Vô Diệm Vương Phi

Chương 84: Chương 84: Giữ gìn




Tây Nhi ngoái đầu nhìn lại, bị động tác bất ngờ ấy của Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm hoảng sợ, khi hoàn hồn lại thì người đã ngồi trong lòng hắn, hơn nữa tư thế ngồi trên đùi hắn mờ ám vô cùng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên trở nên đỏ bừng, muốn nhảy xuống nhưng cánh tay mạnh mẽ kia lại cố tình ôm càng chặt hơn.

Lâm Kiếm Hồng biến sắc, con ngươi tối sầm lại, hai tay nắm thật chặt, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Đoan Tuấn Mạc Nhiên. Lâm Y Y cũng cắn chặt môi anh đào uất ức giống như một cô vợ nhỏ.

Lâm Thế Vinh cùng Lâm phu nhân lo lắng nhìn nhau một cái, phản ứng của hai đứa con đã cho họ biết rất rõ ràng, trong ánh mắt đầy vẻ sầu khổ, nhất thời không biết nói gì cho phải.

“Tai sao lại đi ra ngoài? Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi? Nàng nên cẩn thận thai nhi trong bụng!”

Hắn dịu dàng đưa mắt nhìn xuống, gởi cho Lăng Tây Nhi một nụ cười khích lệ, nói lẩm bẩm, dù âm thanh không lớn lắm nhưng lại rõ ràng lạ thường, nên mọi người ở đây cũng đều có thể nghe rất rõ từng chữ, muốn giả bộ hồ đồ e rằng cũng khó .

Nét mặt Lâm Kiếm Hồng càng thêm khổ sở, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng. Còn gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Y Y thì trở nên tái nhợt, thân thể suy yếu lung lay vài cái, Lâm phu nhân ở phía sau nhanh chóng tiến lên đỡ lấy nàng đứng sang một bên.

“Hử...”

Lăng Tây Nhi hoài nghi trừng mắt nhìn kỹ Đoan Tuấn Mạc Nhiên. Thai nhi gì? Nàng hoảng sợ ngoái đầu nhìn Lâm Kiếm Hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn, chỉ hận lúc này ở đại sảnh không thể đào một cái hố để chui xuống.

“Nếu những người quan trọng trong Lâm phủ đã đến đủ cả rồi như vậy không cần làm phiền bổn vương đi một chuyến nữa, Tây Nhi là nương tử của Bôn vương, đây đã là một sự thực rõ ràng không cần bàn cãi, cho nên các ngươi cũng không cần hao phí tâm tư nữa, từ nay về sau Lăng Tây Nhi là Lăng Tây Nhi, nhà họ Lâm ở Giang Nam là nhà họ Lâm ở Giang Nam, không có quan hệ gì!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh như băng mớ miệng.

“Nàng không phải là Yên Chi sao? Tại sao lại biến thành cái gì Lăng Tây Nhi?”

Tiếng lầm bầm rõ ràng của Lâm phu nhân truyền tới tai Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hắn một lần nữa không kiên nhẫn nhướng mày.

“Là Yên Chi cũng được, là Lăng Tây Nhi cũng tốt, tóm lại không có quan hệ gì với nhà họ Lâm!”

Nếu Thiên Địa Thịnh giờ chẳng còn ra hồn, nhà họ Lâm ở Giang Nam đương nhiên không cần phải dựa hơi nữa!

“Nhưng ta mới là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của ngươi, Yên Chi.. .À, không, Lăng Tây Nhi chỉ thay thế ta bái đường mà thôi!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Y Y tái nhợt nhỏ giọng nói. Bất kể là Yên Chi cũng được, Lăng Tây Nhi cũng tốt, đối với nàng mà nói đều giống nhau, nàng chỉ muốn ở lại bên người Đoan Tuấn Mạc Nhiên!

Một câu nói làm cho gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi càng thêm xấu hổ, ý tiểu thư là - nàng đoạt lão công (chồng) của tiểu thư sao!

