Vô Diệm Vương Phi

Chương 95: Chương 95: Lời thề




“Bất kể là thật hay là giả ta đều sẽ không buông tha cho hai người các ngươi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nói, tiến lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi không chớp mắt, bàn tay to lớn một lần nữa bắt mạch cho nàng, đứt quãng, quả thật làm cho người ta lo lắng.

Khẽ hít một ngụm khí lạnh, Mộng Nhan cười thê lương, vốn nàng ta đã không mong sẽ nhận được lời cảm tạ của hắn, sự việc náo loạn cho tới tình trạng ngày hôm nay cũng có trách nhiệm của nàng ta.

“Ngự y đã khám rồi, vẫn chưa vượt qua thời kì nguy hiểm!”

Nàng chậm rãi mở miệng, giọng nói nguội lạnh.

Đôi mắt tối sầm lại một lần nữa, hắn dùng áo ngủ bằng gấm bao chặt thân thể Lăng Tây Nhi lại, ôm nàng vào trong lồng ngực như một bảo bối trân quý nhất.

“Ngươi muốn đưa nàng ta đi sao?”

Mộng Nhan kinh ngạc, nàng ta không biết thân thể Lăng Tây Nhi suy yếu như vậy có thể chịu đựng được nỗi khổ bị xóc nảy như vậy không.

Trầm mặc, đôi mắt lạnh băng càng phát ra một vẻ u ám thâm sâu, hắn cẩn thận tỉ mỉ ôm Tây Nhi lên khỏi chiếc giường mềm mại, ngay cả hơi thở cũng trở nên nhu hòa, dường như sợ làm tổn thương nàng.

“Nhưng mà ngự y nói…”

Mộng Nhan muốn tiến đến ngăn cản nhưng vạt áo lại bị một đôi tay nhỏ bé kéo lại, nàng ta ngoái đầu lại nhìn, là Tiểu Thúy, Tiểu Thúy lắc đầu, ý bảo nàng ta ngàn vạn lần không được tiến lên.

Ngoảnh mặt làm ngơ, Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn tỏ ra lạnh như băng, khí lạnh từ đôi mắt dường như có thể xuyên thấu qua nội tâm người khác.

Hắn bế Lăng Tây Nhi chậm rãi dời bước, từng bước chân đều nặng nề chậm chạp, mỗi một bước chân cũng đập thật sâu vào lòng Mộng Nhan.

“Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngươi đừng tùy hứng, hiện giờ cứu sống Lăng Tây Nhi là chuyện khẩn cấp nhất!”

Mộng Nhan không để ý đến lời can ngăn của Tiểu Thúy mà tiến lên nhưng lại bị đôi mắt lãnh ngạo cùng tuyệt tình của hắn làm cho kinh hãi nói không nên lời.

“Mộng Nhan, nếu Lăng Tây Nhi xảy ra chuyện gì…”

Những lời còn lại hắn cũng không nói ra khỏi miệng, đôi mắt lạnh lẽo đã thay lời nói khiến cho lòng Mộng Nhan đông cứng lại, hoảng sợ nói không ra lời.

Thân hình cao lớn không bởi vì Lăng Tây Nhi nằm trong lồng ngực mà có vẻ nặng nề, khí chất thản nhiên thiên thành bá vương lại hiện lên trên gương mặt hắn một lần nữa, hắn ôm Lăng Tây Nhi một đường rời khỏi cung Lưu Ly, ra khỏi hoàng cung, ngàn vạn thị vệ vung hàn kiếm, đại đao trong tay đều tự động nhường đường cho hắn, Đoan Tuấn Mạc Bắc như đang có điều suy nghĩ nhìn thân hình cao ngất kia, im lặng rủ hai mắt xuống.

Hắn không thể làm gì Đoan Tuấn Mạc Nhiên, cho dù hắn giết thái giám, bắt cóc Thái hoàng Thái hậu, đã phạm vào tội chết không thể tha thứ nhưng hắn là Đoan Tuấn Mạc Nhiên, thập lục Vương gia của vương triều Đoan Tuấn! Hắn vẫn phải thả người đi!

Đoan Tuấn vương phủ, Lưu An thất kinh xông ào vào phòng của Long Thanh:

“Long gia, Vương gia đã trở về, ngài mau ra ngoài nhìn đi ạ!”

“Hả? Lão bà kia thả bọn họ về nhanh vậy sao?”

