Vô Diệm Vương Phi

Chương 98: Chương 98: Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan (*)




(*) câu này xuất phát từ điển tích Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà khởi xướng chiến tranh.

Trở lại phòng khách, sắc mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngưng trọng đến cực điểm, hai mắt lạnh lùng mị hoặc đồng thời phát ra vẻ không kiên nhẫn, khóe môi mím lại thật chặt, hai tay chắp phía sau.

“A? Ngươi đã trở lại rồi sao?”

Lăng Tây Nhi vui vẻ chuyển tầm mắt đến chào hỏi với hắn nhưng mà nhanh chóng bị vẻ mặt ngưng trọng của hắn làm cho giật mình nhíu mày:

“Vừa rồi ai tới vậy? Có chuyện gì không?”

Ngước mắt lên, trông thấy khuôn mặt lo lắng của Lăng Tây Nhi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhướng mày cười, đôi môi khẽ nhếch lên, một vẻ khác thường hiện lên trên đầu chân mày của hắn:

“Bát ca cùng cửu ca lo lắng cho sức khỏe của nàng nên tới thăm, hiện giờ đã đi rồi!”

Hắn nói xong thì tiến lên, ôm lấy Tây Nhi, khôi phục lại cử chỉ ấm áp lúc nãy, chỉ là lần này hắn chôn đầu trong mái tóc của Tây Nhi, trong khoang mũi tràn ngập mùi hương thơm ngát, không hề muốn mở mắt ra nữa.

“Bát Vương gia, cửu Vương gia sao? Chẳng lẽ lúc này bọn họ còn dám đến thăm!”

Lăng Tây Nhi khẽ thở dài một hơi, cho dù nàng là người hiện đại, không có khái niệm với pháp luật của xã hội phong kiến này nhưng nàng cũng hiểu rõ những hành động của Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng đã chọc giận đến Hoàng thượng và Thái hoàng Thái hậu.

“Tiểu Tuấn Tử, ngươi có thể suy nghĩ đến đề nghị của ta không, chúng ta đến Giang Nam không tốt sao?”

Nàng nhắc lại chuyện xưa, đến Giang Nam chỉ là muốn rời xa nơi không vui này mà thôi.

“Không đi!”

Hắn ngước mắt lên, nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt hiện lên vẻ kiên quyết, trốn tránh cũng không phải là cách hay, thiên hạ đều là của vua, chạy đến đâu cũng vậy mà thôi!

“Nhưng mà…”

Lăng Tây Nhi nhíu mày, nàng thật sự lo lắng lắm nha, dù sao Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng chỉ là một Vương gia… Lực lượng của hắn có thể chống lại Hoàng thượng cùng Thái hoàng Thái hậu sao? Chẳng lẽ thật sự vì nàng mà Đoan Tuấn Mạc Nhiên phải bất trung bất nghĩa sao?

“Không có gì phải nhưng mà cả, không cần lo lắng, tất cả đều đã có ta!”

Hắn khẽ cười mở miệng nói, vươn tay vuốt ve những sợi tóc mềm mại của nàng, nghiêng đầu nheo mắt lại, hưởng thụ ánh nắng giữa trưa sáng lạn.

Thừa dịp Đoan Tuấn Mạc Nhiên rời khỏi phủ có việc, Lăng Tây Nhi vụng trộm gọi Thanh Long vào trong phòng.

“Ngươi muốn biết rốt cuộc lão đại có bao nhiêu quyền lực sao?”

Long Thanh liếc xéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi, kinh ngạc nói, hoài nghi vì sao đột nhiên nàng lại hứng thú với chuyện này.

“Đúng, ít nhất thì ta cũng phải có chuẩn bị trong lòng chứ!”

Nàng gật gật đầu. Mấy ngày nay Đoan Tuấn Mạc Nhiên luôn đi sớm về trễ, thần sắc ngày càng nghiêm trọng, không khí trong phủ cũng ngày càng căng thẳng, nàng biết tất cả mọi người đang cố ý gạt nàng, cho nên nàng đành phải cầu cứu Long Thanh.