“Cưới hỏi đàng hoàng ư?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, không thèm trả lời bọn họ, ngoái đầu nhìn lại lạnh lùng mở miệng:

“Lưu An, tiễn khách!”

Lâm Kiếm Hồng muốn nói thêm điều gì đó nhưng nhìn bàn tay to của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang ôm chặt bên hông Lăng Tây Nhi, đột nhiên trong lúc này đã không còn can đảm, hắn chỉ cô đơn nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng kia một cái, mi mắt lạnh lùng nhìn xuống.

Nhìn vẻ mặt cô đơn của Lâm Kiếm Hồng, Lăng Tây Nhi cuối cùng cũng hiểu rõ hành vi của Đoan Tuấn Mạc Nhiên tối hôm qua, thì ra là do hắn muốn bảo vệ nàng!

“Chậm đã, ta... Còn có chuyện muốn nói với Yên Chi!”

Lâm Y Y đột nhiên ngước mắt lên, nàng đã chuẩn bị tốt muốn đánh cuộc ván cuối cùng.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng chau mày, mặc kệ Lâm Y Y nói thêm những lời dư thừa, đang định ra dấu bảo Lưu An đuổi người, đột nhiên có một bàn tay nhỏ bé mềm mại xoa lồng ngực hắn, ánh mắt hắn nhìn xuống thấy ánh mắt kia của Lăng Tây Nhi:

“Để nàng nói đi... “

Là nàng nên xin lỗi Lâm Y Y, rõ ràng biết Lâm Y Y thích Đoan Tuấn Mạc Nhiên,nhưng nàng vẫn tiếp tục để mình bị lún sâu vào...

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhướng nhướng mày tỏ vẻ không đồng ý, ánh mắt lạnh như băng. Hắn chưa bao giờ nhân từ như vậy, cũng không muốn cho kẻ khác cơ hội, nhưng .. .hắn nhìn Lăng Tây Nhi... Gật đầu.

“Yên Chi, chúng ta tốt xấu gì cũng từng là chủ tớ một thời gian, ngươi ngẫm lại coi, ở Lâm phủ ta đối đãi với ngươi thế nào, có đồ ăn ngon ta đều cho ngươi, ngươi làm sai chuyện ta cũng nói giúp cho ngươi, chẳng lẽ đây là cách báo ơn của ngươi sao?”

Lâm Y Y thật chân tình mở miệng, thuận tiện nặn ra hai giọt lệ giống như hai hạt đậu rơi xuống.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ bi thương của Lâm Y Y, từng hình ảnh ngày Lăng Tây Nhi còn ở Lâm phủ như một cuốn phim thoáng qua trước mắt, nàng nhớ lại ngày nàng tay chân vụng về phá hư quần áo của Lâm Y Y, Lâm Y Y chỉ nhàn nhạt cười cười, nàng nhớ lại ngày nàng đốt cháy nửa bên của nhà bếp, Lâm phu nhân muốn trừng phạt nàng, Lâm Y Y liền đứng ra giúp nàng cầu tình, nàng đều nhớ kỹ.. .

Nếu nàng không có Lâm Y Y, sợ rằng một người không biết từ đâu tới như nàng đến triều đại này sớm đã thành vật hi sinh của xã hội phong kiến rồi!

Nàng đưa mắt nhìn về phía Lâm Y Y, nói chậm rãi :

“Tiểu thư, ta xin lỗi người, nhưng bây giờ...”

Nàng ngừng lại một chút, gian nan nói tiếp:

“Ta đã thích Đoan Tuấn Mạc Nhiên , ta không thể trả hắn lại cho người... Nếu có thể, ta nguyện ý đem bất kỳ vật gì khác báo đáp ân tình của người!”

Nàng nói xong câu đó cảm giác được thân thể của Đoan Tuấn Mạc Nhiên trở nên cứng đờ, hắn càng ôm nàng chặt hơn.

Lâm Y Y ngước mắt lên:

“Được, ta muốn ở tại Vương phủ cho tới khi nào ta không muốn ở nữa thì thôi!”

