Vô Diệm Vương Phi

Chương 122: Chương 122: Đánh cược




“Vậy sao.”

Miễn cưỡng đáp lại, Mộng Nhan rủ hai mắt xuống, Phiên quốc uy hiếp biên giới vương triều Đoan Tuấn, chuyện này tại sao phụ hoàng cùng mẫu hậu chưa từng đề cập đến!

“Cho nên hiện giờ ngươi phải trở về, có lẽ ngươi có thể khuyên nhủ song thân của ngươi lui binh cũng không chừng, vương triều Đoan Tuấn chúng ta không phải sợ hãi mà là không muốn sinh linh đồ thán!”

Tự động nói chuyện rạch ròi với Mộng Nhan, Đoan Tuấn Mạc Bắc cũng có chút xa cách.

“Trở về…”

Nàng thì thào lên tiếng, việc phụ hoàng làm nàng có thể khuyên nhủ sao? Nếu như có thể thì sau khi nàng đã nói rõ tình huống trong thư cũng sẽ không xâm chiếm đến biên giới.

“Ta không quay về!”

Nàng không kiên nhẫn mở miệng, đến hôm nay, có trở về cũng không còn ý nghĩa gì.

“Vì sao?”

Đoan Tuấn Mạc Bắc âm tàn tà mị nheo mắt, lạnh lùng nói.

“Bởi vì ta muốn ở lại chăm sóc cho Hoàng nãi nãi, hiện giờ Hoàng nãi nãi đang bị vậy nên ta không thể rời đi, còn về phụ hoàng, ta sẽ viết thư về lần nữa!”

Thật ra viết thư cũng chẳng có tác dụng gì, từ trước đến nay phụ hoàng đều trọng nam khinh nữ, nhưng mà không biết vì sao lần này lại vì nàng mà làm ầm lên như vậy.

“Mộng Nhan, bây giờ không phải là lúc để ngươi bốc đồng nữa, ngươi liên quan đến an nguy của dân chúng hai nước đấy!”

Đoan Tuấn Mạc Bắc lạnh lùng lên tiếng, vẻ mặt đầy uy nghiêm.

“Vậy sao?”

Nàng cười mỉa mai, hiện giờ mới biết được tầm quan trọng của nàng sao?

“Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không trẫm cũng sẽ phái người đưa ngươi trở về Phiên quốc, về phần phụ hoàng của ngươi nói ra những điều kiện khác, trẫm sẽ không chấp nhận!”

Đoan Tuấn Mạc Bắc ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, giọng điệu uy nghiêm.

“Điều kiện khác? Cái gì?”

Mộng Nhan kinh ngạc nói, tiến lên, đôi mắt đẹp nhắm lại.

“Đoan Tuấn Mạc Nhiên!” Đoan Tuấn Mạc Bắc chậm rãi mở miệng, chỉ một câu đã khiến Mộng Nhan sững sờ nhảy dựng lên.

“Ta phải đi về!” Nàng trầm thấp lên tiếng, thần sắc lộ vẻ bối rối.

“Hả?”

Thái độ chuyển biến quá nhanh làm cho Đoan Tuấn Mạc Bắc có hơi không thể thích ứng được.

“Nhất định có người đã gièm pha gì đó trước mặt phụ hoàng, hắn làm vậy chỉ đơn giản là để cho hai nước phân tranh!”

Mộng Nhan gấp gáp lên tiếng, vốn Thái hoàng Thái hậu là công chúa nước Phiên, được chỉ hôn mà đến, sau khi Thái hoàng Thái hậu đến gần một trăm năm hai nước luôn bình an vô sự, không biết vì sao hôm nay bởi vì việc của một mình nàng mà dẫn đến việc hai nước giao binh.

“Ngươi có thể hiểu sâu sắc như vậy là tốt!”

Đoan Tuấn Mạc Bắc khẽ thở dài một hơi, vẻ mặt đầy sầu lo, phản loạn Thiên Địa vừa mới được giải quyết, vốn định thoải mái một thời gian, hiện giờ họa ngoại xâm lại kéo đến, xem ra ngôi vị Hoàng đế này cũng không dễ làm như vậy!

“Hoàng thượng biểu ca cứ yên tâm, trước giờ hai nước chúng ta luôn giao hảo, nhất định là có người gây cản trở, ta đây sẽ trở về thuyết phục phụ hoàng!”

Nàng gấp gáp xoay người lại, vấn an Thái hoàng Thái hậu đang nằm trong kia.

