“Linh Lung, ngươi lại đây.” Ninh Băng thấy hai người kia đi xa, chạy nhanh kêu Linh Lung.
“Làm sao vậy, công tử.” Linh Lung nhìn theo ánh mắt công tử gia, không thấy ra trò gì.
“Ta hỏi này, ngươi là nghe ai nói Tuần cùng Lý Lâm gì gì đó a, ta nhìn thế nào cũng không giống.”
“Có một ngày trong lúc vô ý ta nghe người trong cung nghị luận, ta cũng
không rõ lắm a.” Còn tưởng rằng công tử nói chuyện gì chứ.
“Ân,
ngày hôm sau hảo hảo hỏi Tuần một chút, tiểu tử, có đối tượng cũng không báo một tiếng.” Ninh Băng không nhìn nữa, hai người kia đã sớm không
thấy ảnh.
Linh Lung không nói chuyện, bất quá nàng thấy công tử
gia có điểm hưng phấn a, nhưng mà, nếu có liên quan đến Tuần Vương gia,
nói thực ra, nàng cũng rất muốn biết.
“Đi, chúng ta dọn dẹp tân gia trước đi, có rảnh thẩm vấn hắn sau.” Ninh Băng lôi kéo Linh Lung tiến viện.
“Lý Lâm, vương huynh tìm ta có chuyện gì a?” Trên đường vào hoàng cung Trúc Dạ Tuần hỏi Lý Lâm.
“Hạ quan không biết.”
“Hảo hảo nói chuyện.”
“Ta không biết, thật sự, sáng sớm hôm nay vương thượng cùng ta thảo luận
quốc sự một chút, sau đó bảo ta tìm ngươi tiến cung, còn nói phải đến
chỗ Băng Vương gia tìm, ngươi khẳng định ở đó.” Lý Lâm nói xong lời này
thần sắc có điểm ảm đạm, trong lòng có một chút không thoải mái.
“Nga, tìm ta có chuyện gì a, hắn cũng đã trở lại, sẽ không còn muốn ta quản
này quản kia đi, ai nha, nhớ tới liền khủng bố.” Trúc Dạ Tuần đánh cái
rùng mình.
Lý Lâm không nói chuyện, nhưng ánh mắt vẫn không rời đi người nào đó.
“Không phải, ngươi vẫn nhìn ta để làm chi, cân nhắc cái gì đó, có âm mưu đi.”
Trúc Dạ Tuần không phải không phát hiện tầm mắt của Lý Lâm, hắn là làm
bộ không biết, nhưng hắn thật sự chịu không nổi vẫn bị nhìn chằm chằm
như vậy.
“Ngài hảo xem, nên ta nhìn nhiều vài lần.” Lý Lâm trả lời rất thành thật.
“Được rồi a, đừng nói giỡn, ta cũng không phải đại cô nương, có cái gì đẹp mặt.” Trúc Dạ Tuần có điểm không được tự nhiên.
“Đại cô nương không hảo xem bằng ngài.” Lý Lâm nói vô cùng thành khẩn.
“Dừng xe, Lý Lâm, ngươi cút sang chiếc xe ngựa khác đi.” Trúc Dạ Tuần thẹn
quá thành giận, hắn cũng không biết là chuyện gì xảy ra, luôn, có chút
quẫn bách, hắn không muốn cùng người này ngồi chung một chiếc xe ngựa
nữa.
“Đi thôi.” Lý Lâm ý bảo xa phu tiếp tục chạy đi.
“Ngươi không đi ta đi.” Trúc Dạ Tuần thấy loại tình hình này, đã định phóng xuống xe.
“Được rồi, đừng náo loạn không được sao?” Lý Lâm có điểm bất đắc dĩ.
“Ai cùng ngươi nháo a, ngươi nói ngươi có đi xuống hay không đây.” Trúc Dạ
Tuần xem như quyết tâm cùng Lý Lâm không đội trời chung.
“Ta đi xuống, được rồi đi.” Lý Lâm chỉ có thể nhượng bộ, đổi đến trên một xe ngựa khác.
