương gia, mời ngài ngồi, Linh Lung châm trà cho ngài.” Linh Lung lễ phép tiếp đón vị khách quý này.
“Ngài là Vương gia? Là thân đệ của Vương thượng?” Ninh Băng còn muốn xác định thêm một chút.
“Không phải ngươi chứ, đường đường công tử phủ Thừa Tướng, ngay cả bổn vương
cũng không có nghe nói qua sao, ta đương nhiên là Tuần Vương gia, còn có thể giả được ư? Thế nào, nhìn ta không giống sao?” Giống… có quỷ mới
giống, nam không ra nam nữ không ra nữ, ngươi là một đại nam nhân, sao
mặt lại đẹp đến thứ chứ?
Người này, không nên đắc tội với hắn là
tốt nhất, lúc nãy ở ngự trù phòng còn không phải đã có người quỳ xuống
xin hắn tha tội là gì, hừ, bất quá Ninh Băng chỉ có thể oán thầm.
“Vấn đề không phải là giống hay không giống, ta chỉ là tùy tiện hỏi thế
thôi. Đúng rồi, chuyện lúc nãy cám ơn Vương gia.” Ninh Băng ngữ khí bình thản, cũng cầm lấy chén trà nóng Linh Lung vừa mới châm lên uống.
“Chậc chậc, ngươi nói lời cảm tạ mà ngữ khí lại không có một chút thành khẩn nào.“Tuần Vương gia bĩu môi.
Không thành khẩn sao, Ninh Băng không cho là vậy vì đáng lý ra hắn đâu cần
phải nói lời cảm tạ. Ai biết là hắn muốn giúp đỡ chủ tớ bọn họ hay là do chính mình gây náo động. Người này là lạ, chẳng biết đang làm cái gì,
rõ ràng là một Vương gia, vậy mà hành vi cử chỉ lại thật không có một
chút phong độ Vương gia a… ai….
“Linh Lung, ngươi cũng ngồi xuống uống một chén trà đi, ở ngoài chạy đã lâu như vậy, chắc cũng mệt mỏi
rồi.” Ninh Băng đột nhiên quay đầu nói với Linh Lung đang đứng ở một
bên.
“Linh Lung không khát, Linh Lung hầu hạ nhị vị chủ tử.” Linh Lung cung kính trả lời, Ninh Băng nhíu mày, Linh Lung này, lúc chỉ có
một mình hắn, cũng không thấy cung kính như vậy a, còn dám đối hắn rống
to nữa chứ.
“Được rồi, bảo ngươi uống thì ngươi cứ uống đi, nếu
thân mình ngươi suy sụp, ai hầu hạ bản công tử đây.” Ninh Băng mỗi lần
như vậy liền lấy bản thân mình ra “uy hiếp”, bởi vì chỉ có như vậy, tiểu nha đầu bướng bỉnh kia mới nghe lời.
“Thật đúng là đáng mặt chủ tử a, nha đầu, uống trà đi.” Ninh Băng bị Tuần Vương gia châm chọc.
Nhắc tới Linh Lung cũng thật là, mình là chủ tử bảo uống trà lại không uống, còn tên Tuần Vương gia kia vừa lên tiếng, nàng liền uống, ai, lại một
lần nữa xác định chính mình không địa vị, Ninh Băng bất đắc dĩ thở dài
một cái.
“Cái kia, công tử nhà ta là vì muốn tốt cho nô tỳ thôi,
thỉnh Vương gia không cần hiểu lầm.” Linh Lung không tự giác vì công tử
nhà mình biện hộ.
“U, nha đầu ngươi cũng thật tốt nga, còn biết che chở công tử nhà ngươi.” Tuần nheo mắt.
“Đó là, Linh Lung nhà của ta luôn che chở cho ta, đúng không, Linh Lung?” Ninh Băng rất đắc ý.
“Đây là bổn phận của Linh Lung.” Linh Lung vẫn duy trì thái độ cung kính khiêm nhường.