Lâm Y Y nhíu mày, nói.

“Sao?”

Nàng chợt ngẩn người, ở tại vương phủ à? Đã có một công chúa Mộng Nhan đanh đá bốc đồng, giờ lại thêm một Lâm Y Y dịu dàng khiến người yêu mến, ak, cái này thật sự náo nhiệt nha!

“Không được!”

Không đợi Lăng Tây Nhi trả lời, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã đi trước lạnh lùng cướp lời.

“Hả?”

Lăng Tây Nhi ngoái đầu lại nhìn thái độ kiên quyết của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Coi như ngươi từng đối xử tốt với Lăng Tây Nhi, nhưng từ ngày nàng thay ngươi gả đi, tất cả mọi chuyện đều đã không còn tính nữa!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, ánh mắt bắn những tia lửa không kiên nhẫn.

Nhất thời im lặng, Lâm Y Y chột dạ nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên một cái, ánh mắt nhìn xuống, nhưng nàng rất nhanh lại ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên:

“Cho nên bây giờ ta không cần nàng thay mặt gả... Ta nguyện ý gả về đây!”

“Mơ mộng hão huyền!”

Khóe môi nhếch lên mang theo ý cười châm chọc thật sâu, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng vuốt tóc.

Vẻ mặt xấu hổ của Lâm Y Y càng thêm rõ ràng, khuôn mặt nàng đỏ bừng, ánh mắt tràn ngập vẻ ai oán.

“Lưu An, tiễn khách!”

Ôm lấy Tây Nhi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không muốn tiếp tục dây dưa cùng bọn họ.

“Vâng, Vương gia!”

Lưu An lãnh lệnh, cung kính đi tới trước mặt bốn người, thấp giọng nói:

“Xin mời!”

“Yên Chi, chẳng lẽ ngươi thật sự...”

Lâm Y Y vừa muốn nói gì nữa, nhưng Đoan Tuấn Mạc Nhiên liền ôm Lăng Tây Nhi bay vọt một mạch biến mất khỏi đại sảnh, nếu không phải vì Lăng Tây Nhi ở đây, hắn sẽ không chút do dự làm cho Lâm Y Y phải ngậm miệng, nhưng ít ra hắn có thể chọn lựa làm cho Tây Nhi không nghe thấy.

Bên tai truyền đến tiếng gió vù vù, hạnh phúc nheo nheo đôi mắt to, đang rúc trong lòng hắn Lăng Tây Nhi đột nhiên cảm giác ấm áp, lần đầu tiên nàng thực sự cảm nhận được sự che chở của Đoan Tuấn Mạc Nhiên!

“Đoan Tuấn Mạc Nhiên!”

Phía sau truyền tới một giọng nữ lanh lảnh, là của Mộng Nhan. Đoan Tuấn Mạc Nhiên vừa nghe thấy liền chạỵ nhanh hơn, thân ảnh thon dài lập tức biến mất không thấy bóng dáng chỉ còn lưu lại một cơn gió lạnh trong không khí.

“Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngươi đừng chạy!”

Mộng Nhan dùng toàn lực đuổi theo đột nhiên va phải thân thể của một người, nàng ai da một tiếng, thật khó khăn dừng tư thế sắp té ngã lại, tức giận dậm chân một cái, có người trước mặt đang cản đường, ngay cả nhìn một cái cũng cảm thấy phiền, không thèm nói hai lời, liền vung roi ngắn ra.

“Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu roi ngắn!”

Có tiếng thở dài thật sâu, roi ngắn của Mộng Nhan lần nữa quất hụt trong không khí như đá chìm xuống đáy biển.

“Cần bao nhiêu đều có!”

Mộng Nhan hổn hển hô lớn một tiếng, lại là đồ chó đáng ghét cản đường này, tại sao giống như âm hồn không tiêu tan vậy?