Trong bức màn nhạt màu, Thái hoàng Thái hậu gầy gò, đã sớm không còn phong thái như xưa, hốc mắt hõm sâu, làn da vốn trơn bón cũng xám lại, yên lặng ngước nhìn lên trần, bà đóng mắt lại, buông lỏng mi mắt, tay trái đặt trên áo ngủ bằng gấm duỗi xuống đã sớm khô héo, nhìn như một lão thái tang thương.

“Hoàng nãi nãi!”

Mộng Nhan nhẹ nhàng vươn tay phủ lên bàn tay khô héo kia, giọng nói nghẹn ngào. Chỉ mới hai tháng trôi qua mà thôi, dường như Thái hoàng Thái hậu đã già đi gần 20 tuổi, hiện giờ giống như một bà già tuổi xế chiều, không còn là một Thái hoàng Thái hậu tôn nghiêm cai quản tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần nữa.

Chậm rãi mở mắt ra, nương theo sắc trời, cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộng Nhan, Thái hoàng Thái hậu như bừng tỉnh, vươn bàn tay phải gầy héo ra, hai tay cùng nắm chặt bàn tay có vẻ hơi thô ráp của Mộng Nhan.

“Ngươi đã trở lại?”

Bà chậm rãi lên tiếng, giọng nói nhỏ đến không thể nghe thấy, hai mắt đang mở ra cũng ảm đạm vô hồn.

“Hoàng nãi nãi, vì sao mấy ngày nay người lại tiều tụy như vậy, người nhìn xem, cả người đều…”

Nàng nghẹn ngào không nói được nữa, chỉ chôn đầu trước ngực của bà, đau lòng rủ mắt xuống.

“Nhan nhi, ai rồi cũng sẽ chết, dù cho ai gia có là Thái hoàng Thái hậu rồi cũng sẽ chết, nói cái gì mà thiên tuế thiên thiên tuế, còn không phải chỉ là trò gạt người thôi sao, chỉ là ai gia không cam lòng, thấy mặt ngươi thô ráp đi rất nhiều, có phải tên tiểu tử thối kia lăng nhục ngươi không!”

Thái hoàng Thái hậu cười thê lương, vùng vẫy đòi ngồi dậy, thều thào vô lực lên tiếng.

“Hoàng nãi nãi, không cho phép người nói vậy, con sẽ trở về tìm phụ hoàng, bảo phụ hoàng mời đại phu giỏi nhất Phiên quốc đến đây trị bệnh cho Hoàng nãi nãi!”

Nàng vội vã đứng lên nhưng lại bị Thái hoàng Thái hậu ngăn lại:

“Thôi đi, Nhan nhi, ta được gặp con một lần cũng đã thỏa mãn rồi!”

Bà mệt mỏi nhắm mắt lại, bà không còn sống được bao lâu nữa, bà biết rõ.

“Hoàng nãi nãi, người nhất định phải chờ con, con sẽ mau chóng trở lại!”

Mộng Nhan chân tình nó rồi chạy ra khỏi phòng, đứng trước mặt Đoan Tuấn Mạc Bắc, vẻ mặt vô cùng kiên định.

“Hoàng thượng biểu ca, phái người đưa ta trở về đi!”

Phải nhanh một chút, bằng không nàng sợ sẽ không được nhìn thấy Thái hoàng Thái hậu nữa.

“Long Thanh!”

Đoan Tuấn Mạc Bắc ngoái đầu nhìn lại người đáng thương đang đứng ở ngoài điện chờ gọi về phục mệnh.

“Hứ, ta không cần hắn đưa ta về” / “Ta sẽ không đưa nàng ta về!”

Trăm miệng một lời, nói xong hai người mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó lại vô cùng ăn ý hầm hừ quay đi chỗ khác.

“Long Thanh, đưa Mộng Nhan công chúa trở về Phiên quốc!”

Đoan Tuấn Mạc Bắc làm gì cho phép bọn họ hồ đồ, lạnh lùng mở miệng nói, dáng vẻ nghiêm túc dọa người.

“Vâng Hoàng thượng!”

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ai kêu hắn không phải lão đại của bọn họ, chỉ có thể ngoan ngoãn tuân theo ý chỉ của Hoàng thượng, thật ra đây cũng là chủ ý của lão đại nha!

“Hoàng thượng, ta sẽ nhanh chóng trở lại!”

Mộng Nhan không cam lòng giậm chân một cái, cúi người nói lí nhí, sau đó bực bội trừng mắt nhìn Long Thanh, ngẩng đầu ưỡn ngực xoay người đi thật nhanh.