“A, đúng rồi, Linh Lung, ngươi vừa rồi là như thế nào đối phó tên đại hán
kia? Linh Lung nhà chúng ta quá lợi hại, ngươi biết võ công đúng không?” Ninh Băng đột nhiên nhớ tới bộ dáng “uy nghi lẫm liệt” của Linh Lung,
lúc ấy trong mắt Linh Lung như tỏa ánh sáng.
“Ân, biết một chút.” Linh Lung gật đầu đáp.
“Ân? Nha đầu ngươi biết công phu? Trong hoàng cung, một tiểu nha đầu như
thế nào lại có thể biết công phu? Hay là, ngươi là từ đâu trà trộn vào
đây?” Lúc này Tuần Vương gia vẻ mặt kinh ngạc, ngữ khí tràn ngập hoài
nghi.
Ninh Băng cũng nhìn Linh Lung, hắn cũng thấy có chút kỳ quái.
“Linh Lung là nửa năm trước mới tiến cung, khi đó Vương thượng đi tuần, trên
đường có mấy cung nữ nhiễm bệnh, cho nên nội vụ tổng quản ngay tại nơi
đó chiêu vài nha đầu đến làm tạp vụ, trong đó có ta.” Linh Lung nhẹ
nhàng giải đáp gút mắc cho hai người kia.
“Nga? Ngươi không phải
còn có sư phó sao, như thế nào lại để cho ngươi tiến cung? Ngươi có biết rằng, đã vào trong hoàng cung này là phải cả đời ở đây luôn không?”
Tuần Vương gia tiếp tục hỏi, Ninh Băng tiếp tục nghe.
“Sư phó của ta là một lão ngoan đồng, đột nhiên nói muốn đi khắp đại giang nam bắc
cái gì đó, thế là thoắt cái đã không thấy thân ảnh. Ta chỉ là một cô gái không nhà không cửa, nào có biện pháp gì a, khi thấy chiêu công, thì
đến đăng ký thôi.” Linh Lung ngữ khí có chút bi thương.
Tuần Vương gia cùng Ninh Băng nghe xong, liền không mở miệng hỏi nữa.
Đang lúc trong phòng im lặng, không khí có hơi ngột ngạt, đột nhiên có người vào đến.
“Vương gia, tiểu nhân đưa ngọ thiện đến cho ngươi đây.” Chỉ thấy bốn năm người bưng đồ ăn thức uống tiến vào Lan Tâm Uyển.
Linh Lung chạy ra tiếp đón các thứ trên tay bọn họ.
“Vương gia, ngài còn có gì phân phó?” Người đi đầu cũng chính là nam nhân hôm
nay đã cãi nhau một trận với Linh Lung, hắn cúi đầu cúi người vẻ mặt
nịnh nọt nhìn Tuần Vương gia.
“Không có gì, về sau đừng có lấy
cặp mắt cẩu nô tài của ngươi mà không xem ai ra gì. Lúc nãy ngươi cũng
nghe thấy, đồ dùng của chủ tớ hai người bọn họ, các ngươi nếu dám sơ
sẩy, đừng trách bổn vương không khách khí.” Lại là một trận uy nghiêm.
“Cái kia, Vương gia, mỗi lần nhiều đồ ăn như vậy, ta cùng Linh Lung cũng ăn
không xong a, vẫn là giống như trước thôi, bốn món ăn và một món canh
cũng đủ, chỉ cần đừng quên đưa là tốt rồi.” Ninh Băng ra tiếng ngăn cản, trên bàn có đến hai mươi món ăn, mỗi lần đều ăn uống như vậy, quả thật
là rất xa xỉ lãng phí.
“Ân? Ngươi rất biết tiết kiệm, vậy được
rồi, tuỳ ngươi. Còn các ngươi, đã nghe thấy lời của Ninh công tử chưa?”
Tuần Vương gia mang trà lên uống một ngụm, hỏi.