Long Thanh ngoái đầu lại nhìn, nhìn thấy sắc mặt căng thẳng của Lưu An thì đôi mắt đột nhiên tối sầm lại, trong lòng đột nhiên tràn ngập bất an, hắn đứng bật dậy, cả người nhẹ tênh, lướt gió đạp không, tà áo xanh lay động, trong vài giây ngắn ngủi cả người đã lướt ra ngoài ba thước.

Chẳng quan tâm đến lễ nghĩa, Long Thanh đá văng cửa phòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, lập tức bị tình huống trong phòng khiến cho sợ hãi kêu lên một tiếng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đứng trước giường, khuôn mặt lạnh lùng dọa người, trên giường, Lăng Tây Nhi tựa như một con búp bê nằm ngửa mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đáng sợ.

“Đây là…”

Long Thanh khẽ giật mình, nhanh chóng ý thức được tình hình, tiến lên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi xem mạch cho nàng, đôi mày rậm nhăn như đao gọt, cấp tốc nói:

“Chuyện gì đã xảy ra, vì sao hơi thở của nàng lại yếu như vậy?”

“Long Thanh, ngươi trông chừng nàng, ta lên núi thỉnh sư phụ!”

Lưu luyến liếc nhìn Lăng Tây Nhi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên tỏ vẻ ngưng trọng nói.

“Nhưng mà sư phụ, ông ấy…”

Long Thanh khẽ thở dài, ông ấy sẽ không dễ dàng xuống núi đâu, bởi vì lời hứa với một người, lời hứa với một nữ nhân!

“Ta sẽ dẫn bà ấy cùng lên núi khuyên sư phụ xuống núi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên chậm rãi mở miệng, giọng nói thâm trầm du dương tiết lộ mâu thuẫn trong lòng hắn.

“Ngươi muốn đi tìm Liên Thái Phi?”

Long Thanh kinh ngạc, hắn biết trong lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên còn có một vướng mắc, đó chính là mẫu thân của hắn, năm đó, Liên Nhu là sư muội yêu quý nhất của lão Bất Tử, tuy hai người kém nhau 30 tuổi nhưng lại luôn hợp ý, lão Bất Tử luôn cho rằng Liên Nhu là muội muội mình yêu mến nhất, về sau, thật không ngờ một lần khi xuống núi, Liên Nhu gặp gỡ tiên hoàng, vừa gặp đã yêu, sau đó càng không thể vãn hồi được, vi phạm tâm ý của sư tổ gả làm phi tử của tiên hoàng, lão Bất Tử xuống núi, vâng theo nguyện vọng của sư phụ mang Liên Nhu về núi nhưng lại bị hộ vệ của Trường Ninh vương của vương triều Đoan Tuấn đả thương, ông bị ép xuống tóc lập lời thề trước mặt Liên Nhu, cả đời này không được xuống núi Tây Vân!

“Vốn lần này nếu tiến cung thuận lợi, ta sẽ dẫn nàng đi gặp mẫu thân, nhưng tiếc rằng…”

Hắn chậm rãi mỡ miệng, đôi mắt ngưng trọng nhìn thật sâu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tây Nhi.

“Nhưng mà Liên Thái Phi có di mệnh của tiên hoàng, cả đời không thể rời khỏi lãnh cung, việc này chỉ sợ là rất khó…”

Long Thanh hạ thấp giọng nói, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã cố gắng nhiều năm như vậy cũng chỉ có thể dùng chiến công để trao đổi điều kiện với Hoàng thượng, Liên Nhu chỉ không cần phải chịu nhiều cực khổ mà thôi, rời khỏi lãnh cung…một ngày còn có Thái hoàng Thái hậu thì vĩnh viễn cũng chỉ là một giấc mộng không thể chạm tới.

“Di mệnh của phụ hoàng? Mệnh lệnh của Thái hoàng Thái hậu sao!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, nếu đã phản kháng thì sao không phản kháng một cách triệt để chứ! Hắn ngoái đầu lại luyến tiếc nhìn Tây Nhi, sau đó vươn tay ra khoác bả vai của Long Thanh:

“Ngươi tinh thông y thuật, ta giao Tây Nhi cho ngươi!”

Nói xong, hắn xoay người rời khỏi phòng, bóng dáng cao lớn tràn ngập kiên nghị cùng ẩn nhẫn.

“…rất tinh thông!”