“Ngươi cần chuẩn bị cái gì?”

Hắn khó hiểu, trong mắt hắn, Lăng Tây Nhi chỉ là một nữ tử trói gà không chặt, biết rõ chân tướng cũng chỉ tăng thêm phiền não mà thôi!

“Có phải ngươi không muốn nói cho ta biết không?”

Lăng Tây Nhi nhàn nhạt cười, biết rõ ý của hắn.

“Thật ra thì lão đại không nói cho ngươi biết là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi cũng không thể giúp gì cho hắn đâu!”

Long Thanh lắc đầu, ngang nhiên đứng dậy, bên môi hiện lên một nụ cười khổ.

“Nhưng mà ta muốn biết!”

Lăng Tây Nhi vẫn kiên trì, thật ra Long Thanh nói không sai, tại thời cổ đại này, nàng giống như một loài kí sinh trùng, cuộc sống phụ thuộc vào Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nàng không biết ngoại trừ có thể chọc cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên vui vẻ thì còn có thể giúp gì cho hắn nữa, khác biệt là nàng luôn mang lại phiền toái cho hắn mà thôi!

“Được rồi, ta cho ngươi biết!”

Long Thanh thấy thái độ kiên quyết của nàng, ngồi xuống, chậm rãi nói:

“Lão đại phụ trách sự an toàn cho thành Đoan Tuấn, toàn bộ cẩm y vệ trong hoàng cung đều là người của hắn!”

“Ừm!”

Lăng Tây Nhi gật đầu, điểm ấy nàng cũng đã nghĩ tới.

“Ngoại trừ những thứ này, lão đại còn có quyền điều động một phần ba binh mã.”

“Ặc?”

Thật là lợi hại, điều động binh mã không phải là chuyện của đại tướng quân sao?

“Mặc khác, còn có một vài chuyện không thể tiết lộ, tỷ như chuyện các Vương gia phản loạn…”

“Đều là do Tiểu Tuấn Tử trông nom sao?”

Lăng Tây Nhi vỗ vỗ trán, khó trách bọn họ vừa mới rời khỏi hoàng cung nửa tháng thì Hoàng thượng và Thái hoàng Thái hậu cũng không dám làm gì Đoan Tuấn Mạc Nhiên, thì ra Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại quan trọng như vậy, nếu như thiếu hắn thì chẳng phải Hoàng thượng sẽ thiếu đi một phụ tá đắc lực sao?

“Đúng!”

Long Thanh gật gật đầu:

“Theo bên ngoài nhìn vào thì Đoan Tuấn Mạc Nhiên là một Vương gia nhàn tản, ngoại trừ danh hiệu Vương gia thì không có một chức quan nào khác, nhưng mà hắn tuyệt đối khác với những Vương gia khác, đây cũng là nguyên nhân vì sao trong bữa tiệc đêm 30, dựa theo hàng thứ thì hắn là thập lục Vương gia nhưng lại ngồi ở vị trí thứ hai.”

“Nói như vậy thì Hoàng thượng sẽ không làm gì Tiểu Tuấn Tử, có lẽ xét những công lao hắn vất vả lập trong dĩ vãng không chừng sẽ tha cho hắn một lần nhỉ?”

Tây Nhi lẩm bẩm, lòng cũng nhẹ đi phân nửa.

“Buông tha cho lão đại của chúng ta sao?”

Long Thanh cười khẽ, khóe mắt mang một vẻ trào phúng, bây giờ không phải là vấn đề Hoàng thượng buông tha cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên mà là vấn đề Đoan Tuấn Mạc Nhiên không buông tha cho Hoàng thượng.

***

Duyên Hi cung, Đoan Tuấn Mạc Bắc gấp gáp đi tới đi lui trong đại sảnh, trong góc phòng là lô đàn hương khói lượn lờ khiến cho không khí của đại sảnh càng thêm quỷ dị.

