Tiếng ngựa phi như nước lũ, tiếng quát như sấm vang!
Trong trời đất, chỉ còn lại một âm thanh,” Có Sở quốc Nhược Vương ở đây! Ai dám làm tổn thương tỷ tỷ của ta? tiếng quát vang vọng thật lâu không dứt.
Tôn Nhạc kinh ngạc, Triệu đại vương tử cũng kinh ngạc! Sắc mặt hắn hơi trắng, người đến là hắc giáp kỵ dương danh thiên hạ của Nhược Vương, Triệu quân bọn họ đã từng tự mình lĩnh giáo qua.
Sở quân rất nhiều, nhìn không tới điểm cuối, số lượng đương nhiên không kém Triệu quân. Triệu đại vương tử híp mắt, quay đầu nhìn thoáng qua Tôn Nhạc trên tường thành, lại nhìn thoáng qua Sở quân đang nhanh chóng tới gần. Nếu hiện tại hắn hạ lệnh bắn tên, Tôn Nhạc khó thoát khỏi cái chết. Nhưng mà, nếu nàng chết, chẳng phải chính mình sẽ nhận hết tất cả lửa giận của Sở Nhược Vương sao? Binh lính hắn mang đến, gần như là đại bộ phận phân binh lực Triệu quốc rồi, nếu chỉ vì một mình Tôn Nhạc mà chôn vùi toàn bộ, thì cực kỳ lỗ vốn a.
Lúc Triệu đại vương tử chần chờ, dĩ nhiên Sở quân càng tới gần hơn. Sở Nhược Vương vung tay lên, ầm ầm ầm một trận âm thanh ầm ĩ, hơn mười vạn Sở quân chỉnh tề dừng bước lại, tản ra bốn phía, cùng Triệu quân chính thức hình thành trận thế hai quân đối chọi!
Nay, Triệu quốc đứng trước cửa thành Đại Việt, phía sau Sở nhân chỉa mâu về hướng bọn họ!
Đến lúc này thì Triệu đại vương tử cũng chẳng màng công kích Tôn Nhạc nữa. Hắn tính đi tính lại, Tôn Nhạc bất quá chỉ là một nữ nhân giỏi võ mồm, hơn nữa, hiện tại thân phận nữ tử của nàng đã bị thế nhân biết, chư hầu những quốc gia khác cũng sẽ không tiếp tục dùng nàng, có thể nói nàng đã không còn nguy hại.
Hắn nghĩ đến đây, bàn tay hướng lên không trung vẽ một cái.
Theo tín hiệu cờ đánh ra, một đám Triệu quân chỉnh tề áp sát về phía bên trái, trong lớp bụi mù đầy trời, người Triệu đã nhanh chóng thối lui qua một bên.
Hắn làm việc này là tỏ ý mở đường cho Sở nhân.
Xem ra, nguy hiểm đã trôi qua.
Tôn Nhạc thở ra một hơi, đột nhiên phát hiện cả người mình vô lực. Lúc nàng vươn tay muốn lau đi mồ hôi trên trán liền cảm giác được bàn tay Cơ Ngũ nắm tay mình hơi cứng ngắc.
Tôn Nhạc quay đầu nhìn về phía Cơ Ngũ. Lúc này Cơ Ngũ đang nhếch môi mỏng, cố nén khẩn trương cùng bất an. Hắn cảm thấy ánh mắt của Tôn Nhạc liền dời tầm mắt từ trên chiến trường chuyển về hướng nàng. Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt trong suốt như nước hồ thu của Cơ Ngũ lóe lóe nói: “Tôn Nhạc. Ta thực sợ hãi.”
Tôn Nhạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Cơ Ngũ lại mấp máy môi, thấp giọng nói: “Ta e ngại thủ đoạn của Sở Vương. Sợ nàng trở lại bên cạnh hắn.” Sóng mắt hắn như nước, ẩn chứa nỗi buồn.”Tôn Nhạc. Vì sao sau khi ở chung với nàng. Khi ta vui mừng hay sợ hãi thì tim đều đập nhanh đến không thở nổi?”