Long Thanh lớn tiếng kêu la, dành cho bóng lưng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên một nụ cười cổ vũ.

“Chăm sóc nàng cho tốt!”

Dư âm lượn lờ, đêm nay, trong lãnh cung của hoàng cung thiếu mất một vị Liên thái phi, Thái hoàng Thái hậu lại bị một cơn ác mộng làm cho bừng tỉnh, bà ta lớn tiếng gọi yêu nghiệt yêu nghiệt, cả đêm không thể ngủ say!

Trời còn chưa sáng, một cỗ xe ngựa mới tinh đã rời khỏi thành Đoan Tuấn, người lái xe là một vị tiểu ca mười tám mười chín tuổi, trên khuôn mặt non nớt lại tràn ngập vẻ nghiêm túc, đôi mắt to đen lúng liếng lộ ra một vẻ kiên nghị cùng ẩn nhẫn, có lẽ bởi vì đi đường suốt đêm, có lẽ bởi vì gấp đến mức trái tim như bị thiêu rụi nên khóe môi mím thật chặt còn có chút nóng giận, sắc môi cũng hơi trắng bệch.

Mặt trời dần dần lên cao, cỏ dại ven đường choàng một tầng sương dày đặc, ánh mặt trời chiếu lên trên mặt lá, phát ra một màu trong suốt, không khí tràn ngập mùi bùn đất hòa cùng hương cỏ xanh, nhưng vì là mùa đông, sáng sớm nhiệt độ thấp.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên đi đường suốt một đêm, trên tóc, trên mặt, toàn thân cũng phủ một tầng sương trắng dày đặc, mà ngay cả hàng mi dài cong vuốt cũng phủ một lớp.

Một đôi bàn tay trắng nõn mịm màng chậm rãi vén tấm màn kiệu được mạ vàng, trong xe lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ, mặc dù chủ nhân của khuôn mặt nhỏ kia hẳn là đã gần năm mươi tuổi nhưng ánh mắt vẫn rất thanh tịnh, đôi mắt đẹp sâu kín kia tràn đầy ấm áp cùng yêu thương vui vẻ, bà si mê nhìn bóng lưng to lớn trước mặt, hoàn toàn không để ý đến cơn gió lạnh thổi ngược chiều làm tung bay mái tóc đen của bà.

“Thời tiết rất lạnh, hay là người hãy đóng màn kiệu lại đi!”

Ngay cả không quay đầu lại thì Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn cảm nhận được đôi mắt yêu thương đang dán sau lưng mình, hắn lạnh lùng mở miệng, lời nói đầy vẻ quyết tuyệt nhưng đôi mắt lại để lộ ra một vẻ yêu thương.

Vị phu nhân ngồi trong xe ngựa khẽ thở dài, chậm rãi rũ mí mắt xuống, ánh mắt lộ vẻ yêu thương cùng không cam lòng, bàn tay nhỏ nhắn của bà nhẹ nhàng trượt xuống, màn kiệu khẽ khép lại, ngăn cách cơn gió lạnh ở bên ngoài, cũng ngăn cách đứa con bà mong nhớ mấy chục năm ở bên ngoài.

Xe ngựa tiếp tục tiến lên theo con đường núi, những thương hộ buôn bán dưới núi cũng ngày càng ít đi, người lui tới trên đường cũng không còn mấy người, cuối cùng, khi xe ngựa cũng không thể tiếp tục đi được nữa.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên dừng xe tại chân núi, ngẩng đầu nhìn lên ánh mặt trời tràn ngập trên đỉnh núi Tây Vân, nhìn từ rất xa, đỉnh núi vẫn trong suốt như cũ.

“Đã tới chưa?”

Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mỏng du dương như nước suối, rất khó tưởng tượng được một vị phu nhân đã gần năm mươi tuổi vẫn còn giữ được giọng nói dễ nghe như của thiếu nữ.

“Ừm, đã đến!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhạt mở miệng, sau lưng, màn kiệu chẫm rãi mở ra, Liên Nhu mặc một bộ quần áo trắng như tuyết chậm rãi xuống xe, mái tóc đen như tơ, cặp môi đỏ mọng, áo lông trắng, bà tựa như một vị nữ thần trên đỉnh núi tuyết sơn. Xinh đẹp không giống người phàm.

“Chúng ta lên núi thôi!”