“Hoàng thượng, người cũng đừng đi tới đi lui nữa, rốt cuộc chuyện này đã được giải quyết chưa, rốt cuộc người đã thu phục được tên nghiệt súc kia chưa?”

Thái hoàng Thái hậu không kiên nhẫn mỡ miệng hỏi, mấy ngày nay tinh thần của bà ta rất kém, hàng đêm đều bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, vừa nhắm mắt lại thì tiểu thái giám đã theo bà ta vài chục năm lại thả người bò lên người bà ta, vừa bò miệng vừa kêu la thê thảm rất chói tai, quấy rầy bà ta hàng đêm ngủ không ngon, mấy ngày nay, bà ta bối rối, có phải hắn là phải tìm đạo sĩ đến cũng, xua đuổi tà khí trong nội cung hay không.

“Nghiệt súc? Hoàng nãi nãi, người đang nói đến thập lục đệ sao?”

Đoan Tuấn Mạc Bắc hổn hển mở miệng, mấy ngày nay vì chuyện của Đoan Tuấn Mạc Nhiên mà hắn đã sứt đầu mẻ trán, Thái hoàng Thái hậu lại còn nói cái gì mà nghiệt súc, cái gì mà xử lí, tình huống hiện nay còn không biết là ai xử lí ai đâu, hắn muốn thu hồi lại binh quyền của Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhưng mà đang lúc trông gà hóa cuốc này lại rất sợ Đoan Tuấn Mạc Nhiên không vui, nhưng nếu mà không thu lại…

Trong lòng hắn khẽ run lên, hắn biết mấy ngày nay Đoan Tuấn Mạc Nhiên không để lộ động tĩnh gì chính là lúc hắn đang đánh lạc hướng, đại bộ phận cẩm y vệ trong hoàng cung đã rút ra ngoài cung, hắn biết rõ đây chính là lời cảnh cáo của Đoan Tuấn Mạc Nhiên dành cho hắn, muốn hắn đồng ý những điều kiện kia!

“Không phải hắn thì là ai? Hoàng thượng, ta thấy người đã quá chiều hắn rồi, hiện giờ để cho hắn coi trời bằng vung, công cao chấn chủ*, còn dám giết cả bản cung!”

(công cao chấn chủ: kẻ bề tôi có công lao lấn át cả chủ vương)

Thái hoàng Thái hậu vỗ phượng án không kiên nhẫn nói, bà ta tác uy tác quái ba mươi năm trong cung, làm sao chịu nổi cơn tức này, một tên Vương gia nho nhỏ nhàn tản đã muốn lấy cái mạng già này của bà ta, rốt cuộc hoàng cung còn có cái gọi là thể chế, quốc cương không?

“Hoàng nãi nãi, ta đã nói với người rồi, thập lục đệ không chỉ là một Vương gia nhàn tản, trên tay hắn nắm giữ binh quyền đấy! Hơn nữa…”

Hắn khẽ thở dài một tiếng, năm đó tiên hoàng truyền vị cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nếu như không phải vì chuyện của Liên thái phi và Trường Ninh vương… Hắn bực bội, bước chân có phần gấp gáp hơn.

“Có binh quyền thì thế nào? Binh quyền là Hoàng thượng ban cho, thu hồi lại là được, không sợ hắn làm phản hay sao?”

Thái hoàng Thái hậu lạnh lùng nói, bà ta biết không thể cho thân vương quyền lực quá lớn, năm đó chuyện của Trường Ninh vương cùng Liên thái phi đã làm cho hoàng cung chướng khí mù mịt, uy nghiêm của hoàng gia trở thành rác rưởi, lúc ấy, nên cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên sung quân nơi biên cương, vĩnh viễn không dùng đến, nhưng thật không ngờ Trường Ninh vương lại cứ chọn Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm người nối nghiệp, nhưng mà cũng may trong triều đúng là không có ai tiếp nhận Đoan Tuấn Mạc Nhiên cả!