“Hả? Còn trở lại làm gì!”

Đoan Tuấn Mạc Bắc không nhịn được đấm ngực giậm chân, thật vất vả mới tiễn được tiểu ôn thần đi nên xin đừng trở lại nữa!

Dường như muốn đối nghịch với Long Thanh, Mộng Nhan không ngồi kiệu mà muốn đi ngựa, nhìn trúng con ngựa kia của Long Thanh, cái mông chân thành ngồi vào yên ngực, nghiêng người trừng mắt không phục nhìn Long Thanh.

“Công chúa, chúng ta lên đường thôi!”

Cúi đầu phục tùng, Long Thanh cung kính giống như thị vệ bình thường, chỉ là khóe môi hơi lạnh lùng nhếch lên, mang theo một nụ cười gượng không phục.

“Cũng được, nhưng mà ta mệt, sợ sẽ nhanh buồn ngủ, không bằng…”

Nàng chuyển tầm mắt, cười gian xảo, mối thù kia nhất định phải báo.

“Không bằng ngồi kiệu, hoặc là xe ngựa, tùy ngươi chọn!”

Long Thanh buông hai tay xuống, sau lưng là một chiếc kiệu bốn người hoa lệ.

“Ta là nữ nhân giang hồ, cũng phải người già yếu, không quen ngồi kiệu!”

Nàng cũng không thèm nhìn mà chỉ cười nhạt.

“Vậy ngươi muốn thế nào!”

Long Thanh không kiên nhẫn hỏi, lúc mới bắt đầu nhận nhiệm vụ này thì tung tăng như chim sẻ còn bây giờ thì kêu khổ thấu trời xanh.

“Ta muốn ngươi cùng ta cưỡi một con ngựa, ta mệt thì có thể ngủ, mệt thì có thể dựa vào, muốn đánh người có thể dùng cùi chỏ thúc vài quyền!”

Nàng ương ngạnh trả lời, vỗ lưng ngựa làm động tác mời.

“Nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi ta chỉ là một tướng quân nho nhỏ, sao dám cưỡi một con ngựa cùng công chúa!”

Long Thanh không được tự nhiên mở miệng nói, đôi mắt lại gợn sóng nhìn vị trí tuyệt hảo sau lưng Mộng Nhan, ôm mỹ nữ trong ngực… ặc ặc, nghĩ đi đâu vậy!

“Ánh mắt của ngươi đã bán rẻ ngươi!”

Mộng Nhan ngả khuôn mặt nhỏ nhắn vào trước mặt của hắn, hai con ngươi nhíu lại, lạnh lùng nói.

“Hả?”

Long Thanh nháy nháy mắt, rõ ràng như vậy sao?

“Đừng có chậm trễ thời gian, ngươi có muốn hai nước giao binh không?”

Nàng ngồi thẳng lên, trên trán khó nén vẻ sầu lo.

“Vâng công chúa!”

Thu lại tinh thần tâm viên ý mãn, Long Thanh thấp giọng nói, bước lên, ngồi lên ngựa, vươn tay ra, cánh tay dài kéo một cái, nâng thân thể xinh đẹp của nàng lên lưng ngựa.

“Công chúa ngồi vững vào!”

Vừa dứt lời, kéo dây cương, con ngựa hí lên mộ tiếng rồi đạp trên bùn đất đầu xuân, vội vã lao đi.

Vương phủ Đoan Tuấn trong thành Đoan Tuấn, Lăng Tây Nhi ló đầu mở cửa phòng ra, thấy không có ai để ý nên lập tức lén chạy ra khỏi phòng.

“Đi đâu?”

Sau lưng truyền đến giọng nói của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, lạnh như băng, vô cùng cứng rắn.

“Nhà xí…”

Nàng chỉ chỉ ra hoa viên, cười cười ngoái đầu lại nhìn.

“Vậy sao? Sao không gọi Lục Nhi đi cùng?”

Hắn bước lên, nắm chặt lấ bàn tay non mềm, đi về phía nhà xí trong hoa viên.

“Không phải chàng muốn theo ta đi vào nhà xí đấy chứ?”

Ặc, đối tốt với nàng quá nhỉ? Cảm giác như đang thụ sủng nhược kinh ấy.

“Ngoại trừ phòng ngủ ra, ra khỏi cửa nhất định phải theo nàng, dù có ở trong vương phủ cũng không ngoại lệ!”

Hắn nhàn nhạt nói, đưa nàng tới cửa.

