Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 60: Chương 60: Cô gái gặp trên đường Hàm Đan




Ngũ công tử giương môi lên, ” Vàng này là thưởng cho ngươi, nhận lấy đi.” Hắn nói tới đây, lại dặn dò: ” Khi ra ngoài nhớ đội mũ sa.”

Sau khi Tôn Nhạc nghe câu này, trong lòng không khỏi thở dài: lại là đội mũ sa, gương mặt của ta đây a, thật đúng là có lỗi với bộ mặt thành phố.

Nàng khom người đáp: “Vâng.”

“Đi thôi.”

“Vâng.”

Tôn Nhạc chầm chậm đi ra ngoài, sau khi đi ra vài chục bước, cước bộ ngừng một chút, nàng lặng lẽ quay đầu lại nhìn về phía Ngũ công tử.

Lúc này Ngũ công tử, lại quay đầu ngắm hồ nước núi xa kia, hắn đứng bên cây liễu, cạnh dòng nước xanh, đẹp như một bức tranh.

Tôn Nhạc vừa nghĩ đến đây, liền cười khổ một cái, nhanh chóng xoay đầu lại bước đi.

Nàng không trở về phủ, mà đến chỗ A Phúc mượn mũ sa trực tiếp ra cửa phủ.

Thành Hàm Đan là chỗ nổi tiếng phồn hoa trong thiên hạ, cũng là thành thị lớn nhất Tôn Nhạc nhìn thấy sau khi xuyên qua đến thế giới này, người nàng vẫn chưa ra khỏi cửa, tâm tình đã có điểm kích động.

Ra cửa hông bên trái phủ vượt qua chưa đến ba trăm mét, chính là một đường cái lót đá tảng. Mấy đường cái lót đá trong thành Hàm Đan, tập trung giới quyền quý cả thành, nơi này phi thường náo nhiệt, hơn nữa người hành tẩu cũng là áo mũ chỉnh tề. Tôn Nhạc vốn còn nhỏ, lại mang cái một mũ sa so với đầu của nàng còn lớn hơn, giữa ngã tư đường không ít người mang mũ sa, nhưng như nàng vậy cũng là hiếm thấy. Trong khoảng thời gian ngắn, cũng đưa tới vài ánh mắt chú mục.

Tôn Nhạc lẳng lặng theo con phố đi tới. Hai mắt tò mò đánh giá bốn phía quan sát đám người.

Trên đường cái, người đi đường cỡi lừa hoặc cưỡi ngựa chiếm đa số. Cỡi lừa tuy rằng đang mặc áo tang cũng không kể là đeo kiếm hay là đội mũ quan, cả đám đều khí vũ hiên ngang. Về phần người cưỡi ngựa còn lại là áo tơ hoa phục, người hầu thành đàn, hiển nhiên là con cháu giới quý tộc.

Giữa ngã tư đường cũng có thể nhìn đến một đám cô gái xinh đẹp. Những cô gái này cũng là đang mặc cẩm y hoa phục cưỡi tuấn mã, mang trên mặt vẻ yêu kiều trời sinh. Các nàng không kiêng nể gì, ở ngã tư đường phóng ngựa băng băng cùng thiếu niên nam tử bên người cười hì hì.

Tôn Nhạc đi chưa đến năm trăm mét liền thấy được hai hiệu cầm đồ bất quá nàng không dám đi vào. Lắc lăc vàng trong tay áo nàng âm thầm lắc đầu nghĩ: dù sao cũng không cần phải mua cái gì. Vậy tiền này liền giữ đi.

Khi Tôn Nhạc đứng ở trước một hiệu cầm đồ hết nhìn đông tới nhìn tây một giọng nói ngọt ngào từ phía sau truyền đến“Ngươi là ai? Tuổi còn nhỏ như vậy tại sao cũng đội mũ sa?”

Thanh âm này thình lình vang lên hơn nữa ngay phía sau Tôn Nhạc.

Tôn Nhạc quay đầu, đối diện một cô gái so với mình cao hơn không bao nhiêu, ước chừng mười ba mười bốn tuổi, cô gái bên ngoài khoác áo choàng đỏ thẫm thêu tiên hạc sông dài, gắn kim tuyến, bên trong là một kiện áo lót màu xanh biếc, cần cổ đeo vòng ngọc bích thượng đẳng, da thịt trắng noãn lộ ra ngoài kia giống như có thể véo ra nước.

Thiếu nữ trong tay dắt một con ngựa cao lớn, phía sau nàng đi theo hai kiếm khách áo tang.

Lúc này, cô gái đang tò mò trên dưới đánh giá Tôn Nhạc, nhìn áo tang giầy rơm của nàng thì chép miệng. Tuy rằng bĩu môi, nhưng cô gái vẫn nhìn Tôn Nhạc như cũ, hiển nhiên vẫn là tò mò.

Tôn Nhạc trừng mắt nhìn cô gái chậm rãi nói: “Vậy ngươi là ai? Vì sao tuổi còn nhỏ cũng đội mũ sa?”

Cô gái thật không ngờ nàng có thể trả lời như vậy, không khỏi ngẩn ra.

Tôn Nhạc hướng nàng cao thấp đánh giá một hồi lâu, bỗng nhiên cười nói:“A, ta hiểu được, ngươi là bộ dạng thật đẹp, cho nên muốn dùng mũ sa che lấp mặt mũi của ngươi, đúng hay không?”