Đây chính là yêu a. Khi chân chính yêu một người thì ai mà không lo được lo mất? Tôn Nhạc gắt gao nắm tay của hắn, ôn nhu nói: “Nhược nhi là Vương. Nhưng Cơ Lương chàng cũng là người siêu nhiên không thuộc cõi trần. Vừa rồi cái chết cận kề trước mắt chàng không hề run sợ. Vì sao hiện tại lại sợ hãi? Cái chết cũng không thể chia lìa nổi chúng ta thì trên đời còn có thứ gì có thể khiến chúng ta ly biệt?”
Giọng nói của Tôn Nhạc ôn nhu như nước, chậm rãi mà đến. Khóe miệng Cơ Ngũ giương lên, trên gương mặt tuyệt đẹp không tỳ vết tràn ra một nụ cười, “Không sai, chết cũng không sợ, thì sao lại sợ cái khác?” Hắn mới nói tới đây, lập tức nhíu mày bổ sung một câu, “Nhưng cũng không thể không e ngại, phải rời xa nàng so với chết còn đáng sợ hơn!”
Tôn Nhạc muốn mở miệng cười, thì một trận tiếng vó ngựa đã tinh tường truyền đến. Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ đồng thời quay đầu lại.
Đã thấy trên con đường người Triệu nhường ra, đội hắc giáp kỵ sĩ chậm rãi giục ngựa đi về phía trước. Đi tuốt ở đàng trước là một người thanh niên, hắn mang giáp tuấn lãng uy nghiêm, hai tròng mắt như sao nhìn chằm chằm lên trên tường thành.
Người tới chính là Sở Nhược Vương.
Hắc giáp kỵ xuyên qua mấy vạn Triệu quân, trong bụi mù đi vào dưới chân tường thành, cách tường thành vẻn vẹn năm mươi bước thì dừng lại.
Nhược Vương ngửa đầu nhìn Tôn Nhạc.
Đôi mắt đen nhánh của hắn bị bóng của mũ giáp che khuất, khiến Tôn Nhạc không thấy rõ.
Nhược Vương gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Nhạc một hồi, lại quay đầu nhìn về phía Cơ Ngũ cùng nàng sóng vai mà đứng.
Ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm Cơ Ngũ, hồi lâu cũng không hề chớp mắt. Cơ Ngũ mặt không chút thay đổi cúi đầu cùng hắn tương đối, ánh mắt cũng trầm tĩnh như nước.
Hai người đều không nói chuyện.
Bất tri bất giác, vài chục vạn đại quân cũng cảm thấy khí thế giương cung bạt kiếm giữa hai người này, dần dần, tất cả âm thanh đều tiêu thất, vô số ánh mắt đều hướng về bọn họ, âm thầm đánh giá.
Tường thành rất cao, che lại hai tay Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ đang nắm chặt, chính là thân ảnh sóng vai mà đứng, như trời đất tạo nên kia khiến lông mày Nhược Vương nhíu chặt, sắc mặt âm trầm như nước.
Trong một loại áp lực cổ quái, Nhược Vương kéo dây cương, sau khi làm cho con ngựa đang cưỡi hí dài một tiếng, quay đầu hướng về phía Tôn Nhạc kêu lên: “Nhược nhi đã tới chậm, tỷ tỷ có sợ hãi không?”
Ánh mắt của hắn nóng rực nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, không bao giờ nghiêng mắt nhìn Cơ Ngũ nữa, tựa hồ ngay lúc đó, hắn đang đứng bên cạnh Tôn Nhạc.
Hai mắt Tôn Nhạc khép hờ, nhịn không được nở một nụ cười sáng lạng như hoa, “Không có! Nhược nhi có thể tới, tỷ tỷ rất vui mừng!”
Nàng cũng từng nghĩ tới, nếu gặp được Nhược nhi, hai người có xem nhau như người lạ hay không? Nếu Nhược nhi biết chuyện của Trĩ cơ, có thể coi mình thành cừu địch hay không?