“Nhưng mà…nhưng mà không cần nghĩ…thật ra ta…”

Nàng lắp bắp, vẻ dịu dàng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên khiến nàng vô cùng áy náy.

“Nàng muốn vào cung? Muốn đi gặp Thái hoàng Thái hậu?”

Hắn dương dương đắc ý nhướn mày, chuyện gì cũng không thể thoát khỏi cặp mắt của hắn.

“Chàng biết rồi?”

Haizzz, thở dài một hơi, Tây Nhi bước lên nhẹ nhàng vỗ bờ vai hắn, trút ra toàn bộ tâm sự, đã biết rồi vậy thì nói ra để hai người cùng nhau thương lượng thì hơn.

“Không cho phép!”

Phách đạo lên tiếng, khiến cho nụ cười của Tây Nhi cứng đờ, ngước mắt lên, thở phì phì trừng mắt nhìn hắn:

“Vì sao?”

“Chuyện của Thái hoàng Thái hậu nàng không được nhúng tay vào nữa, bà ta cũng không thích nàng!”

Hắn kiên nhẫn giải thích, ở bên Tây Nhi hắn đã có thói quen việc gì cũng phải có lý do.

“Nhưng mà bà ấy sắp chết mà! Lão Bất Tử không có ở đây, có lẽ ta có thể giúp bà ấy, tuy y thuật của ta cũng bình thường… Nhưng ít nhất trên tay của ta có sách y của sư phụ, có lẽ có thể tìm ra cách cứu chữa!”

Đâu chỉ không thích, quả thật là đã từng muốn giết chết cho xong, nhưng vì mẹ chồng, Lăng Tây Nhi vẫn kiên nhẫn.

“Có lẽ nàng không có thể giúp được, thôi, chỉ có chuyện để một số người lôi ra nói mà thôi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng chuyển tầm mắt đi, hiện giờ trong triều đã có mộ số người sinh sự, loan tin nguyên nhân Thái hoàng Thái hậu bị bệnh chính là vì thập lục Vương gia sủng Đoan Tuấn Vương phi lên tận trời!

“Nhưng…”

Nàng vội vã tiến lên, vội vã muốn cho thấy quyết tâm muốn hòa hợp với Thái hoàng Thái hậu.

“Tây Nhi, chuyện trong cung không hề đơn giản như nàng tưởng tượng, chi bằng nàng hãy ngoan ngoãn đợi ta trong phủ, chuyện bên ngoài đã có ta đây!”

Hắn vẫn xem Tây Nhi như đối tượng trọng điểm bị giám hộ như cũ, huống chi còn là mẹ của con hắn, trọng điểm lại càng thêm trọng điểm.

Ngoan ngoãn gật đầu nhưng trong lòng lại phát điên, cũng không muốn thẳng mặt cãi lời hắn, dáng vẻ phục tùng, tiếp tục làm một Lăng Tây Nhi nhát gan sợ phiền phức, tâm tư thì sớm đã bay ra khỏi vương phủ.

Tiếp theo Đoan Tuấn Mạc Nhiên nói gì Lăng Tây Nhi cũng không nghe thấy, trong đầu chỉ tràn ngập ý nghĩ làm thế nào để cứu Thái hoàng Thái hậu, làm thế nào để tác hợp cho mẹ chồng và Trường Ninh vương, còn có phải lập gia đình cho Long Thanh, thu phục công chúa ngang ngược vào trong túi.

“Nghỉ ngơi cho tốt đi!”

Dặn dò lần nữa, dường như Tây Nhi đang bị bệnh nặng, gió thổi không được, nắng chiếu vào cũng không xong, giống như đi vệ sinh cũng phải có người giúp đỡ, trông chừng.

“Biết rồi biết rồi!”

Gật đầu đồng ý, lặng lẽ ngước mắt lên, nam nhân trước mặt lo lắng nhìn chằm chằm vào nàng đã lâu, tuy cảm thấy nàng ngoan ngoãn gật đầu có vẻ khả nghi nhưng quốc gia đại sự đang chờ, ba bước quay đầu lại, cuối cùng đi xa.

“Lục Nhi!”

Lớn tiếng gọi, được tự do, đương nhiên phải hành động.

“Nương nương…”

Lục Nhi ân cần đưa tách trà nóng trên tay lên, Tây Nhi không nhận lấy, dương dương tự đắc nhướn mày:

“Vào hoàng cung gặp Thái hoàng Thái hậu!”