Bà nhàn nhạt mở miệng, đôi chân khẽ chuyển động, bóng dáng trắng như tuyết tựa như cầu vòng, thản nhiên bay lên đỉnh núi, thân ảnh xinh đẹp tựa như một vị tiên nữ.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngước lên nhìn giọng nói đã xa dần, đôi mắt tối sầm lại, hắn chỉ biết mẫu thân là sư muội của lão Bất Tử, thật không ngờ khinh công của bà lại xuất thần nhập hóa như thế, đã có được khinh công giỏi như vậy, vì sao bà còn phải bị nhốt trong một lãnh cung nho nhỏ như vậy!

Trên đỉnh núi truyền đến một tiếng thét thật dài, thanh thúy mà chập chờn, to rõ tựa như tiếng đàn. Đoan Tuấn Mạc Nhiên hoảng hồn, vận chân khí, hai chân nhẹ nhàng đạp trên vách núi, thân thể cao ráo bay lên, tựa như một con rồng bay trong mây, thẳng tắp bay lên đỉnh núi.

“Không đi!”

Bất Lão tử ngang ngạnh, từ đầu tới cuối chỉ nói hai chữ này.

“Sư huynh, ta biết trong lòng huynh còn ấm ức, bởi vì ta nên huynh đã đau khổ chờ đợi trên đỉnh núi này 30 năm, nhưng mà…Ta muốn gặp huynh nhưng lại không dám gặp, ta đã phụ sự kì vọng của huynh và sư phụ dành cho ta…”

Nhẹ nhàng che khuôn mặt nhỏ nhắn lại, tiếng khóc thút thít làm cho lão Bất Tử nhớ tới 30 năm trước tại thành Đoan Tuấn ông đã tận tình khuyên nhủ Liên Nhu trở về cùng ông, nam nhân sinh trong nhà đế vương không đáng tin, huống chi ngay lúc này Hoàng đế Đoan Tuấn Viễn đã thê thiếp thành đàn!

Nhưng mà Liên Nhu lại không chịu trở về cùng ông, cái tên Trường Ninh vương Đoan Tuấn Ninh Viễn kia càng lấy đó để ngăn trở, ông thua chỉ trong nửa chiêu thức nhưng lại không thể không ở trước mặt Liên Nhu mà xuống tóc hạ lời thề, chỉ cần Liên Nhu còn sống trên thế gian một ngày thì vĩnh viễn ông cũng được rời khỏi núi Tây Vân đến quấy rầy cuộc sống của bà.

“Tiểu sư muội, ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, con của muội ta đã dạy hắn thành tài!”

Lão Bất Tử lạnh lùng ngoái đầu lại nhìn, đây là lần đầu tiên Đoan Tuấn Mạc Nhiên thấy ông quyết tuyệt như vậy, từ một lão Ngoan Đồng biến thành một lão già bướng bỉnh.

“Sư huynh, ta tới đây là để cho huynh biết, coi như hôm nay rơi vào kết cục như vậy ta vẫn không hối hận, vì chốn hoàng cung kia, ta biết rõ cái gì gọi là tình, cái gì gọi là nghĩa, vì Viễn Nhiên, ta đã quyết tuyệt cùng sư phụ, vì Ninh Viễn, ta dùng cả đời này để làm bạn với lãnh cung, hôm nay, ta vì con mình, Liên Nhu cầu xin huynh!”

Bà quỳ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần tràn ngập vẻ khẩn cầu.

Ninh Viễn… Đoan Tuấn Ninh Viễn! Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên ngẩn ngơ, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ vì sao Thái hoàng Thái hậu lại đày mẫu thân hắn vào lãnh cung, thì ra… Hắn dời tầm mắt về phía Liên Nhu, đôi mắt hiện lên một vẻ châm chọc làm cho bà không biết theo ai.

“Nhiên nhi, con đừng hiểu lầm ta, ta cùng hoàng thúc của con rất trong sạch, chúng ta…”

Liên Nhu nhanh chóng ngoài đầu lại cấp tốc giải thích.

“Ta không muốn nghe chút nào, hiện giờ ta chỉ muốn Lăng Tây Nhi được an toàn!”

Hắn lạnh lùng mở miệng, cô tuyệt trở lại.

“Sư huynh, huynh hãy phá lệ một lần mà xuống núi một chuyến đi mà!”

Liên Nhu khẽ thở dài, lại cầu khẩn lão Bất Tử thêm một lần nữa.

Lão Bất Tử lạnh lùng xoay người đi, cửa phòng đóng lại.