“Vậy chắc ta có thể đổi nghề sang mở cửa hàng buôn bán vũ khí chuyên kinh doanh roi ngắn rồi!”

Hắn cười lạnh, quơ quơ roi ngắn trong tay, sau đó hai tay chắp sau lưng liền vội vã bước đi như có việc gì.

“Đồ khốn!”

Nàng mắng lớn một tiếng.

Đi trong Vương phủ một vòng, suy nghĩ một lần nữa bị bóng lưng cao ngạo đang đi đường tắt, nàng cố đuổi theo Đoan Tuấn Mạc Nhiên, cất bước vọt đi.

Chạy vòng quanh vương phủ một vòng, chẳng những không tìm được người muốn tìm là Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngay cả tên tiểu tử Long Thanh đáng ghét kia cũng không nhìn thấy, Mộng Nhan không kiên nhẫn gãy gãy đầu, chẳng lẽ khinh công của nàng bị thoái hóa rồi sao?

Ở trong hoàng cung, kể cả cao thủ đệ nhất cũng không đuổi kịp nàng, vì sao bây giờ khinh công của nàng... Nàng không kiên nhẫn dậm chân một cái, cũng không tin những kẻ trong hoàng cung dám lừa nàng!

Nàng thở hổn hển đuổi tới ngoài cửa lớn của vương phủ thì đúng lúc bắt gặp đoàn người Lâm Kiếm Hồng từ trong Vương phủ đi ra ngoài

“Các ngươi đứng lại!”

Nàng hùng hổ tiến tới, lạnh lùng đánh giá qua đoàn người, ánh mắt dừng lại ở người dễ nhìn nhất:

“Là ngươi, đi ra so thử khinh công cùng bôn công chúa một chút!”

Lâm Kiếm Hồng nhẹ nhăn mặt nhíu mày, nhìn cánh tay với áo màu xanh nhạt đang chỉ thẳng vào trán của mình trước mặt.

“Sao vậy? Ngươi bị câm điếc sao?”

Mộng Nhan tà mị nhìn Lâm Kiếm Hồng, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ không kiên nhẫn.

Lạnh lùng nhìn Mộng Nhan một cái, mặc kệ nàng, Lâm Kiếm Hồng tiếp tục kéo Lâm Y Y đang mất hồn mất vía ở phía sau nói:

“Y Y, chúng ta đi!”

Sững người, Y Y... Cái tên quá quen thuộc, cho dù nàng có bị điên, bị hồ đồ, hay là bị choáng váng thì cũng đều nhớ kỹ!

Nữ nhân này không ngờ có cùng tên với nữ nhân đáng ghét kia, hừ hừ, nàng ta chết chắc rồi! Nàng lại tiến lên, chỉ là lần này không phải chặn Lâm Kiếm Hồng lại mà là Lâm Y Y.

“Ngươi gọi là Y Y?”

Nàng bá đạo nhíu mày, tâm tình nàng quả thật không tốt, tạm thời phóng túng một chút, đem nữ nhân trước mặt này coi như Lâm Y Y để trút giận cũng tốt!

“Làm sao ngươi biết?”

Lâm Y Y thật khó khăn hoàn hồn lại, nhướng mày nhìn nàng một chút.

Mộng Nhan không kiên nhẫn mắt trợn trắng, thật là ngu ngốc mà, vừa rồi không phải mới nghe gọi rồi sao!

“Hồi bẩm công chúa, bọn họ là khách của Vương gia, tiểu nhân đang tiễn họ ra khỏi phủ.... Lưu An thấp thỏm bước lên, thấp giọng nói cung kính, thấy trong tay Mộng Nhan không có roi ngắn, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

“A? Vậy thì sao?”

Nàng cao giọng nói, có lẽ phải đem Vương phủ quậy đến long trời lở đất thì cái kẻ không lương tâm Đoan Tuấn Mạc Nhiên kia mới tự động lăn ra ngoài!

Lưu An nhất thời nghẹn lời, không thể nói lý với một người như công chúa Mộng Nhan, đành phải nhường đường!