“Chẳng lẽ Hoàng nãi nãi cho rằng thập lục đệ thật sự sẽ làm phản sao?”

Đoan Tuấn Mạc Bắc đè thấp giọng nói.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không có dã tâm với ngôi vị Hoàng đế, đây là sự thật không thể tranh cãi, cho nên năm đó hắn mới tiếp nhận đề nghị của Trường Ninh vương, bắt đầu dùng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, sự thật đã chứng minh Đoan Tuấn Mạc Nhiên xác thực không làm cho hắn thất vọng, ở Sơ Kì xa xôi diệt trừ Phiên vương, chống lại giặc ngoại xâm, tiêu trừ mọi nguy cơ, lập công lao to lớn.

Nhưng từ trước đến nay Đoan Tuấn Mạc Nhiên luôn lãnh đạm, thật sự không ngờ lại là người chí tình chí nghĩa, giống như Trường Ninh vương năm đó, vì Liên thái phi đã từ bỏ ngôi vị Hoàng đế về ẩn cư nơi núi rừng!

Hôm nay…Hắn lắc đầu, người Đoan Tuấn Mạc Nhiên yêu thiếu chút nữa chết ở trong Duyên Hi cung nha! Trên mặt hắn một lần nữa lại tràn đầy sầu khổ.

“Hoàng thượng, ý của người là…”

Thái hoàng Thái hậu kinh hãi đứng dậy, con mắt sắc bén nhíu lại, ngày ấy vì nữ nhân kia mà dùng kiếm uy hiếp bà ta, nếu quả thật ép hắn quá… Rốt cuộc Thái hoàng Thái hậu cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

“Hoàng nãi nãi, người thật là càng ngày càng hồ đồ mà, cơ nghiệp của vương triều Đoan Tuấn quan trọng hay là cô cháu gái bà con xa của người quan trọng đây?”

Đoan Tuấn Mạc Bắc thở dài mở miệng. Hắn biết Thái hoàng Thái hậu có tính cách nói một thì không có hai, cũng từng thử tìm điểm trung hòa, cũng từng phái người đến hòa giải, nhưng mà bát Vương gia cùng cửu Vương gia lại trở về bẩm báo thái độ sắc bén của Đoan Tuấn Mạc Nhiên thì hắn biết chuyện này đã không thể vẫn hồi được nữa.

“Nhưng nhưng nhưng nhưng…bản cung là Thái hoàng Thái hậu mà!”

Sắc mặt Thái hoàng Thái hậu có chút kinh hoảng, nhưng đã nhanh chóng trấn định tinh thần.

“Hoàng nãi nãi, quốc gia này không phải chỉ có một mình người!”

Đoan Tuấn Mạc Bắc lạnh lùng nói.

“Ngươi ngươi ngươi…Ngươi có ý gì?”

Bà ta muốn lấy Thái hoàng Thái hậu ra làm giá nhưng lại có chút lo lắng không đủ giá.

“Thập lục đệ không từ bỏ ý định như vậy đâu!”

Hắn trầm giọng nói rồi ngồi xuống ghế rồng.

“Ý của ngươi là…Hắn thật sự muốn làm phản?”

Thái hoàng Thái hậu kinh hãi, thần sắc có vẻ bối rối.

“Không thể bài trừ khả năng này, chỉ là thứ hắn phản không phải là vương triều Đoan Tuấn mà là Thái hoàng Thái hậu ngài!”

Đoan Tuấn Mạc Bắc cười lạnh nói. Danh hiệu Hoàng thượng này, hắn thật sự rất uất ức! Kẹp ở chính giữa Thái hoàng Thái hậu điêu ngoa và Vương gia cường thế, thật là khó xử!

“Việc này việc này việc này…”

Sắc mặt Thái hoàng Thái hậu đột nhiên trắng xanh, tình cảnh tàn nhẫn đêm đó hiện lên rõ mồn một trước mắt.

“Nữ nhân kia chết rồi sao?” Bà ta thì thào nói.

