Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 216: Chương 216




Tôn Nhạc về tới Cô Tô thành.

Lúc này, nàng vẫn là một hiền sĩ thanh niên hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, gương mặt tái nhợt thanh tú, hai mắt hẹp dài tỏa sáng.

Trong thành Cô Tô hết thảy mọi thứ vẫn như thường, Tôn Nhạc đi ở ngã tư đường người đến người đi cũng không khiến cho nửa người chú ý. Khi nàng xuất hiện ở chỗ an trí Sở sứ thì hết thảy vẫn bình thường.

Xem ra Trần Lập làm tốt lắm, toàn bộ đội ngũ cũng không vì mình không có ở đây mà rối loạn. Thông qua người gác cửa sau, Tôn Nhạc dịch dung đã làm đám người Trần Lập cả kinh, phải đến khi Tôn Nhạc tẩy trang, lộ ra tướng mạo sẵn có bọn họ mới dám tin tưởng đây là sự thật!

“Qúa tốt! Thật sự là trời giúp Đại Sở ta! Bộ mặt Điền công như thế, sẽ không gây ra chuyện gì nữa!”

Kiếm Sư Sở quốc đi theo Tôn Nhạc mừng rỡ vỗ tay tán thưởng. Tôn Nhạc cười nhẹ nhàng, nàng nói với mọi người đang vui vẻ ra mặt:“Thời gian đã không còn nhiều, chúng ta mau chóng lên đường đi!”

“Dạ!”

Trong tiếng đồng ý chỉnh tề, đội ngũ chạy ra ngoài thành Cô Tô. Khi bọn hắn ra khỏi cửa thành thì thủ vệ cửa thành rõ ràng tăng nhiều thêm trơ mắt nhìn chằm chằm đội ngũ nửa ngày mới cho đi. Đến khi bọn họ đi thật xa rồi, phía sau còn có tiếng nói thầm truyền đến, “Sao không thấy Điền Công Tôn Nhạc?”

“Nghe nói nàng bị Việt nữ đáng sợ kia mang đi! Việt nữ kia hành động quỷ mỵ như thế, làm sao là người được? Điền công sợ là lành ít dữ nhiều!”

Trong tiếng đối thoại, đám người Tôn Nhạc phát hiện, thỉnh thoảng có người đi theo phía sau đoàn xe, cũng không biết xuất hiện từ khi nào, đi cùng đoàn xe từ bao giờ. Hừ, quan đạo con dài, cứ để bọn họ đi theo!

Quả nhiên, những người đó theo hơn trăm dặm, mắt thấy người đi đường trên quan đạo càng ngày càng ít, những người theo dõi cũng càng ngày càng lộ rõ, Tôn Nhạc lại chậm chạp không xuất hiện, một đám liền dừng bước không tiến.

Lại đi thêm năm mươi dặm, cuối cùng mấy người theo dõi kia cũng bỏ cuộc. “Điền công, lần này là đến Việt sao?” Tôn Nhạc cười cười, trả lời: “Không, chạy hướng Hàn đi!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Ngô Việt liền nhau, từ nơi này đến Việt bất quá hơn mười ngày là có thể đến, nhưng vì sao Tôn Nhạc lại nhảy qua Việt rồi? Chẳng lẽ nàng không định du thuyết Việt quốc? Nhưng mà, Việt quốc rõ ràng cũng là một trong những nước chủ công lần này a!

Không ai đoán ra suy nghĩ của Tôn Nhạc, nàng lại không thích nói ra. Lập tức, mọi người buồn bực nhịn nỗi nghi hoặc xuống, quay đầu chạy tới phương hướng Hàn Quốc.

Từ Ngô đến Hàn, lại là hành trình nghìn dặm. Đoàn xe một đường ngày đêm bôn tẩu, bởi vì đội ngũ bọn họ không có xe lừa cùng xe trâu, toàn đội hình là xe ngựa màu vàng, kiếm khách như Trần Lập, đều cưỡi ngựa, khi mệt thì bọn họ ngồi trên xe ngựa nghỉ, bởi vậy tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Nửa tháng sau, đoàn xe liền chạy tới Đô thành Bình Dương của Hàn Quốc. Lần trước Tôn Nhạc đã tới Hàn Quốc, so sánh với các nước trong thiên hạ, Hàn Quốc xem như rất nhỏ. Tôn Nhạc vừa đến Hàn Quốc, thì vẫn hành động như lúc đến Ngô quốc, một mặt phái người tinh thông Hàn sự đi với liên hệ Hàn hầu, một mặt cùng Trần Lập hai người dạo chơi chung quanh thành Bình Dương.