Hắn dung túng Trĩ đại gia hại mình như vậy, làm mình thân hãm hiểm địa, thậm chí việc Triệu quốc tiến công lần này, cũng là do nữ nhân kia công bố thân phận nữ tử của mình mà ra. Nhược nhi hành xử như thế, khi mình gặp lại hắn thế nào cũng phải mắng hắn một phen, thậm chí nghĩ đến chỗ oán hận, nàng còn ước gì có thể đâm hắn một kiếm mới nguôi giận.
Nhưng mà, tất cả suy nghĩ này, vào một khắc bốn mắt nhìn nhau toàn bộ đã tan thành mây khói
Đây là Nhược nhi a, vào lúc mình nguy nan nhất hắn đã đến! Trong lòng hắn, mình thủy chung vẫn là tỷ tỷ!
Gương mặt tuấn lãng này, đã bao lâu mình không được gặp nhỉ? Cũng phải hơn một năm đi?
Cho tới bây giờ Tôn Nhạc mới biết, mình vô cùng nhớ hắn, loại nhớ nhung này rất sâu đạm, làm cho người ta không cách nào nảy sinh hận ý, cũng không thể tin rằng hai người sẽ coi nhau như người xa lạ.
Khóe miệng Tôn Nhạc giương lên, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần trồi lên một nụ cười sáng lạng, “Nhược nhi có thể tới, tỷ tỷ thật sự rất vui!”
Một câu này, đã cực kỳ ôn nhu.
Thanh âm của nàng vừa rơi xuống, liền cảm giác cái tay lớn nắm chặt tay của mình kia đang run run. . . . . .
Tôn Nhạc ngẩn ra, lập tức thần trí trở lại, đưa ánh mắt dời khỏi người Nhược nhi, chuyển hướng Cơ Ngũ, ngửa đầu ôn nhu nói: “Tôi với Nhược nhi là tình cảm tỷ đệ. Cơ Lương, trừ chàng ra, hắn là người thân nhất của tôi.”
Khi nàng nói đến‘ tôi và Nhược nhi là tình cảm tỷ đệ’ thì khóe miệng Cơ Ngũ giương lên, khuôn mặt tuấn tú vốn hơi trắng bệch lại tươi tắn như cũ. Hắn nhìn Tôn Nhạc, cúi đầu, có chút xấu hổ nói: “Ta nghĩ nhiều rồi.”
Tôn Nhạc cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Ngay khi Tôn Nhạc cười sáng lạng với Cơ Ngũ thì tiếng nói nặng nề của Nhược Vương từ dưới tường thành truyền đến, “Tỷ tỷ, thật sự tỷ không có việc gì chứ?”
“Đúng vậy.”
“Việt nhân chưa từng khinh nhờn tỷ chứ?”
Những lời này vừa ra, Tôn Nhạc liền nghe được tiếng hô hấp của Việt nhân trên tường thành đều ngừng lại.
Tôn Nhạc cười sáng lạng, cao giọng đáp: “Chưa từng!”
“Tốt!”
Nhược Vương vừa nói vừa giục ngựa quay đầu, quay mắt về phía Triệu đại vương tử, cao giọng quát: “Triệu vương tử, muốn chiến một trận không?”
Triệu đại vương tử nghe vậy sắc mặt xanh mét.
Hắn vẫn còn đang suy tư về vấn đề này, vẫn chưa quyết định được là chiến hay không chiến! Mặc dù chiến một trận, hắn vẫn có khả năng thủ thắng. Nhưng mà, cho dù chiến thắng, hắn đạt được cái gì? Cái gì cũng không được a!
Hai mắt Nhược Vương như điện chăm chú nhìn Triệu đại vương tử, thấy vẻ mặt hắn như thế, không khỏi ung dung cười, vung tay lên cao giọng quát: “Nếu tỷ tỷ của ta không việc có gì, chúng ta cũng không thù không oán! Triệu vương tử, xin mời!”
Hắn đang ở Việt Quốc, lại ra lệnh đuổi khách với Triệu đại vương tử!
Sắc mặt Triệu đại vương tử lại tái đi, hắn gắt gao mấp máy môi, lúc này, một hiền sĩ tiến đến phía sau hắn thấp giọng nói: “Điện hạ, vì sự nhgiệp thống trị thiên thu, phải nhịn thôi!”