“Ngươi biết võ công không?”

Mộng Nhan tiến đến, trừng đôi mắt đẹp, giọng điệu không khách sáo vô cùng.

“Không... Ta không biết!”

Lâm Y Y bị khí thế của nàng hù dọa, không nhịn được liền trốn sau lưng Lâm Kiếm Hồng.

“Không à? Vậy thì tốt quá!”

Vừa nói dứt lời, bàn tay đâm thẳng vào đôi mắt của Lâm Y Y, chiêu thức không những nhanh mà còn rất ác độc.

“Dừng tay!”

Chỉ cần một cái vung tay nhẹ nhàng đã dễ dàng hóa giải chiêu thức của Mộng Nhan, ánh mắt của Lâm Kiếm Hồng trở nên lạnh như băng rất dọa người, trong lòng hắn vốn đã khó chịu, giờ lại gặp phải một kẻ không biết nói lý thích sinh sự như Mộng Nhan, chỉ cần dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết giờ hắn có bao nhiêu tức giận.

“Công chúa, bọn họ là khách của Vương gia, người làm như vậy...”

Lưu An tiến lên, làm đúng bổn phận của một quản gia nhưng không ngờ lại bị Mộng Nhan quay qua tát một cái, hắn muốn tránh nhưng không dám, đành chịu một cái tát nảy lửa trên mặt.

“Đồ cẩu nô tài, cũng dám xen vào chuyện của bổn công chúa!”

Mộng Nhan nghiến răng nghiến lợi nói, mặc dù nàng không có roi ngắn trong tay không tiện lắm, nhưng mà trời sinh tính tình đanh đá đã quen, nàng không nói hai lời liền xông vào giao đấu cùng một cho với Lâm Kiếm Hồng, từng chiêu ác độc, từng chiêu hướng vào cho hiểm trên người.

“Nhanh đi thông báo cho Vương gia!”

Lưu An khẽ giọng phân phó gia đinh bên cạnh.

“Hồng nhi, đây là Đoan Tuấn thành, không phải là Giang Nam của chúng ta, nhịn một chút trời cao biển rộng!”

Lâm Thế Vinh dù sao cũng là kẻ từng trải, thấy Lưu An cũng cung kính với nữ tử này, trước một tiếng công chúa, sau một tiếng công chúa, chỉ sợ là một nhân vật không thể đụng vào, vì vậy vội vàng lên tiếng ngăn cản.

“Giang Nam? Không ngờ các ngươi cùng Lâm Y Y kia đều xuất thân là thảo dân mà ra, vừa nhìn là biết chẳng phải thuộc loại tốt đẹp gì!”

Vừa nghe thấy từ GiangNamtới, cơn tức càng lớn, liền đánh ra ba chưởng.

“Lâm Y Y?” Lâm Thế Vinh kinh hoảng, dường như đã hiểu ra điều gì đó, vội vàng tiến lên gia nhập cuộc chiến tách hai người ra.

“Cô nương...” Lâm Thế Vinh cố gắng căng nét mặt già nua mở miệng.

“Ta là công chúa Mộng Nhan!”

Nàng không kiên nhẫn thở hổn hển mở miệng, mắt liếc Lâm Kiếm Hồng.. Võ công không tệ, người cũng ưa nhìn, nói không chừng có thể... :

“Ngươi làm hộ vệ của ta được chứ?”

Hừ hừ, sau này nếu cái đuôi Long Thanh lại xuất hiện, nàng cười đắc ý, tính toán trong lòng chợt nảy lên.

Âm độc lạnh lùng hừ một tiếng, Lâm Kiếm Hồng mặc kệ Mộng Nhan muốn làm gì, trực tiếp dẫn Lâm Y Y tiếp tục đi hướng ra ngoài

“Ca, nàng là công chúa!” Lâm Y Y nhỏ giọng nhắc nhở , Lâm Kiến Hồng vờ như không nghe thấy.

“Nàng có thể tự do ra vào Đoan Tuấn Vương Phủ!”

