“Công tử, nên dùng cơm rồi!”
A Phúc đi bước nhỏ đến phía sau Ngũ công tử, cúi đầu nói.
Lúc này là lúc mặt trời ngã về phía tây, kim quang liên tiếp tản ra cuối chân trời, nhiễm đỏ hơn phân nửa góc trời.
Ngũ công tử đứng dưới tàng một cây liễu, mắt nhìn hồ nước phía trước xuất thần. Trên gương mặt tuấn mỹ như ngọc của hắn mang một chút mờ mịt, đối nghịch với sự mờ mịt này, trong ánh mắt của hắn mơ hồ nhuộm một tầng nôn nóng.
Thanh âm của A Phúc rất nhỏ, sau khi hắn gọi một tiếng, Ngũ công tử vẫn không nhúc nhích.
A Phúc chờ một hồi, bước lên trước nửa bước, lại kêu lên: “Ngũ công tử, nên dùng cơm rồi.”
Lúc này đây, thanh âm của hắn đề cao một chút.
Nhưng mà, Ngũ công tử vẫn không nhúc nhích. Bạc môi của hắn mân thành một đường, hai mắt vô thần, lại có điểm nôn nóng nhìn chằm chằm hồ nước.
A Phúc cúi đầu thở dài một hơi, thời gian này Ngũ công tử động một chút là như vậy, mọi người đều bó tay rồi, chỉ có lời hắn nói còn có điểm tác dụng.
Thở dài, A Phúc lại tiến lên nửa bước nữa, sau khi đi đến bên cạnh Ngũ công tử, hắn theo ánh mắt của Ngũ công tử, cũng nhìn về phía hồ nước kim quang nhộn nhạo trong sóng xanh.
Ngắm nhìn mây và núi phương xa, A Phúc thở dài: “Tôn Nhạc cũng thật là! Bất quá là một đứa nhỏ chung sống nửa năm. Nàng tại sao lại nhớ mãi không quên như thế. Cũng không đích thân đến nói một tiếng liền theo người ta rời đi?”
Quả nhiên, A Phúc vừa nhắc tới hai chữ Tôn Nhạc. Hai mắt vô thần của Ngũ công tử liền chớp chớp, chuyển mắt, môi hắn mân càng chặt hơn.
Ngẩng đầu dừng ở phương xa, Ngũ công tử cúi đầu nói: “A Phúc.”Thanh âm của hắn có điểm khàn khàn.
A Phúc vừa nghe đến hắn chủ động mở miệng, lập tức vui vẻ, vội vàng đáp: “Ở đây ạ.”
Mắt Ngũ công tử nhìn núi xanh cùng mây trắng đụng vào nhau nơi phương xa, cúi đầu, mê mang nói: “A Phúc, ta không rõ. Vì sao thời gian này trong đầu của ta luôn hiện lên bóng dáng Tôn Nhạc?”
Hắn nói tới đây, quay đầu nhìn về phía A Phúc. Vẻ mặt khó hiểu cùng khó chịu.”Ngươi trước kia cũng từng đi ra ngoài làm việc, còn có phụ thân, còn có mọi người. Vì sao lúc này đây ta lại đặc biệt không thoải mái?” Hắn tự tay xoa nắn mi tâm, mệt mỏi nói: “Ta thật sự là nghĩ mãi mà không rõ. Tại sao nàng vừa đi như vậy, tựa hồ khắp nơi đều trở nên trống rỗng? Dường như trong viện toàn bộ cũng lạnh lùng đi rất nhiều? Trước kia Tôn Nhạc ở đây, nàng cũng không nói lời nào. Có khi ta có khách đến, nàng cũng thích ngồi phía sau ta không nói một lời. Khi đó ta cũng chưa bao giờ quay đầu liếc nhìn nàng một cái. Nhưng vì cái gì sau khi nàng đi rồi, ta ngay cả cùng Yến Tứ nói chuyện cũng không yên lòng nổi? Cảm giác như thiếu thiếu cái gì?”
A Phúc kinh ngạc nghe.
Ngũ công tử nói tới đây, nghiêm túc nhìn về phía A Phúc, hỏi: “A Phúc, ngươi từng có cảm giác này chăng?”
A Phúc gật gật đầu, lúc hắn gật đầu biểu tình thật là kỳ quái, vừa cúi đầu gật hai cái, vừa lén lút giương mắt nhìn về phía Ngũ công tử, biểu tình có điểm quỷ dị.
Ngũ công tử không có nhận thấy được loại quỷ dị này của hắn, hắn thấy A Phúc gật đầu, không khỏi mừng rỡ, liền vội vàng hỏi: ” Khi nào thì ngươi từng có loại cảm giác này?”
A Phúc nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận nhìn về phía Ngũ công tử. Thấy hắn hai mắt long lanh nhìn mình chằm chằm, chờ đợi mình trả lời, hắn không khỏi xoa xoa đôi bàn tay, nửa ngày mới lúng ta lúng túng trả lời: “Ta rời nhà một thời gian dài, nghĩ tới vợ cùng đứa nhỏ . . . . . .”
Ngũ công tử ngẩn ra.
Hắn thật sự giật mình.
Hai mắt trong vắt như nước hồ thu của hắn ngốc vù vù nhìn A Phúc, môi mỏng khẽ nhếch, vẻ mặt kinh ngạc.
Qua hơn nữa ngày, Ngũ công tử ngốc vù vù nói: “Nhưng mà, Tôn Nhạc không phải nữ nhân của ta, cũng không phải hài tử của ta nha.”
Hắn mới nói được tới đây, trái tim đột nhiên nhảy dựng.
Trái tim A Phúc cũng đột nhiên nhảy dựng.