Chỉ một câu khiến cho Lục Nhi đánh rơi tách trà, té ngửa, chật vật đứng lên, sợ nghe nhầm nên khiêm tốn bước lên, cẩn thận nghe lại.

“Ta nói vào cung gặp Thái hoàng Thái hậu!”

Tiểu nha hoàn đáng thương, mới mười mấy tuổi đã si ngốc, hai con mắt kinh ngạc nhìn nàng, ngẩn ngơ một lúc lâu, nhìn Tây Nhi từ đầu đến cuối một lần, sau đó dùng lực lắc đầu hệt như trống bỏi:

“Nương nương ngàn vạn lần không được, lời Vương gia nói người cũng đã nghe thấy, không thể vào hoàng cung được!”

Nói xong, không quên khoa trương trừng to mắt, kiên định với những lời đầy uy lực này.

“Ngươi là nha hoàn của ta hay là nha hoàn của Vương gia?”

Không kiên nhẫn nheo mắt, giọng điệu lạnh lùng mị hoặc, chẳng lẽ phải nhìn mẹ chồng một mình rơi lệ đến bình minh sao?

“Đương nhiên là nha hoàn của nương nương rồi, nhưng mà cả tòa vương phủ này đều là của Vương gia!”

Lục Nhi nhanh mồm nhanh miệng cố lấy dũng khí phản bác lại lời Tây Nhi.

“Được rồi, ngươi đừng đi theo, uổng cho ta xem ngươi như thân tín!”

Thở phì phì mở miệng, thời gian cảm thấy bất lực trước kia lại xông lên đầu một lần nữa, thì ra đối tốt với nàng gấp trăm lần, gấp ngàn lần cuối cùng cũng bởi vì nàng là một Vương phi hư danh, nếu một ngày kia nàng không phải Vương phi, chỉ sợ không có một người nào trong phủ, không có ai xem nàng như người nha!

Thấy Tây Nhi tức giận, Lục Nhi khẩn trương bước lên, nhăn nhó, suy nghĩ một lúc lâu, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên:

“Lục Nhi là nha hoàn của nương nương, nương nương nói cái gì thì là cái ấy, nhưng đừng khiến cho Vương gia lo lắng!”

Rốt cuộc vẫn nghe lời Đoan Tuấn Mạc Nhiên!

“Biết rồi!” dẫn theo Lục Nhi nghênh ngang rời khỏi vương phủ, tiến vào hoàng cung, trải qua bảy lần tám lượt truyền tin, cũng chính bởi vì nàng là thập lục Vương phi nên người giữ cửa cũng không dám chậm trễ, dùng ghế đệm tốt nhất hầu hạ, rốt cuộc sau vài phút, Hoàng thượng triệu kiến!

Vào trong cung, cảnh trí trước mắt có chút thay đổi, không giống như buổi tối hôm ấy, ánh nến chập chờn nhưng lại mang theo một cảnh tượng khác, cái gì cũng không nhìn thấy rõ, than một câu, cũng đi đến trước mặt Đoan Tuấn Mạc Bắc.

“Ngươi yêu cầu được gặp Thái hoàng Thái hậu?”

Giọng nói cực kì kinh ngạc, không nói trước kia thế nào, hiện giờ Thái hoàng Thái hậu vừa nghe thấy tên Lăng Tây Nhi là đã nghiến răng nghiến lợi, thuận tiện không ngừng trợn trắng mắt, nếu như nhìn thấy người thật nói không chừng sẽ chẳng thể thở nổi, có thể ngất đi.

“Đúng, ta tới để chữa bệnh!”

Trước tiên phải có ơn với người ta mới có thể đưa ra điều kiện được!

“Chữa bệnh? Ngươi làm được sao?”

Giọng điệu hoài nghi, ấn tượng của Đoan Tuấn Mạc Bắc đối với Tây Nhi chỉ là hay trốn sau lưng người thân khúm núm, còn kém một chút là có thể trở thành một nữ tử nhu nhược.

“Một chút”

Nàng khiêm tốn cười lại khiến cho Đoan Tuấn Mạc Bắc nhíu mày:

“Thập lục đệ muội, bệnh của Thái hoàng Thái hậu không phải trò đùa, toàn bộ ngự y trong cung đều không có cách cứu chữa, huống chi…” - Một tên lang băm nửa vời!

“Cũng bởi vì người khác không tìm được cách trị nên ta mới vào!”

Bằng không công lao đã sớm bị ngưới khác đoạt mất, còn đến phiên nàng xuất hiện sao?

“Thập lục đệ biết không?”