Trong gió lạnh đầy trời, Liên Nhu quỳ trên mặt đất, đôi mắt nhìn thẳng tắp về phía trời tuyết.

“Người đứng lên trước đi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên tiến lên, kéo thân thể của bà lên.

“Tính tình sư phụ con chính là như vậy, thoạt nhìn thì tính tình của hắn bướng bỉnh cực kì, nhưng mà cho tới nay người hắn yêu thương nhất chính là ta, chỉ cần ta quỳ ở đây thì cuối cùng hắn cũng sẽ mềm lòng thôi”

Liên Nhu khẽ nói.

“Ta sẽ không để cho người làm chuyện này!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, đôi mắt nhìn về phía cửa phòng đóng chặt của lão Bất Tử có vẻ oán giận, lời thề quan trọng hay là mạng người quan trọng chứ!

Hắn sải bước tiến lên, hung hăng dùng một cước đá cửa phòng ra, thân thể xông vào bên trong phòng.

“Đừng mà!”

Liên Nhu khẽ hô lên, nhưng mà tất nhiên là không kịp, trong phòng lập tức vang lên những tiếng loảng xoảng cùng tiếng kêu thảm thiết của lão Bất Tử.

“Á, lò đan của ta!”

“Á, bí tịch của ta!”

“Tên tiểu tử thối tha, bánh xốp ta thích nhất!”

“Tiểu tử thối, đó là ma phí tán!” (1 loại thuốc gây tê)

“Trời đánh, ngươi thậm chí cả thứ ta đặc biệt sủng cũng…Tiểu Cường à!”

“Ta ta ta ta, ta liều mạng với ngươi, đừng có mà nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ…Trời, ngươi còn dám đánh lén ta?”

Lại những tiếng bốp bốp vang lên, Liên Nhu muốn chạy đến nhưng lại bị một cơn cuồng phong mạnh mẽ đẩy ra, bà bất an đi tới đi lui trong đống tuyết, từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, rốt cuộc trong căn phòng nhỏ ngoại trừ những âm thanh bốp bốp loảng xoảng phiêu nhiên trong gió tuyết nửa thế kỉ cũng có một âm thanh khác.

“Tiểu tử thối, đừng tưởng rằng ta không nỡ giết ngươi!”

Không có ai trả lời ông, theo sau đó là tiếng đồ vật vỡ vụn.

“Sắc trời đã tối rồi, chúng ta ăn lẩu trước rồi đánh cũng không muộn… Trời, nồi của ta!”

Lại là một tiếng kêu thảm thiết.

Trăng sáng dần dần lên cao, gió lớn đang kêu khóc, trăng ẩn sao thưa, phóng tầm mắt nhìn lại, khắp mọi ngóc ngách hoang vắng chỉ còn một mảnh tĩnh lặng u ám, chỉ có xa xa trong một khe núi lóe lên một chút ánh sáng.

“Tiểu tử đáng chết, ta muốn đi ngủ, ta già rồi, đến giờ là phải nghỉ ngơi…A! Giường của ta!”

Rốt cuộc, lúc ánh trăng một lần nữa chiếu khắp bầu trời gió lớn, chỉ còn lại một tiếng sập vang vọng trong phòng, trong bóng tối chỉ còn lại hai bóng người nương theo ánh trăng sáng tỏ cùng ánh tuyết trắng bệch tiếp tục giao đấu không ngừng.

“Sư huynh, dù sao giường của huynh cũng đã sập, nồi cũng bị đập bể, phòng cũng không còn nữa, hay là theo ta xuống núi đi, ta sẽ làm lẩu cá sông cho huynh ăn! Còn có cả bánh xốp mà huynh thích ăn nhất nữa.”

Liên Nhu cao giọng hô to, tiếng kêu kiều mị vang vọng trên đỉnh núi trống trơn.

“Muội nói thật sao?”

Xa xa một thân ảnh màu trắng lướt qua, chỉ vài bước đã đi đến trước mặt Liên Nhu, chính là lão Bất Tử, mặt mũi hồng hào đáng yêu vô cùng.

“…sư huynh, huynh muốn ăn gì ta đều sẽ làm cho huynh ăn!”

Liên Nhu cười cười, biết ngay là hắn chỉ lên mặt một chút mà thôi, có người mời xuống núi đương nhiên là phải tỏ ra tự cao tự đại rồi!