“Vâng…vâng…vâng,
chúng tiểu nhân nhớ kỹ, sẽ không dám chậm trễ nữa. Nhị vị chủ tử, nếu
không còn gì phân phó, chúng tiểu nhân xin cáo lui.” Nói xong tất cả chỉ hồi hộp chờ đợi một cái gật đầu.
“Lui xuống đi.” Tuần Vương gia thật đúng là có phong cách một chủ tử, một câu một lời lúc nào cũng đều lộ ra uy nghiêm.
Những người đó cứ co ro khúm núm, Ninh Băng còn thấy bọn họ không ngừng lau
mồ hôi, có lẽ là cảm thấy đã đắc tội với người không nên đắc tội: Vương
gia đại nhân.
“Nhị vị chủ tử, dùng bữa đi, nếu không sẽ nguội
lạnh hết.” Linh lung thật chu đáo nhắc nhở, rồi lại vì Ninh Băng cùng
Tuần Vương gia xới cơm, sau đó đứng ở một bên hầu hạ.
Bên này Tuần
Vương gia cũng không khách khí, tao nhã dùng bữa. Nhìn xem bộ dáng hắn
đang ăn kìa, ân, vẫn là một bậc Vương gia. Vì sao nói hắn vẫn là một bậc Vương gia, vì phong thái rất đỗi cao quý và sang trọng, làm cho người
ta vô cùng ngưỡng mộ.
“Linh Lung nha đầu, ngươi cũng ngồi xuống đi.” Tuần Vương gia mở miệng.
“A?” Linh Lung và Ninh Băng cùng nhau kinh ngạc. Ninh Băng cũng đang nghĩ
cách như thế nào mới có thể làm cho Linh Lung ngồi xuống cùng ăn cơm,
vậy mà chưa chi vị này đã mở miệng ra nói trước. Đúng là có cùng ý tưởng với hắn, chỉ dựa vào mỗi việc này thôi, vốn người này ở trong lòng hắn
điểm không cao lắm, hiện tại, đã tăng vọt lên rất nhiều.
“Vương
gia, ngài không ngại?” Ninh Băng vẫn là quyết định hỏi lại cho chắc,
Linh Lung thì vẫn còn bảo trì miệng chữ O mở ra đầy kinh ngạc.
“Chẳng lẽ ngươi để ý? Ngươi đúng là cũng chẳng có gì hơn những người khác, nha đầu kia cũng thật đáng thương, theo một người chủ tử như ngươi.” Nói
xong còn thở dài, Ninh Băng chán nản, cho dù hắn nói vẫn là sự thật,
nhưng có cần phải nói trắng ra như vậy không a.
“Linh Lung không có gì cực khổ, công tử đối Linh Lung tốt lắm.” Linh Lung lại nhanh mồm nhanh miệng biện hộ giúp Ninh Băng.
“Ngươi thấy rồi chứ, nha đầu kia đối với ngươi rất đỗi trung thành, tốt lắm,
Ninh công tử, nếu ngươi không ngại, có phải hay không để cho nha đầu kia ngồi xuống?” Tuần Vương gia hướng Ninh Băng hỏi.
“Linh Lung,
ngươi cứ ngồi xuống đi, Vương gia đã lên tiếng như vậy rồi.” Linh Lung
theo lời ngồi ngay xuống, lần này đúng là rất ngoan a.
Ba người
dùng bữa cơ bản cũng rất đỗi bình thản, nếu như không để ý tới Ninh Băng – Ninh công tử nhà ta đang ăn như một kẻ sắp chết đói đến nơi kia.
Tuần Vương gia tao nhã ăn từng ngụm nhỏ, Linh Lung thì cứ cúi đầu mà và cơm
vào miệng, còn Ninh Băng thì…Hắn cứ đang ăn một cách thoải mái giống như trước đây cùng ăn với Thi Mĩ, cái miệng cứ phồng lên với đầy cơm và đồ
ăn. Trên bàn có quá nhiều thức ăn lạ mắt và lại cực kỳ ngon miệng mà hắn chưa từng gặp qua nên làm trỗi dậy cái tính phàm ăn của hắn.