Lâm Y Y tiếp tục cố gắng.

Dừng lại, Lâm Kiếm Hồng quay đầu nhìn lại: “Vậy thì sao?”

“Ngươi có thể lợi dụng nàng để lưu lại...”

Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, ngôi vị Vương phi này vốn là của nàng, chỉ tại nàng đi sai một bước mà thôi.

“Ta đã không còn hứng thú nữa!”

Lâm Kiếm Hồng nhỏ giọng nói, chỉ cần Tây Nhi sống thật tốt... Nhưng Tây Nhi nàng sống tốt thật sao?

“Coi như là vì muội !”

Lâm Y Y ngước gương mặt nhỏ nhắn có lòng riêng cầu xin.

“Y Y, đây là do muội tự lựa chọn, nếu chuyện đã như vậy, muội cũng không cần tiếp tục kiên trì... Thượng Quan Hi vẫn còn chờ muội ở trong phủ!”

Lâm Kiếm Hồng khẽ thở dài, lần nữa hướng đi ra ngoài, bóng lưng cô độc ẩn chứa vẻ cô đơn.

“Công chúa vừa rồi...”

Lâm Thế Vinh tiến lên định dây dưa làm quen, Lưu An liền chắn ở trước mặt ông ta:

“Lâm lão gia, ngài hẳn là nên ra khỏi phủ rồi!” Ánh mắt của hắn đầy vẻ cảnh giác.

“Là công chúa Mộng Nhan đúng không? Lão phu là Lâm Thế Vinh, nếu công chúa có hứng thú có thể cùng lão phu trò chuyện.”

Ông ta nói xong liền xoay người cố ý hô lớn một câu:

“ Lâm Y Y, chúng ta đi!”

Lâm Y Y cách đó không xa bị gọi tên giật mình quay đầu nhìn lại đáp lời:

“Cha, người...”

Ông ta càng lớn tiếng hơn, cố ý để Mộng Nhan có thể nghe thấy:

“Lâm Y Y, chúng ta đi, Vương phủ này không phải là nơi Lâm phủ ở Giang Nam chúng ta mong đợi!”

Ông nói lớn tiếng, cố ý nói cho Mộng Nhan nghe.

“Lâm Y Y?”

Mộng Nhan lẩm bẩm, chau mày:

“Các ngươi đứng lại!”

Mộng Nhan chạy ra ngăn cản Lâm Thế Vinh, nét mặt hoài nghi:

“Vừa rồi ngươi nói cái gì? Nhà họ Lâm ở GiangNam? Lâm Y Y? Ở Giang- Nam có mấy nhà họ Lâm vậy?”

“Hồi bẩm Công chúa...”

Lâm Thế Vinh đang định nói thì Lưu An lần nữa tiến lên cắt đứt lời ông ta:

“Lâm lão gia, ông nên chú ý thân phận của mình, nơi đây là Đoan Tuấn Vương phủ, nếu Vương gia nghe được những lời gây bất lợi cho hắn.. .Tính tình của Vương gia ông so với người khác chắc hắn phải rõ hơn ai hết!” \Giọng điệu của Lưu An chứa đựng ý cảnh cáo nồng đậm.

“Ngươi cút ngay!”

Mộng Nhan đem Lưu An vướng bận một chưởng đánh văng ra, quyết tâm theo đuổi không từ bỏ.

“Công chúa, nơi này không tiện nói chuyện, nếu Công chúa đồng ý xin mời đến nhà trọ Nhã Tự!”

Ông ta nhìn sang Lưu nhỏ giọng nói.

“Được, ngươi đi trước dẫn đường!”

Mộng Nhan gật đầu, đi nghênh ngang ra khỏi Đoan Tuấn Vương phủ.

“Trời ơi, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Lưu An vừa thấy đã biết có chuyện không ổn, vội vã chạy vọt vào Vương phủ.

“Lưu quản gia, Vương gia không ở trong phủ!”