Tâm tình Trúc Dạ Tuần thật phiền não, thực không hiểu, nhớ tới khuôn mặt Lý Lâm thì lại càng phiền não.
“Vương huynh, tìm ta có chuyện gì a?” Trúc Dạ Tuần vừa nhìn thấy ca ca hắn liền hỏi thẳng.
“Tuần, tuy rằng trẫm đã trở lại, nhưng mà có chút chính sự, trẫm vẫn hy vọng
ngươi có thể đảm đương một ít.” Trúc Dạ Thanh nhìn thấy mặt đệ đệ y vặn
vẹo một chút.
“Không phải đâu, vương huynh, không phải từ nay về
sau ngươi liền chuẩn bị làm cho ta vẫn vùi đầu quốc sự đi.” Trúc Dạ Tuần kêu rên, hắn biết ca ca vất vả, cái kia, trên thực tế hắn là nên đảm
đương một ít, nhưng mà, hắn cũng phải là khối tài liệu kia a.
“Có Lý Lâm giúp ngươi.” Trúc Dạ Thanh bất vi sở động.
“Hắn? Có thể thay đổi người khác không?” Mặt Trúc Dạ Tuần càng vặn vẹo, muốn trốn muốn tránh đều không xong.
“Không thể.” Trúc Dạ Thanh trả lời thật kiên quyết, còn ánh mắt thì ngầm hỏi
Lý Lâm, Lý Lâm cho Trúc Dạ Thanh một khuôn mặt tươi cười đầy bất đắc dĩ
cùng xấu hổ.
“Được rồi, ai kêu ngươi cười chứ.” Trúc Dạ Tuần đánh đố nếu có người nhìn thấy mặt hắn lúc này quyết sẽ không khen mặt hắn
đẹp nữa.
“Tốt lắm, hai người các ngươi lui xuống đi, Lý Lâm sẽ
nói cho ngươi cụ thể mọi chuyện.” Trúc Dạ Thanh thấy mặt đệ đệ đã chuyển biến khá tốt, liền đuổi người.
“Lý Lâm, ngươi sử dụng thủ đoạn
có phải hay không, nếu không vương huynh ta đâu có quyết tâm làm cho ta
quản quản mấy việc kia a.” Trúc Dạ Tuần chỉ có loại lo lắng này.
“Ta cái gì cũng chưa làm, đây là chủ ý của chính vương thượng.” Lý Lâm mới không thừa nhận chính mình có dùng chút thủ đoạn nhỏ.
“Tin ngươi mới là lạ.” Trúc Dạ Tuần không chuẩn bị tranh luận cùng Lý Lâm trong vấn đề này.
Quên đi, trong lúc giám quốc hắn cũng cảm nhận được làm vương có bao nhiêu
cực nhọc, coi như là vì ca ca chia sẻ một ít đi, hắn vui đùa cũng quá
nhiều năm rồi.
“Lý Đại Quý, chuyện bên kia thế nào?” Trúc Dạ Thanh từ trong thành đôi tấu chương ngẩng đầu hỏi.
“Hết thảy đều an bài tốt lắm, tiểu vương gia đang cùng nha đầu Linh Lung kia thu thập phòng của chính mình, hắn không cho nô tỳ khác vào gian
phòng.” Lý Đại Quý ngầm hiểu biết chủ tử chính mình nhớ thương cái gì.
“Kêu Ảnh cùng Kinh Lan đến, trẫm phải mau chân đến xem.”
“Vâng.”
“Chủ nhân, muốn ta đi bảo hộ công tử sao?” Ảnh đi vào bên cạnh Trúc Dạ Thanh, câu đầu tiên chính là nói lời này.
“Trẫm đang muốn nói chuyện này, ngươi cùng Kinh Lan, mang theo tiểu Báo tử,
đi đến ở chỗ của Băng nhi đi.” Trúc Dạ Thanh là lo lắng chỉ có ảnh vệ
bảo hộ Ninh Băng không chu toàn.
“Vâng.”
“Hiện tại, chúng
ta đi qua nhìn xem.” Trúc Dạ Thanh thay đổi thường phục, y không muốn
kinh động nhiều người, chỉ là muốn đi trông thấy tiểu tức phụ của y mà
thôi.