Tuần Vương gia nhìn kẻ đang ăn như hổ đói trước mặt, chẳng những nhìn không
ra dáng của một quý công tử mà còn có điểm ngốc nghếch.
“Ngươi
vài ngày chưa ăn cơm qua sao? Có quý công tử nào mà ăn uống một cách thô tục như ngươi không?” Thật sự nhịn không được liền ra tiếng.
“Ăn cơm thôi mà, mở mồm to ăn mới thoải mái và ngon miệng a. Đâu giống như
ngươi, mỗi lần ăn chỉ gấp có một tí cho vào miệng, thế thì làm sao có
thể cảm nhận hết mùi vị của món ăn chứ.” Ninh Băng không để ý tới, dù
sao chính mình cũng không phải là người được sủng ái, lại bị đày tới chỗ này rồi, còn cố kỵ nhiều như vậy làm gì.
“Khó trách ngươi hiện
tại là loại tình cảnh này, cái gì cũng không cố kỵ, nói chuyện cũng
không đàng hoàng, diện mạo bình thường, chẳng có một chút đáng yêu,
ngươi nếu có thể được sủng ái, phỏng chừng cho dù hậu cung còn lại chỉ
một người là ngươi, vương huynh cũng không thèm ngó ngàng gì tới ngươi
đâu.” Lúc này Tuần Vương gia lại một lần nữa giở giọng khinh bỉ khi biết người trước mặt có thêm một tật xấu nữa là quá đỗi phàm ăn.
Bất
quá Tuần Vương gia tự nhiên chợt thấy buồn bực trong lòng, thật là, sao
hắn lại có thể cùng chủ tớ bọn họ ngồi ở nơi này dùng ngọ thiện chứ, hắn vốn định đến vấn an mẫu hậu kia.
Nhưng chẳng biết có phải là do
ma xui quỷ khiến gì hay không và cũng không biết là tại vì sao, lúc nhìn thấy hai người trước mắt bị người khác khi dễ như vậy, hắn liền cảm
thấy khó chịu, thế là không tự giác liền thay bọn họ xuất đầu lộ diện.
“Không để ý tới thì thôi, ta không cần. Hắn có nhiều phi tử như vậy, cho dù
thấy được ta, ta cũng không cho đó là chuyện tốt a. Nơi hậu cung luôn
tranh thủ tình cảm, không phải là chỗ hợp với ta.” Ninh Băng bĩu môi trả lời.
Đừng có nói giỡn nga, hắn mới đến đã bị xxoo, nếu còn bị
tên biến thái cắt hình kia chú ý, rồi lại tiếp tục bị hắn làm cái chuyện xxx đó nữa, vậy thì mạng nhỏ này của hắn còn giữ được sao. Hắn còn nhớ
rõ tên cắt hình ấy từng nói qua, đó là một lần cuối cùng, đúng là thật
may mắn mà.
“Ta thật không nghĩ tới ngươi lại có loại ý tưởng
này, tổ phụ ngươi đưa ngươi tiến cung, cũng không mong ngươi ở lại đây
cả đời đâu.” Tuần Vương gia trong giọng nói chứa đầy kinh ngạc kèm theo
sự ngờ vực.
“Ta là nói thật lòng đó. Ngày hôm qua ta bị hôn mê,
sau khi tỉnh lại thì cái gì cũng không biết, bao gồm cả chuyện ta là
ai.” Ninh Băng tiếp tục hưởng thụ các món ăn trên bàn, vừa nhai vừa nói.
“Nga? Cái gì cũng không nhớ rõ? Có chuyện như vậy thật sao?” Tuần Vương gia
có chút đăm chiêu, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu, sau đó không nói gì nữa,
chuyên tâm ăn cơm.