“Vẫn chưa, nếu như nàng chết thì chúng ta sớm đã không còn có thể ngồi đây thương lượng đối sách rồi!”

Đoan Tuấn Mạc Bắc nói bằng giọng cảm ơn trời đất.

“Đã không chết thì tên nghiệt súc kia còn già mồm cãi láo cái gì nữa?”

Thái hoàng Thái hậu vừa nghe thấy thế thì thái độ lại trở nên bướng bỉnh:

“Hiện giờ Lăng Tây Nhi vẫn còn sống, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng không có tổn thất gì, chỉ cần hắn đứng ra chịu tội, từ bỏ danh hiệu thân vương, sung quân biên cương thì chuyện này có thể cho qua!”

Đoan Tuấn Mạc Bắc lạnh lùng liếc nhìn Thái hoàng Thái hậu, lắc đầu, quả thật là mùa hạ không thể có băng mà! (ý là nãy giờ nói với bà này cũng như nước đổ đầu vịt ấy)

“Hoàng thượng lắc đầu là có ý gì…” Thái hoàng Thái hậu khẽ nhíu mày.

“Hoàng nãi nãi à, người không hiểu tính tình của thập lục đệ rồi, hiện giờ điều hắn yêu cầu chính là người phải xin lỗi hắn, hơn nữa phải tự mình tìm đến cửa mà xin lỗi!”

Hắn khẽ thở dài một hơi.

“Bắt bản cung phải đến xin lỗi!?”

Thái hoàng Thái hậu không để ý đến uy nghi mà kêu to lên, trên mặt tràn ngập nụ cười mỉa mai.

“Đúng, hắn còn muốn nửa cái mạng của Mộng Nhan nữa! Ta nghĩ đấy là hắn đã nể tình Mộng Nhan cứu Lăng Tây Nhi! Nếu không, hừ hừ!”

Đoan Tuấn Mạc Bắc hừ nhẹ hai tiếng, sắc mặt của Thái hoàng Thái hậu hoang mang trắng bệch.

“Việc này không thể nào, Mộng Nhan là cháu gái họ của ta, làm sao có thể…”

“Nhưng thập lục đệ lại là cháu nội của người!”

Đoan Tuấn Mạc Bắc càng thêm không kiên nhẫn nói.

“Hoàng thượng đang tính đứng về phe bên kia sao? Người có còn để ý đến uy nghi của hoàng gia chúng ta hay không?”

Thái hoàng Thái hậu giận dữ, bỗng nhiên đứng bật dậy.

“Nếu như Hoàng nãi nãi còn nghĩ đến việc bảo trụ uy nghi của hoàng gia thì chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi, nếu không…”

Hắn không dám cam đoan sự tình sẽ diễn biến ngược lại thế nào.

“Hoàng thượng, người không phải là một vị Hoàng thượng tốt.”

Bà ta bi ai nói.

“Đúng, ta không phải là một vị Hoàng thượng tốt, nhưng đấy là đang suy nghĩ cho đại cuộc, hiện giờ tàn dư của Thiên Địa Thịnh còn đang rục rịch, hạn hán ở Giang Nam còn chưa giải quyết, tiếng oan thán của dân chúng dậy đất trời, nhưng còn Thái hoàng Thái hậu ngài vẫn còn đang tham nhàn hưởng lạc, vì một công chúa nho nhỏ của Phiên quốc mà gây khó xử cho cột trụ của vương triều Đoan Tuấn như ta, Hoàng nãi nãi, ta không biết rốt cuộc ngài đang giúp ta hay là…”

Hắn khẽ thở dài một hơi, nói xong thì sắc mặt của Thái hoàng Thái hậu tựa như ánh nắng ban mai, từ hồng chuyển sang xanh rồi lại sang tím.