Tên gia đinh được giao đi tìm Đoan Tuấn Mạc Nhiên quay lại vội vàng bẩm báo.

“Không ở trong phủ? Xong rồi xong rồi, vậy còn Long gia thì sao?”

Lưu An sốt ruột bắt lấy cánh tay hắn.

“Long gia cũng không thấy, có lẽ cũng không ở đây!”

Tên gia đinh cụp mắt dáng vẻ phục tùng.

“Thảm rồi! Vậy giờ phải làm sao?”

Lưu An lâp tức giông như kiên bò trên chảo nóng đi tới đi lui ở trong đình viện.

Nhà trọ Nhã Tự là nhà trọ xếp hạng nhất nhì trong Đoan Tuấn thành, bố trí vừa tự nhiên lại vừa lịch sự tao nhã, mặc dù kém nhà trọ sang trọng một chút nhưng so với nhà trọ tốt nhất ở Giang Nam thì vượt xa rất nhiều.

Trong một gian phòng nhỏ, Lâm Thế Vinh ân cần bắt chuyện cùng công chúa Mộng Nhan.

Lâm Kiếm Hồng ngồi một bên khó hiểu nhìn ông, suy nghĩ một chút, bước tới hắn kéo Lâm Thế Vinh sang một bên:

“Cha, người đang làm gì vậy? Công chúa này vừa bốc đồng vừa đanh đá, không phải hạng người dễ chọc!”

“Ngươi biết cái gì? Chẳng lẽ ngươi không nghe được nàng với Lâm Y Y giả mạo cũng là Yên Chi giả mạo Lâm Y Y kia từng có mâu thuẫn sao? Chúng ta vừa lúc có thê lợi dụng mâu thuẫn này của hai người...”

Ông ta gian trá nháy nháy mắt, từ trước đến nay chia rẽ và ly gián là trò hay sở trường của ông.

“Con không đồng ý làm vậy, như thế có thể sẽ làm hại Yên chi!”

Lâm Kiếm Hồng thấp giọng nói, ánh mắt kiên quyết.

“Yên Chi ,Yên Chi, trong lòng của ngươi lúc nào cũng chỉ có Yên Chi, nhưng mà trong lòng của nàng không có ngươi! Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là làm sao cho muội muội của ngươi ngồi vào vị trí Vương phi kia, chỉ cần Y Y thành công ngồi trên...”

“Cha!”

Lâm Kiếm Hồng lân nữa cắt đứt lời ông:

“Việc hôn sự này là do chính Y Y tự mình từ bỏ, chuyện này không hề liên quan tới Yên Chi. Đoan Tuấn Mạc Nhiên nói rất đúng, cứ cho Yên Chi ngày đó nợ nhà ta cái gì nhưng từ lúc cha nhận thánh chỉ ban hôn rồi cố ý đem Yên Chi thay mặt gả, nàng ấy đã trả hết toàn bộ nợ rồi, chi cần nàng ấy song an ổn, các người hãy buông tha cho nàng ấy đi!”

“Ngươi... Không phải ngươi chủ trương đem hai người trao đổi lại đó sao? Bây giờ tại sao đổi ý rồi?”

Lâm Thế Vinh tỏ vẻ không vui, cuối cùng là muốn làm cái gì đây, lúc thì bảo muốn tráo đổi, lúc lại bảo không muốn, hắn cho là ta nguyện ý đắc tội Đoan Tuấn Mạc Nhiên sao, Giang Nam sau một trận phong ba, uy danh thủ đoạn độc ác của Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngày càng lan xa!

“Đúng, bây giờ con đổi ý rồi, người hãy để cho nàng đi!”

Hắn nhìn sang Mộng Nhan nói lạnh lùng.

“Ngươi... Ngươi sẽ phải hối hận!”

Lâm Thế Vinh tức giận nghẹn lời, hung hăng trừng mắt hắn một cái rồi bất đắc dĩ thở dài, phủi phủi tay áo lạnh lùng đi ra ngoài phòng khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.