Ninh Băng cũng không nói cái gì nữa, mặc kệ
hắn có tin hay không. Dù sao vị Vương gia này hôm nay đến nơi đây cũng
là do ngẫu nhiên rồi cùng bọn họ ăn bữa cơm này, cho nên chắc hẳn sẽ
không có gì liên quan bọn họ, bởi vì đường đường một Vương gia hẳn là
không có nhiều thời gian để mà hứng thú với nơi ở này của hắn đi.
Về phần vị Vương thượng đại nhân kia, cũng chính là tên cắt hình kia, là
phu quân của hắn, hắn không có dục vọng tiếp cận tên ấy đâu.
Hắn
chưa từng nghĩ tới chuyện tình cảm, cũng như chưa từng chuẩn bị đến tình huống bị đặt ở dưới thân nam nhân. Hiện tại hắn có một cuộc sống mới
tại nơi không người này, không còn gì tốt hơn. Còn những chuyện về sau,
hắn bận tâm làm gì cho mệt óc.
Bữa cơm hôm nay Ninh Băng quả thật ăn no căng cả bụng, vô cùng thỏa mãn.
Linh Lung đã dọn dẹp mọi thứ xuống, bưng trà lên.
“Nhị vị chủ tử, mời uống trà.” Linh Lung từ lúc có vị Vương gia này đến liền vẫn nhu thuận hầu hạ.
Vị này là đại nhân vật a, nàng cũng không thể làm mất mặt công tử nhà mình, cho nên phải cẩn thận hầu hạ.
Vị Tuần Vương gia này rất kỳ quái, đã ăn một bữa cơm, rồi uống trà, sau đó còn cùng Ninh Băng câu được câu mất nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên còn
quay sang Linh Lung cùng nhau tán gẫu, hoàn toàn không có ý muốn rời
khỏi, Ninh Băng có chút buồn bực.
Nói như thế nào cũng là Vương gia, chẳng lẽ có nhiều thời gian đến vậy để ngồi ở nơi này của hắn nói chuyện phiếm sao?
Lại không biết người này bản tính thật sự như thế nào, cũng không biết hắn
vì cái gì muốn đến nơi này, thế nhưng lại không thể mở miệng hỏi. Hắn
không đi, cũng không thể đuổi, thật là, Ninh Băng bực mình, bởi vì hắn
còn không thích ứng cùng Linh Lung tiếp xúc với người bên ngoài, không
thói quen, cũng không thích.
Linh Lung cũng thế, cứ nghĩ tới cỏ
trong viện còn chưa nhổ sạch sẽ, vị Vương gia này lại không chịu đi,
nàng cũng không dám rời đi, chỉ có thể lần lượt lo cho công tử, lo cho
cái sân.
Công tử giống như cũng cùng nàng một cái tâm tư, chủ tớ
hai người cứ nhìn nhau như phương thức trao đổi, hai người đều hy vọng
Vương gia nhanh lên rời đi.
Có thể là ông trời nghe thấy tâm
nguyện của hai người bọn họ, cho nên mới xui khiến Tuần Vương gia sau
khi ăn xong một canh giờ rốt cuộc chuẩn bị di giá.
“Bổn vương đi trước, các ngươi chắc đang vội vàng chuyện gì đó.” Nói nhẹ nhàng bâng quơ.
“Linh Lung tiễn Vương gia.” Tiểu Linh Lung thông minh đi theo.
“Nga, đúng rồi, Ninh Băng a, bổn vương hôm nào lại đến nhìn ngươi cùng Linh
Lung, còn có, ta gọi là Trúc Dạ Tuần.” Sau đó tao nhã cất bước rời đi.
Hắn nói đến nhìn bọn họ chuyện gì a, vẫn còn có hôm khác nữa sao? Tốt nhất
làm cho hắn quên luôn đi, cùng người này có quan hệ gì đó, ai biết có
phiền toái gì sau này hay không.
Cân nhắc lời nói của Trúc Dạ Tuần trước khi đi cũng như cái nụ cười đầy ngụ ý trên miệng hắn, Ninh Băng lắc đầu hồi ốc ……