“Lão đại, ngài đem tiểu công tử tiễn bước, thật bỏ được a.” Kinh Lan ở bên cạnh đột nhiên nói chuyện, gã có chút không hiểu hành
động của Trúc Dạ Thanh.
“Ngươi cảm thấy tiểu tử kia nguyện ý bị nhốt ở trong lồng sao? Ta đang ở nhà giam, sao có thể nhẫn tâm cũng đem hắn
cột vào bên người.” Trúc Dạ Thanh nói thật bình tĩnh, trong lòng lại gợn sóng tứ phía.
“Lão đại, ai.“Kinh Lan cùng Ảnh đều là người thân
cận bên cạnh Trúc Dạ Thanh, gã biết tâm tư của Trúc Dạ Thanh, cho tới
bây giờ không muốn làm quân vương mới là tâm nguyện lớn nhất của y.
Nhưng mà làm huynh trưởng, y chỉ có thể gánh vác hết thảy, bề ngoài tỏ ra
lạnh lùng cùng nghiêm túc, cũng chỉ là biểu tượng mà thôi, kỳ thật đối
với người mình yêu rất mực sủng ái, đó mới là Trúc Dạ Thanh.
“Công tử, công tử, ngươi xem ai tới.“Linh Lung hô to gọi nhỏ liền xông vào phòng Ninh Băng, quấy nhiễu Ninh Băng hảo mộng.
“Linh Lung, lại đây cho ta nhéo ngươi một cái, ta đang ngủ, không phát hiện
a, làm gì mà gào to hô nhỏ thế, ai tới a, làm cho ngươi phải kêu thành
như vậy.” Ninh Băng hối hận chính mình đem nha đầu quen thói quen nết
này theo.
“Trời còn chưa có tối đâu, công tử ngài đừng ngủ, vương lên đây, hắc hắc, Chíp Bông Đô Đô cũng đến đây nga, ngươi không đứng
dậy, ta chính mình cùng chúng nó đi chơi.” Linh Lung biết tử huyệt của
công tử nhà mình ở đâu, nói xong đắc ý chờ Ninh Băng từ trên giường bắn
lên.
“Thật sự?” Quả nhiên là Ninh Băng bắn lên, nhanh chóng xuống giường.
“Các ngươi đến sao không thông tri trước một tiếng a, hắc, hai tiểu tử kia,
các ngươi có khoẻ không?” Ninh Băng vui sướng nhìn mọi người cùng lưỡng
báo.
“Băng nhi, xem ra, mị lực của ta không đủ, bị hai vật nhỏ
này đoạt mất sự nổi bật rồi.” Trúc Dạ Thanh mỉm cười nhìn tiểu tức phụ
y.
“Ai nói, mị lực của Thanh nhà chúng ta là không ai sánh kịp,
sao lại đến đây, gần đây không phải bận sứt đầu mẻ trán sao?” Ninh Băng
trong nháy mắt trở nên ôn nhu, làm cho vài người bên cạnh đều bội phục,
biến sắc mặt, còn, thật mau.
“Ngươi dọn đến nhà mới, sao ta có thể không đến xem.”
“Thế sao buổi sáng ngươi không đến?” Ninh Băng biết chính mình không nên nói như vậy, buổi sáng, là thời điểm tối bận rộn của Trúc Dạ Thanh.
“Tức giận?” Trúc Dạ Thanh sờ sờ đầu Ninh Băng.
“Khụ khụ, ta nói nhị vị, này liếc mắt đưa tình có phải hay không nên đóng
cửa lại có vẻ tốt hơn.” Vẻ mặt Kinh Lan đầy ý cười nhìn hai người không
coi ai ra gì kia.
“Như thế nào, ngươi ghen tị a.” Ánh mắt Ninh Băng đảo tới đảo lui nhìn Kinh Lan cùng Ảnh.
“Ta mà thèm ghen tị, ta cùng Tiểu Ảnh Ảnh nhà ta không biết có bao nhiêu ân ái đâu.” Kinh Lan nhanh chóng bám vào trên người Ảnh.
“Đi xuống.” Ảnh thập phần xấu hổ túm này người nào đó kéo xuống.