Lúc này đây, Tôn Nhạc theo thường lệ xuất ra hơn mười lạng vàng mua một tiểu viện ở một chỗ vắng vẻ trong thành Bình Dương. Vào ban đêm, Tôn Nhạc liền nhận được thông báo Hàn hầu nguyện ý gặp.

Giống như lần trước, Tôn Nhạc mang theo Trần Lập và hai Kiếm Sư, dưới sự dẫn dắt của một thái giám, vòng qua hành lang quanh co khúc khuỷu gấp khúc, gần như lặng yên không một tiếng động đi tới một chỗ trước cung điện.

Tôn Nhạc vừa đi vừa âm thầm suy nghĩ: uy vọng của người Tần trong lúc lơ đãng vẫn từ từ xâm nhập lòng người a! Hàn Ngô chỉ vì ước hẹn cùng Tần,đến việc gặp mặt Sở sứ như ta cũng phải cẩn thận đến thế này.

Trong cung điện không có tiếng sanh nhạc truyền ra, đèn lồng phất phơ trong gió đêm không thôi. Mang theo Tôn Nhạc đi vào một sương phòng thì cước bộ thái giám dừng lại, ra hiệu cho Tôn Nhạc đi lên.

Tôn Nhạc sửa sang lại mũ mão một chút, bước đi đến trước bậc thi lễ thật sâu, cao giọng nói: “Sở nhân Sở Thượng gặp qua Hàn hầu!” Lần trước ở Ngô, Tôn Nhạc dùng tên giả Triệu Tần cuối cùng đã bị người ta khám phá thân phận, Tôn Nhạc không biết tin tức có rơi vào tay Hàn Quốc hay không, nàng vốn thận trọng nên đành phải thay đổi dùng một cái tên giả khác.

“Vào đi.”

“Dạ, “ Tôn Nhạc bước đi vào.

Vừa vào cửa, đó là tầng tầng lớp lớp màn che phiêu đãng , trong điện, một trận trầm hương như có như không bay ra, làm cho lòng người an tĩnh. Tôn Nhạc phóng nhẹ cước bộ, sửa sang lại áo bào mũ mão, sau đó mới vạch màn che, liên tục vạch năm tầng màn che, mới nhìn đến người trung niên sắc mặt khẽ biến thành vàng, hai mắt dài nhỏ, râu dài, mang theo quan vương hầu ngồi ngay ngắn trên sập.

Hắn chính là Hàn hầu Tôn Nhạc đã từng thấy qua. Bên cạnh Hàn hầu, mỗi bên có hai thần tử đang ngồi đợi, một người trong đó cũng là đại phu Tín Tôn Nhạc đã từng gặp qua.

Hàn hầu thấy Tôn Nhạc tiến vào, tay phải đưa lên mời, ôn hòa nói:“Sở tử, mời ngồi!“

“Tạ đại vương.” Tôn Nhạc thi lễ, thong dong ngồi xuống trên sập trống đối diện.

“Rót rượu.”

“Mời uống!”

“Tạ đại vương.” Tay trái Tôn Nhạc hợp lại với ống tay áo bên phải, ngửa đầu uống cạn rượu vàng trong chén ngọc.

Nàng vừa buông chén, Hàn hầu lại nói”Rót rượu!”

“Dạ.” Thị tỳ lên tiếng trả lời nghiêng tới trước, lại rót rượu đầy chén ngọc cho Tôn Nhạc.

“Mời uống.”

“Đa tạ đại vương.” Tôn Nhạc chắp tay trước ngực tạ ơn xong, nhưng không nâng chén uống cạn như Hàn hầu, mà nhấp một ngụm rượu trong chén ngọc, mắt nhìn Hàn hầu từ từ nói: “Bệ hạ cũng biết Sở tử vì sao mà đến?”

“Đương nhiên.” Hàn hầu bất âm bất dương cười cười, hơi trào phúng nói: “Vì cứu Sở mà đến.”

Tôn Nhạc ha ha cười. Tiếng cười của nàng vang dội mà thanh thúy, trên gương mặt thanh tú mang theo thập phần trào phúng. Không ai nghĩ Tôn Nhạc sẽ lại biểu lộ ra vẻ mặt như thế, Hàn hầu cùng chư thần đều nhíu mày.