“Hoàng thượng, người biết ta cũng không chỉ đơn thuần chỉ vì Mộng Nha, cũng bởi vì…”

Bà ta tức giận mở miệng nhưng lại bị Đoan Tuấn Mạc Bắc chặn lại:

“Cũng là bởi vì uy nghi của hoàng gia đúng không? Bởi vì 30 năm nay trong hoàng cung không ai dám cãi lại ý chỉ của ngài, ngay cả Trường Ninh vương năm đó khí phách hăng hái cũng bị ngài ép xuống, cho nên ngài cung muốn hạ uy mã của thập lục đệ, muốn để cho người trong hoàng cung này nhớ kĩ, hoàng cung này có thể không có hoàng hậu, không có Thái hậu, nhưng tuyệt đối không thể không có Thái hoàng Thái hậu, để cho tất cả mọi người thấy ngài đã gần 80 tuổi nhưng vẫn uy nghi như vậy.

Nhưng mà Hoàng nãi nãi, ngài có nghĩ tới không, ngài đã chấp chưởng hậu cung 30 năm, phượng ấn vẫn còn trong tay ngài, những thứ này ta không nói, hoàng hậu cũng không nói, Thái hậu cũng không nói gì, bởi vì ngài là người lớn tuổi nhất ở đây, chúng ta hẳn là phải tôn trọng ngài, nhưng mà ngài, ngài…”

Đoan Tuấn Mạc Bắc khẽ thở dài:

“Nếu như ngài không muốn xin lỗi thập lục đệ thì ngài hãy nhớ kĩ, vương triều Đoan Tuấn không phải bị hủy trong tay ta, mà là bị hủy trong tay Hoàng nãi nãi ngài!” Hắn hầm hừ phất ống tay áo đi ra ngoài.

“Hoàng thượng…Người nói cái gì?”

Ầm ầm tệ liệt ngã xuống mặt ghế phượng, sắc mặt Thái hoàng Thái hậu tái nhợt cực điểm, là bà hủy hoại vương triều Đoan Tuấn sao?!

Một cơn gió lạnh thổi qua, ánh nến chập chờn, mập mờ không rõ, trong nháy mắt dường như Thái hoàng Thái hậu già đi rất nhiều, hai bên thái dương lại có thêm tóc bạc.

***

Lãnh Tuyệt Tâm mặc một bộ quần áo lụa mỏng màu xanh, khăn trùm đầu xanh, cách ăn mặc rất thư sinh, Như Ý cùng Lãnh Phiêu Hương đứng sau lưng thì mặc áo vải cài trâm, cố gắng che đậy khuôn mặt xinh đẹp, ba người dáng vẻ khúm núm đi vào con đường cái náo nhiệt trong thành Đoan Tuấn, thỉnh thoảng ánh mắt lại quét qua đám thị vệ bên đường.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn đi tuần sao? Vì sao trên đường cái lại nhiều thị vệ gác như vậy?”

Như Ý tiến lên, đè thấp giọng nói thầm với Lãnh Tuyệt Tâm.

“Không biết, có lẽ thành Đoan Tuấn đã xảy ra chuyện gì rất lớn!”

Ngước đôi mắt cô độc lên, Lãnh Tuyệt Tâm liếc nhìn thị vệ, cũng không đi kiểm tra, chỉ đứng trông coi hai bên đường một cách quái dị.

“Gia, ta thấy chúng ta hãy tìm một khách điếm dừng chân, trong khách điếm dù bí mật khó giữ đến đâu cũng có người biết, có lẽ có thể nghe ngóng được tin tức gì đó cũng không chừng!”

Lãnh Phiêu Hương rụt rè nhìn qua đám thị vệ rồi đè thấp giọng nói.

“Cũng được!”

Lãnh Tuyệt Tâm gật đầu, đi thẳng vào khách điếm, thuê hai gian phòng, ba người đi vào đại sảnh ngồi xuống, chọn vài món trong thực đơn, một bình trà, chậm rãi ăn, chậm rãi uống, sáu cái lỗ tai dựng thẳng lên, cẩn thận nghe ngóng xem mọi người đang bàn luận gì.