“Ngươi xem, Ảnh cũng không nguyện ý để ý ngươi.” Ninh Băng vui sướng khi người gặp hoạ.
“Tiểu Ảnh Ảnh của chúng ta là đang thẹn thùng, hừ.” Tiểu cằm của Kinh Lan giơ lên.
“Tốt lắm, các vị công tử, tiến ốc trước đi, Linh Lung đi pha trà cho các
vị.” Linh Lung như là đội viên cứu hoả, luôn hợp thời xuất hiện.
“Vẫn là Linh Lung hảo.” Kinh Lan vô cùng cao hứng đi vào theo Linh Lung.
“Ảnh, ngươi cũng chịu được hắn a.” Ninh Băng túm góc áo Ảnh nhỏ giọng hỏi.
“Hắn, rất tốt.” Mặt Ảnh có điểm hồng.
“Ha ha……” Ninh Băng thấy Ảnh thành thật, bật cười.
“Ngươi này lanh lợi.” Trúc Dạ Thanh quát quát mũi tiểu tức phụ y.
“Hắc hắc.” Ninh Băng lại ngây ngô cười.
“Này nhà cửa, có vừa lòng không?” Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, Trúc Dạ Thanh mở miệng hỏi Ninh Băng.
“Rất tốt, nhưng mà hơi lớn một chút, ngươi cũng biết, nơi ta từng ở rất nhỏ, ha ha.” Ninh Băng có chút ngượng ngùng, nơi càng lớn, hắn càng dễ lạc
đường.
“Băng nhi, cho Ảnh cùng Kinh Lan, còn có Chíp Bông Đô Đô làm bạn cùng ngươi, được không?”
“Thật sự? Thật tốt quá.” Ninh Băng thật vui vẻ, mấy hạ nhân thấy hắn cứ như
thấy ôn thần, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, không thoải mái.
Linh Lung mỗi ngày bận cái này cái kia, cũng không bao nhiêu thời gian bồi
bồi hắn, lần này tốt lắm, hắn có bạn, chủ yếu là, có người bồi hắn đi ra ngoài vui chơi, không tồi không tồi.
“Ân, có bọn họ cùng ngươi tại đây, ta cũng yên tâm chút.”
Trúc Dạ Thanh ngồi một hồi, liền trở về.
“Làm sao vậy, luyến tiếc lão đại a.” Kinh Lan thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Băng nhăn lại, trêu chọc hắn.
“Ân.”
Kinh Lan ngược lại không nói, gã không nghĩ tới Ninh Băng luôn cùng gã đấu võ mồm liền thành thật trả lời như vậy.
“Kinh Lan, ngươi nói ta là có phải rất ích kỷ hay không, chỉ nghĩ đến cuộc
sống tự do, lại đem Thanh một mình để tại trong hoàng cung trống rỗng
kia.” Ninh Băng kỳ thật vẫn luôn rất mâu thuẫn.
“Lão đại hy vọng
ngươi có cuộc sống vui vẻ.” Kinh Lan không biết nói cái gì cho thích
hợp, hai người kia, thật đúng là có chút khó xử a.
“Trước kia
cũng không phải mỗi ngày cùng một chỗ, bất quá, đều ở hoàng cung, cho dù chỗ ta xa xôi một chút, cũng hiểu được chỉ cần vươn tay là có thể đụng
tới.”
“Hiện tại cũng không xa a.”
“Ân.” Ninh Băng không nói cái gì nữa.
“Phòng thu thập tốt lắm, Kinh Lan công tử, Ảnh công tử, ta mang bọn ngươi đi xem.” Linh Lung lại chọn đúng thời điểm xuất hiện.
“Tốt.” Kinh Lan lặng lẽ thở dài một hơi, nha đầu Linh Lung kia, luôn đúng lúc như vậy.
“Ngươi nha đầu kia động tác thật nhanh chóng.” Kinh Lan cùng Ảnh đi theo Linh Lung.
Ninh Băng nhìn phương hướng hoàng cung, thở dài một hơi, tiếp tục thích ứng trong mọi tình cảnh có lẽ rất tốt.