A Phúc trừng lớn đôi mắt ếch, nhìn hồ nước nhộn nhạo sóng vàng, âm thầm kêu lên: Ngũ công tử sẽ không thật sự chọn trúng xấu nha đầu Tôn Nhạc kia chứ? Con bà nó, nàng tuy rằng không xấu rồi, nhưng mà xứng với công tử nhà ta, thật là có điểm, thực sự có điểm như nước bùn bôi trên ngọc bích!
A Phúc nghĩ đến đây, không khỏi vui lên, đắc ý nghĩ thầm: nước bùn bôi trên ngọc bích? Con bà nó, A Phúc ta thật đúng là có tài nha! Cực kỳ có tài!
Ngũ công tử sau khi nhìn chằm chằm A Phúc một hồi, chậm rãi lại quay đầu nhìn về phía trời mây một đường. Lúc này, sự ngạc nhiên của hắn đã giảm đi: ta vốn để ý Tôn Nhạc, cũng chuẩn bị lấy nàng, như vậy mà nói, nay ta tưởng niệm nàng cũng là chuyện bình thường đúng không?
Ngũ công tử nghĩ đến đây, mê mang trong mắt hơi nhạt đi, nhưng mê mang đi, nôn nóng của hắn lại càng sâu. Thở dài một hơi, Ngũ công tử thì thào nói: “Cảm giác này thật không dễ chịu! A Phúc, không biết Tôn Nhạc ở nơi nào? Ta muốn đi đón nàng trở về.”
Lời này vừa ra, A Phúc đắm chìm trong hân hoan tự sướng lập tức cả kinh. Hắn trừng lớn đôi mắt ếch nhìn Ngũ công tử, ngạc nhiên mà nghĩ: công tử đã nhớ nàng đến tình trạng này rồi sao? Đón Tôn Nhạc trở về? Ngũ công tử là người cực lạnh tình, hắn lại bất an như vậy sao? Bà nội nó, cái này so với khi ta nhớ vợ ở nhà còn nghiêm trọng hơn!
Lấy tám trăm chiến xa đấu ba ngàn chiến xa, đây là cuộc chiến mà thực lực cách biệt thật xa. Chúng thần không biết Nhược Vương suy nghĩ như thế nào, việc duy nhất bọn họ có thể làm, đó là đè xuống tò mò cùng lo lắng, dựa theo phân phó của hắn bố trí gọn gàng ngăn nắp.
Nhược nhi không biết thế nào, từ khi hắn nói lời kia cho tới nay xử lý bất cứ chuyện gì, đều mạnh mẽ mang theo Tôn Nhạc tham dự.
Bất quá, những hiền sĩ này cũng thế, chúng thần thực khách cũng thế, đối với nữ nhân là cực kỳ khinh thường. Nhược nhi đem Tôn Nhạc theo, sẽ để nàng ngồi sau màn trướng. Mà bọn họ thì ở phía trước nói chuyện.
Hành vi như vậy của Nhược Vương, rất nhiều thần tử cực kỳ khó chịu . Vừa mới bắt đầu thỉnh thoảng còn có người hướng về phía màn trướng nói bóng nói gió, thậm chí trực tiếp ám chỉ. Sau đó cũng chẳng biết Nhược Vương cùng bọn họ nói cái gì, sự xúc động của mọi người mới chậm rãi bình hoãn lại.
Ngày mai đó là ngày ước chiến. Toàn bộ Vương Cung tràn ngập trong một mảnh khẩn trương. Trong điện nghị sự, tiềng ồn ào, tiếng nói vẫn không ngừng nghỉ.
Tôn Nhạc biết trận chiến ngày mai sự tình trọng đại, nàng nhẹ tựa trên sập, lẳng lặng lắng nghe chúng thần bên ngoài nghị luận. Nàng sau khi nghe như vậy hai ba ngày, đã thập phần rõ ràng năng lực của Nhược nhi . Với quân sự mà nói, lấy hiểu biết của Tôn Nhạc từ thế giới kia, căn bản không có chút tác dụng nhắc nhở gì với Nhược nhi. Trong Nhược nhi, có sự ngoan cố cùng giảo hoạt trời sinh của người Sở.
Mọi người còn vì chuyện hắn lấy tám trăm chiến xa đối kháng ba ngàn chiến xa mà đau đầu thì Tôn Nhạc đã hiểu được, Nhược nhi vốn hoàn toàn không có nghĩ tới muốn cùng đối thủ so đấu chiến xa!
Tới gần giờ tý thì Nhược Vương đã đã làm xong bố trí cuối cùng, hắn sau khi vẫy lui chúng thần, xoay người liền đi tới sau màn.
Tôn Nhạc dựa sập, bộ dạng phục tùng liễm mục trầm tư, nghe được tiếng bước chân của Nhược Vương truyền đến, nàng chậm rãi ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều cười.
Tôn Nhạc đứng dậy, nàng vừa đứng lên, Nhược nhi tiến lên một bước, vươn cánh tay eo ôm nàng. Hắn gắt gao ôm Tôn Nhạc vào trong ngực, hắn ôm thập phần chặt, dường như muốn đem thân hình nàng áp bẹp tiến vào trong cơ thể của mình, “Tỷ tỷ, ngày mai đã đại chiến, tỷ có sợ không?”
“Không sợ.”
“Vì sao?”
“Hết thảy đều nằm trong kế hoạch của Nhược nhi , tỷ tỷ còn gì phải sợ?”
Một câu đơn giản của Tôn Nhạc, lại làm cho Nhược nhi cực kỳ thoải mái, hắn ngửa đầu cười ha ha, đem Tôn Nhạc ôm càng chặt hơn.