Tôn Nhạc cười to xong, giơ chén ngọc lên nhấp một miếng nhỏ, bộ dạng phục tùng liễm mục cười nói: “Không, Thượng vì cứu bệ hạ mà đến!”

Tôn Nhạc vừa nói lời này ra, vài tiếng quát lớn lập tức truyền tới, “Cuồng đồ lớn mật!” ” Sở tử rất vô lễ!” Hàn hầu không hề tức giận, hai mắt dài nhỏ của hắn âm âm, trên gương mặt tuấn lãng là nụ cười u buồn, từ từ nói: “Sở tử nói quá lời.”

Giọng nói của Hàn hầu thực hiền hoà, thực ôn hoà hiền hậu, những lời này căn bản không phải quát lớn, mà như khuyên bảo. Tôn Nhạc lại ngửa đầu cười, ngạo nghễ nói: “Không! Thường thật sự là vì cứu bệ hạ mà đến!”

Nàng nhìn sắc mặt bốn đại thần gần biến thành màu đen, thân mình hơi hơi nghiêng tới trước, mắt nhìn Hàn hầu hỏi: “Xin hỏi bệ hạ, ở Hàn người nào chủ chiến? Người nào thống lĩnh quân đội?”

Hàn hầu ôn hòa nói: ” Thừa tướng Công Trọng Di của cô.”

Tôn Nhạc vỗ tay thở dài: ” Lần này tới Hàn. Một đường Sở Thượng đi ngang qua đồng ruộng điền dã, người các bậc phụ lão luôn miệng nhắc tới, hết lòng kính yêu, đều là tướng quốc!”

Sắc mặt Hàn hầu đổi đổi. Tôn Nhạc làm như không thấy thở dài: ” Ai! Người Hàn ai cũng chỉ biết có tướng quốc, không hề biết đến bệ hạ!”

Sắc mặt Hàn hầu tối sầm lại, sắc mặt bốn đại thần thì xanh như tàu lá, đại hán râu dài thứ hai bên trái, mày rậm dựng lên đang chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị đại thần bên cạnh đè xuống.

Tôn Nhạc cất giọng lanh lảnh thở dài: ” Lần này cùng Tần bốn nước liên minh đánh Sở, người chủ trương là tướng quốc. Chủ soái cũng là tướng quốc. Nếu như thế, khi tướng quốc cắt được hơn mười thành của Sở, mang theo vàng bạc nữ tử đại thắng mà về, phụ lão ra khỏi thành chúc mừng, người được hô to là oai hùng, là bệ hạ? Hay là tướng quốc?”

Tôn Nhạc chậm rãi nói tới đây thì gương mặt dài có điểm vàng của Hàn hầu trắng bệch, trong đôi mắt dài nhỏ hiện lên một chút tức giận cùng suy tư.

Tôn Nhạc ngẩng đầu nhìn Hàn hầu chằm chằm, thân mình hơi nghiêng, từng chữ từng câu nói: ” Hàn dốc hết lực lượng cả nước mới có mười ba vạn quân, tám trăm chiến xa, lần này cùng Sở chiến một trận, tướng quốc mang hết quân ra đi! Đến ngày điều quân trở về, tướng quốc dẫn sĩ tốt của cả nước, lại được lòng phụ lão, bệ hạ không e ngại hắn một bước lên cao, dùng lòng dân mà áp chế bệ hạ ư? Đến lúc đó, còn ai nhớ rõ bệ hạ mới là quốc chủ của Hàn nữa? Uy phong của tướng quốc, muốn làm vương hay làm tướng đều tùy ý hắn!”

Những lời này Tôn Nhạc nói vô cùng dễ hiểu, hiện tại tướng quốc Công Trọng Di ở dân gian uy vọng cực cao. Lần này hắn mang theo binh mã cả nước đi tấn công Sở quốc, nếu hắn thắng, uy vọng của hắn sẽ rất cao, cho dù trận chiến này thất bại, đại quân ở trong tay hắn, đến lúc đó hắn muốn làm vương thì làm Vương, muốn làm tướng liền làm tướng.

Năm người Hàn hầu á khẩu không trả lời được, Tôn Nhạc thở dài một tiếng, ý vị sâu xa nói: “ Bệ hạ, thân làm thần tử, uy vọng sao có thể ở cao hơn bệ hạ lại còn nắm trọng binh? Bệ hạ, tình huống này rất nghiêm trọng, không thể khinh thường a!”