Không cự tuyệt ngay mà lại rẽ sang hỏi một vấn đề khiến Tây Nhi không muốn trả lời nhất.

“Không biết!”

Vẫn phải nói thật, chuyện này không thể giấu được nhưng ít nhất có thể tiên hạ thủ vi cường.

“Thập lục đệ muội, không phải trẫm không niệm tình ngươi, nhưng chuyện này thật sự khó giải quyết, thập lục đệ từng nói không cho ngươi vào cung, càng không để cho Thái hoàng Thái hậu gặp mặt ngươi, hôm nay…”

Đoan Tuấn Mạc Bắc khó xử nói, hắn cũng không muốn gây thêm nhiều chuyện phiền toái, đến lúc đó, Thái hoàng Thái hậu cùng Lăng Tây Nhi, ai bị thương cũng đều là chuyện phiền toái.

“Bây giờ không phải là Thái hoàng Thái hậu gặp ta, mà là ta cầu kiến Thái hoàng Thái hậu, Hoàng thượng không thể tính là đã vi phạm lời hứa với Đoan Tuấn Mạc Nhiên!”

Không ngờ lại đụng phải một cây đinh ở đây, Lăng Tây Nhi không nhịn được trợn trắng mắt, tên Tiểu Tuấn Tử này đúng là bảo vệ nàng rất tốt, tất cả các nhân vật nguy hiểm đều bị loại bỏ.

Yên lặng, Đoan Tuấn Mạc Bắc ngước mắt lên đánh già nàng, thấy thần sắc nàng kiên định, cuối cùng không nhịn được hỏi:

“Có thể nói qua mục đích của ngươi không?”

Coi như có lương thiện cũng phải so đo qua lại, cũng sẽ không có ai vui vẻ đưa tới cửa khóc hô đòi chữa bệnh cho kẻ địch nha?

“Không thể nói!”

Lúc này mà lật bài lên thì không phải sẽ đợi chết sao! Chữa xong cho Thái hoàng Thái hậu chính là quân át chủ bài của nàng.

Đoan Tuấn Mạc Bắc đang trầm mặc lần nữa thì có thái giám đi tới vội vã thấp giọng nói gì đó với hắn, sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên khó coi.

“Ngươi thật sự nắm chắc có thể chữa cho Thái hoàng Thái hậu sao?” hắn ngước mắt lên, giọng nói có chút khó xử.

“Không nắm chắc, chỉ có thể thử một lần!”

Chưa gặp được người, ai mà biết chữa bệnh thế nào.

“Ngươi đi cùng trẫm!”

Dường như Đoan Tuấn Mạc Bắc đang hạ quyết tâm, dẫn Tây Nhi rời khỏi ngự thư phòng.

Duyên Hi cung bởi vì bệnh tình của Thái hoàng Thái hậu mà sớm đã không còn tiếng cười nói, thậm chí một khuôn mặt tươi cười cũng không thấy, cung nữ thái giám từ trên xuống dưới đều có cùng một bộ mặt, nhưng khi trông thấy Lăng Tây Nhi thì rốt cuộc vẻ mặt cũng có chút biến hóa, đó là hoảng sợ cùng kinh ngạc, thấy Lăng Tây Nhi xuất hiện, cơn ác mộng mấy tháng nay lại xuất hiện lần nữa, ai cũng biết Vương gia Đoan Tuấn rất hung ác, Vương gia Đoan Tuấn vô tình, mà Vương phi Đoan Tuấn được Vương gia sủng ái nhất lại là nhân vật trong truyền thuyết, không có ba đầu sáu tay thì cũng là một người kì quái.

Ý bảo Tây Nhi đợi bên ngoài phòng, Đoan Tuấn Mạc Bắc vén tấm màn trong phòng ngủ lên, sợ Thái hoàng Thái hậu nhìn thấy người không muốn gặp bệnh tình lại nặng thêm vài phần. Ngay sau đó trong phòng ngủ truyền đến một tiếng ho khan già nua, sau đó là âm thanh chén nhỏ rơi trên mặt đất.

Lục Nhi đứng sau lưng kéo kéo vạt áo, bĩu môi lắc đầu, vẻ mặt đã nói rất rõ ràng, Lăng Tây Nhi đang tự tìm mất mặt!

Đôi mày liễu nhíu lại, Tây Nhi cười nhàn nhạt, nếu như nàng đã chấp nhận đối mặt thì tất nhiên nàng cũng biết trước kết quả này, nàng nhất định phải chữa bệnh cho Thái hoàng Thái hậu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.