Thần sắc của Như Ý khẩn trương đến cực điểm, nàng ta vò vò khăn mặt, càng nghĩ càng không có cách nào tốt, chỉ có thể kiên nhẫn ngồi cùng Lãnh Tuyệt Tâm.

“Aizz, có nghe thấy chưa? Thập lục Vương gia có thể đang làm phản!”

Một vị chưởng quầy hơn 50 tuổi hạ thấp giọng nói.

“Đừng nói lung tung, ai trong thành Đoan Tuấn cũng biết thập lục Vương gia là trợ thủ đắc lực nhất của Hoàng thượng, làm sao có thể?”

Một người khác không tin nhưng vẫn nghểnh cổ lên bàn luận.

“Ngươi không nhìn xem, vì sao toàn bộ thị vệ trong thành đều bị điều ra đường cái, không phải là điềm báo gì sao? Nhưng mà việc này cũng không được nói lung tung.”

Nói là không được nói lung tung nhưng chính mình lại thoải mái nói, nghe ngóng được tin tức như thế lại sợ mọi người không tin mình, còn vỗ ngực mà thề, nói lời nói của mình thiên chân vạn xác.

“Ý của ngươi là thập lục Vương gia vì một nữ nhân mà…”

Đối phương không dám nói nữa, cảnh giác liếc mắt nhìn xung quanh xem có quan binh hay không.

“Nàng ta cũng không phải nữ nhân bình thường đâu, thập lục Vương phi nghe nói xinh đẹp lạ thường, hiếm thấy trên đất trời, bằng không thập lục Vương gia luôn tận trung báo quốc cũng sẽ không vì thế mà ‘trùng quan nhất nộ vi hồng nhan’!”

Nam nhân trung niên nói một cách li kì.

“Gia, xem ra Lăng Tây Nhi thật sự đã xảy ra chuyện, nếu không Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng sẽ không làm vậy, hôm nay chính là một cơ hội tốt, gia, chúng ta hẳn là hãy mau trở về Giang Nam, trước tiên nắm được ngôi vị minh chủ võ lâm đã, sau đó chấn chỉnh là Thiên Địa Thịnh, đến lúc đó không chừng thừa dịp triều đình đang loạn…”

Như Ý cấp tốc hiến kế, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập hưng phấn, tựa như thật sự sắp thành công!

“Chỉ là tin vỉa hè thôi!”

Ánh mắt u ám thâm thúy, giọng nói khàn khàn thâm trầm, Lãnh Tuyệt Tâm lạnh lùng liếc mắt nhìn Như Ý. Hắn không tin Lăng Tây Nhi đã xảy ra chuyện gì, bất kể thế nào…

“Chúng ta lên đầu thôi!”

Hắn nhàn nhạt mở miệng, phi thẳng người lên lầu hai.

“Gia!” Lãnh Phiêu Hương liếc nhìn Như Ý, theo sát phía sau.

“Gia, đêm nay ngài muốn xông vào Đoan Tuấn vương phủ sao?”

Lãnh Phiêu Hương khó hiểu hỏi.

“Đúng, ta phải tự mình đi chứng thực Lăng Tây Nhi vẫn còn sống!”

Ngẩng đầu chắp tay đứng trước giường, bóng lưng của hắn cô tuyệt mà lạnh lùng nghiêm túc.

“Lãnh Tây Nhi quan trọng đối với gia như vậy sao? Cho dù nàng ta không phải nữ nhân của gia sao?”

Lãnh Phiêu Hương nén giọng nói, ánh mắt tràn ngập vẻ không cam lòng.

Trầm mặc, đôi mắt đen thâm thúy có chút che dấu cảm xúc, mi mắt rủ xuống che đi gợn sóng kích động trong ánh mắt hắn bởi vì lời của nàng ta.

“Nếu như nàng ta đã chết thật rồi, gia có thể vì nàng ta mà giải tán Thiên Địa Thịnh nữa không?”

Ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm, nàng ta sâu nói mở miệng nói.

Nghe vậy, ánh mắt của Lãnh Tuyệt Tâm ngập tràn vẻ buồn bã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.