Cả điện vô cùng yên ắng chỉ có tiếng hít thở thỉnh thoảng truyền ra. Sau khi Tôn Nhạc nói xong, lại thở dài một tiếng, nàng lắc đầu hai cái, sau đó từ trong tay thị tỳ bên người tiếp nhận bầu rượu, châm rượu cho mình.

Nàng bộ dạng phục tùng liễm mục châm rượu, sắc mặt đờ đẫn, cũng không thèm liếc mắt nhìn quân thần Hàn Quốc biểu tình hết sức khó coi lấy một cái. Lúc này đây người chủ chiến ở Hàn quốc là Công Trọng Di, biện pháp Tôn Nhạc dạy cho Hàn hầu lần trước mặc dù có điểm hiệu quả, nhưng dù sao Hàn hầu cũng không phải đối thủ của Công Trọng Di, bất tri bất giác đã để cho thế lực của hắn càng thêm lớn mạnh.

Cũng không biết qua bao lâu, Hàn hầu đứng dậy, hướng Tôn Nhạc vái chào thật sâu, trầm giọng hỏi:” Kính xin Sở tử cứu cô!“

Tôn Nhạc cũng đứng lên, nàng thi lễ đáp lại Hàn hầu, cất cao giọng nói: “Bệ hạ, thần đại diện Ngô Vương ước hẹn cùng bệ hạ! Lần này các nước phạm Sở, bệ hạ cứ sống chết mặc bây, nếu ngày khác người Tần vì chuyện này mà khó xử bệ hạ, Sở tất toàn lực bảo vệ!”

Nàng nói tới đây, ngạo nghễ nói: “Ngô Vương đã có kế sách đối phó người Tần! Lần này người Tần tất không chiến mà lui!”

“Lời ấy là thật sao!”

“Không dám dối gạt đại vương!”

“Tốt!” Hàn hầu đứng dậy, đi lại vài vòng trong phòng. Hắn thầm nghĩ: người cùng Tần kết minh vẫn là Công Trọng Di, Công Trọng Di thế lớn, dù mình muốn đoạt quyền thống soái cũng không có khả năng.

Đứng ở trên lập trường của Hàn hầu mà nói, dù Tần quốc thắng, hôm nay mình bội ước ngày khác sẽ phải thừa nhận lửa giận của người Tần, nhưng lúc này đây mình cũng không thể không bội ước! Bởi vì mình không có lựa chọn nào khác. Nhưng may mắn là bây giờ, Sở sứ trước mắt này cư nhiên trấn định tự nhiên nói người Tần sẽ không chiến mà lui như thế. Hơn nữa, ngày khác nếu như Tần quốc có giận chó đánh mèo, Sở quốc cũng nguyện ý bảo vệ mình. Nếu như thế, thật sự là vô cùng đáng mừng.

Sau khi vòng vo mấy vòng trong phòng, Hàn hầu phục hồi tinh thần, lại hướng về phía Tôn Nhạc vái chào thật sâu, nói: “Nguyện cùng Vương ước định!”

Tôn Nhạc ha ha cười, cao giọng nói: “Tốt!”

Lập tức, hai bên đồng thời cười to vài tiếng lập lời thề, nhấc cốc lên cùng uống, cả phòng đều vui mừng! Khi Tôn Nhạc đi ra thì Trần Lập cùng một Kiếm Sư khác đang dùng hai cặp mắt long lanh lóng lánh nhìn nàng.

Tôn Nhạc hướng cười với hai người, xoay người đi ra ngoài. Tôn Nhạc mới vừa lên xe ngựa, liền nói với hai người Trần Lập: “Sau khi trở về lập tức chuẩn bị, cửa thành vừa mở liền rời khỏi Hàn quốc.”

Hai người Trần Lập đều ngẩn ra. Trần Lập cau mày nói: “Có gì không ổn sao?”

Tôn Nhạc nhìn ánh đuốc hừng hực ngoài xe ngựa, trong con mắt đen thẫm có tinh quang chớp động, nàng nhẹ nhàng nói: “Tướng quốc Công Trọng Di có thế lực mạnh mẽ, hiểu biết linh mẫn, chúng ta nên tránh đêm dài lắm mộng.”

Hai người Trần Lập nghiêm nghị đáp: “Dạ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.