Cô gái nghe vậy mừng rỡ, cười đến mắt cong cong nói: “Đúng rồi đúng rồi a, nhưng cũng không đúng ” nàng hướng Tôn Nhạc để sát vào một chút, lén lút nói vào tai nàng: “Ta là sợ người khác nhận ra.”

Tôn Nhạc nghe vậy liên tục gật đầu, cũng lén lút nói với cô gái: “Nơi này không ai nhận ra ta, ta sợ để người ta thấy mình bộ dạng không tốt sẽ giễu cợt, liền che lại.”

Cô gái nghe vậy lại hướng nàng bắt đầu cao thấp đánh giá, ánh mắt của nàng đảo qua cổ Tôn Nhạc lộ ra ngoài, lại đảo qua tay chân của nàng, nửa ngày có điểm ấp a ấp úng nói: “Da của ngươi, thật là khó coi.”

Tôn Nhạc cười cười, nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì , ta sau khi lớn lên sẽ trở nên đẹp mặt!”

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật!”

Cô gái hoài nghi nghiêng đầu đánh giá Tôn Nhạc không ngớt.

Đúng lúc này, ánh mắt thiếu nữ hướng bên cạnh thoáng nhìn, bỗng nhiên khanh khách cười lên.

Tiếng cười của nàng thanh thúy mà vang dội, xa xa vang ra, dẫn tới mọi người quay đầu nhìn lại. Tôn Nhạc cũng kinh ngạc theo ánh mắt thiếu nữ nhìn hướng bên phải.

Chỉ thấy giữa con đường bên phải, một cái hán tử thân vận áo tang, sắc mặt đờ đẫn đi tới. Hán tử kia hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, ngày thường cao lớn oai hùng, trong mày rậm có cổ uy nghiêm. Bất quá vẻ mặt hắn hiện tại, trong ánh mắt lộ ra một cỗ tro tàn cùng đau xót, hiển nhiên cực kỳ tuyệt vọng.

Cô gái khanh khách cười duyên (Myu: vô duyên thì có chứ cười duyên nỗi gì >.

Tôn Nhạc nghe vậy cúi đầu, quả nhiên, hán tử áo tang phía trên mang một đôi giầy rơm giày hoàn hoàn chỉnh chỉnh, nhưng mỗi bước hắn đi, một cái dấu chân trần liền tinh tường khắc ở trên mặt tảng đá!

Tiếng cười to, vỗ tay không kiêng nể gì cuả cô gái, dẫn tới mọi người bốn phía liên tiếp chú mục, cũng dẫn tới vài cái hán tử đi theo phía sau đại hán khoảng trăm mét trừng mắt tương đối!

Cô gái tựa hồ một chút cũng không có cảm giác được không tốt, nàng hãy còn vỗ tay, cười híp mắt kêu lên: “A a, thật thú vị nha! Thật chơi vui nha, không được, ta phải đem người này bắt trở về, bảo hắn mỗi ngày đùa như vậy cho ta xem!”

Lời này của cô gái vừa ra, mấy người đại hán kia sắc mặt đại biến ngay lập tức. Bọn họ đồng thời bắt tay đặt trên chuôi kiếm, hai mắt lạnh như băng nhìn cô gái, bước đi đến chỗ nàng!

Hai hán tử áo tang ở phía sau cô gái nhìn thoáng qua nhau, đồng thời tiến lên từng bước, đứng ở bên cạnh cô gái!

Ngay lúc khí thế giương cung bạt kiếm, cô gái tươi cười rạng rỡ chuyển hướng Tôn Nhạc kêu lên: “Uy, ngươi cảm thấy người này chơi có vui không?”

Tôn Nhạc nhìn cô gái khoái hoạt, cười cười, thanh âm cất cao, trong trẻo vang vang nói: “Ngươi nói sai rồi, cái này không gọi chơi vui, cái này gọi là không giống người thường! Có phong thái đặc biệt!”

Thanh âm của Tôn Nhạc trong trẻo vang vang, xa xa truyền ra, mấy người đại hán mặt lạnh đầy sát khí kia đồng thời ngẩn ra, dừng bước, cả đại hán vẻ mặt đờ đẫn đi về phía trước cũng chậm rãi quay đầu kinh ngạc nhìn nàng.

Tôn Nhạc giống như không nhìn tới bọn họ chú ý mình, với cô gái mở to mắt, tò mò hỏi, lại vang vang trả lời: “Tiểu tỷ tỷ, ngươi xem trên đời này, có thể có người nam nhi nào có thể lững thững mà đi giầy rơm vẫn thẳng tắp, dấu chân trên mặt đất cũng thẳng tắp? Đây chính là phóng đãng không kềm chế được, cẩu thả mà đi tự do tự tại!”

Lời này của Tôn Nhạc vừa ra, tất cả mọi người ngẩn ra! Chuyển mắt, có mấy người cười trộm. Lời Tôn Nhạc nói cực kỳ thú vị, nghe qua thập phần chính nghĩa, nghĩ lại lại có điểm buồn cười, thực là làm cho người ta càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười.

Bất quá những người này đảo mắt chống lại gương mặt uy nghiêm nghiêm nghị của đại hán áo tang thì cười thế nào cũng không dám làm càn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.