Triệu đại vương tử gật gật đầu, tay hắn vung lên, lớn tiếng quát: “Rút ——”
Chữ rút vừa ra, người giữ cờ liên tục quơ cờ. Trong nháy mắt, Triệu tốt vốn đứng trước chiến xa liền chuyển ra phía sau xe, xe phía sau chuyển lên trước, chậm rãi lui về.
Người Triệu trải qua hai trường đại chiến liên tục, hiện tại sĩ tốt đã đã tiến bộ hơn nhiều so với trước kia, rút lui đâu vào đấy, chỉ chốc lát công phu bụi mù liền cuồn cuộn bốc lên đầy trời, dần dần biến mất trong tầm nhìn của mọi người.
Rốt cụôc cũng rút lui!
Đám nguời Trần Lập mở miệng vui cười.
Lúc này, một trận tiếng bước chân truyền đến, Triệu đại phu Tằng Xuất bịch bịch bịch chạy tới trước mặt Tôn Nhạc, hai tay của hắn chắp lại, cúi đầu có chút xấu hổ nói: “Điền công, cửa thành đã mở, mời người ra gặp gỡ Nhược Vương!”
Tôn Nhạc nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại cười nói: “Sở Vương mang đại quân mà đến, Việt nhân e ngại ư?”
Tằng Xuất cúi đầu không trả lời.
Tôn Nhạc ha ha cười, mang theo mọi người dẫn đầu đi xuống dưới thành.
Lúc này, Cơ Ngũ vẫn đang gắt gao nắm tay nàng, hắn chẳng những nắm, hơn nữa còn nắm càng ngày càng chặt.
Tôn Nhạc hiểu được sự bất an của hắn, cũng trở tay cầm ngược lại. Hai tay gắt gao đan vào nhau, mềm mại nhu hòa.
Cửa thành Đại Việt quả thật đã mở ra, dân chúng Việt Quốc lúc này cũng đi ra đầy cả thành, bọn họ nhìn đến Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ đi xuống, một đám vươn tay chỉ chỏ không ngớt.
” Mỹ nam kia là Thúc tử? Nghe nói hắn là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, quý nữ nào nhìn thấy cũng tâm động, quả nhiên lời đồn không sai!”
“Điền Công Tôn nhạc cũng là một giai nhân.”
“Lấy thân phận nữ tử mà có danh xưng của trượng phu, thực uy phong a!”
“Uy phong thì có tác dụng gì? Triệu quốc dùng toàn lực đuổi giết, cho dù là trượng phu cũng không chịu nổi, huống chi nàng ta lại là phụ nhân? Ở nhà giúp chồng dạy con an nhàn cỡ nào nha.”
Trong tiếng nghị luận cùng chỉ trỏ không dứt bên tai, Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ mặt không thay đổi xoay người, đi ra cửa thành.
Bọn họ mới vừa đi ra, trên tường thành liền truyền đến giọng nói khách khí của Tằng Xuất, “Nhược Vương bệ hạ mang hơn mười vạn quân đến, xin thứ cho ta khiếp đảm không thể mở cửa nghênh đón!”
Hắn dừng một chút, lại đề cao giọng lanh lảnh nói: “Nếu như bệ hạ có thể đóng quân ngoài năm mươi dặm, ta nguyện đại diện Việt vương nghênh đón bệ hạ vào thành!”
Sở Nhược Vương ha ha cười, hắn chắp tay trước ngực cao giọng trả lời:“Cô nóng lòng cứu tỷ tỷ, hành sự vội vàng, không được khéo léo, kính xin Việt hầu chớ trách! Ha ha ha. Về phần vào thành thì không cần, cô đón được gia tỷ, lập tức sẽ rời khỏi Việt!”
Tằng Xuất thở ra một hơi thật dài, không chỉ là hắn, tất cả mọi người trong thành đều thở dài nhẹ nhõm.
‘ Chi nha ’ một tiếng, cửa thành Đại Việt đóng lại thật chặt. Nhược Vương thu hồi nụ cười, quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc đang đi tới.