“Đã như vậy thì chúng ta còn không mau đi thôi, cứu tiểu Tây Nhi của ta quan trọng hơn!”

Hai bóng người màu trắng đã còn còn thấy nữa, qua một lúc lâu sau mới có một bóng đen đuổi theo, nhìn lại hắn, quần áo tả tơi, trên mặt, trên tay đều là vết thương, tuy không thể mất mạng nhưng vết thương cũng không nhẹ.

“Lão già thối, nếu chỉ tự cao tự đại thì cũng không cần phải dùng sức như vậy chứ?”

Hắn đè thấp giọng rủa thầm, vận chân khí, cấp tốc đuổi theo, ánh trăng sáng kéo dài thân ảnh của ba người.

Một ngày một đêm, Long Thanh không rời khỏi Lăng Tây Nhi nửa bước, không ngừng vận công chống lạnh cho nàng, châm cứu duy trì sự sống, rốt cuộc đã chờ được lão Bất Tử đến.

“Sư phụ, người thật sự xuống núi sao?”

Lúc Long Thanh nhìn thấy lão Bất Tử thì ngạc nhiên vui mừng run lên, rốt cuộc mỗi lần cần thảo dược hay dụng cụ hắn cũng không cần phải giống như một con la leo lên núi nữa.

“Đừng có vui mừng quá sớm, cứu sống Tây Nhi xong ta sẽ về ngay, còn nữa, thuận tiện thông báo với ngươi, căn phòng của ta đã bị sư huynh của ngươi phá hủy rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm xây dựng lại một căn nhà đẹp gấp bội căn nhà cũ cho ta!”

Chắp tay sau đít đi vào phòng, lão Bất Tử nghênh ngang giậm chân thật mạnh vài cái trong phòng, thuận tiện gõ trán Long Thanh một cái rồi cao giọng nói.

“Bịch!”

Long Thanh lảo đảo ngã ngửa trên mặt đất, xây một căn nhà mới!? Trời ạ, để hắn chết đi mà, đấy chính là núi Tây Vân với độ cao 6000m so với mực nước biển nha!

Lão Bất Tử mặc kệ trong lòng đồ đệ của ông có bao nhiêu ảo não cùng đau đớn, đôi mắt thu lại, cứu người quan trọng hơn, ông tiến đến, bắt mạch, mở mí mắt Lăng Tây Nhi ra, cẩn thận nhìn, lấy viên thuốc ra.

“Tiểu tử thối, tới đây!”

Ông uy nghiêm gọi một tiếng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên vừa đuổi tới sau lưng đang mặc quần áo rách nát, xiêu xiêu vẹo vẹo tiến lên, khóe môi vẫn còn vương một tơ máu.

“Cái này, dùng miệng làm cho Tiểu Tây Nhi nuốt vào!”

Ông nhét viên thuốc vào tay Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên khẽ giật mình, nhìn Lăng Tây Nhi đang hôn mê, khẽ cắn môi, nhét thuốc vào trong miệng, sau đó tiến lên, nhẹ nhàng đẩy hàm răng đang đóng chặt của Tây Nhi ra, mớm vào từng ngụm từng ngụm nhỏ. Môi của nàng rất lạnh, giống như một khối băng…

Một chút thuốc theo miệng của nàng chảy vào trong cổ họng, một chút thuốc lại chảy sang hai bên miệng nàng. Đoan Tuấn Mạc Nhiên căng thẳng nhìn nàng, nhẹ nhàng nâng ống tay áo rách nát lên lau thuốc lên khóe miệng cho nàng, sau đó đứng dậy:

“Như vậy nàng có thể tỉnh lại sao?

“Nghĩ đơn giản quá nhỉ, thuốc này chỉ dùng để tiêu trừ hàn độc trong cơ thể nàng, duy trì lại cái mạng nhỏ của nàng mà thôi! Nàng bị ngâm trong nước lạnh thời gian quá dài, nếu muốn tỉnh lại thì phải cần một chút thời gian cùng phương pháp đặc trị, hiện giờ chỉ không lo cho tính mạng thôi!”

Miễn cưỡng ném lại mấy câu, lão Bất Tử đi ra ngoài tìm cái gì để ăn, đánh nhau với Đoan Tuấn Mạc Nhiên một ngày trời lại phải chạy đến đây, ông đã sớm đói bụng đến nỗi ngực dán cả vào sau lưng rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.