Trong phòng tối như mực, Tôn Nhạc dùng đá lấy lửa châm một cây đuốc, sau đó đem cây đuốc cắm ở trên bãi đất. Nàng liền đứng dưới ánh lửa, chậm rãi luyện tập Thái Cực quyền.
Không biết tại sao, nàng hiện tại vừa về tới trong phòng, trở lại trong phòng tối như mực, lạnh tanh này, sẽ nghĩ đến Nhược nhi. Mỗi lần nghĩ tới chẳng biết lúc nào gặp lại Nhược nhi, trong lòng của nàng liền có điểm buồn phiền, sẽ cảm thấy rất lạnh lẽo.
Tôn Nhạc không thích cảm giác như thế. Nàng là người của hai thế giới, đều cô đơn không có người vướng bận. Mặc dù có ấm áp nhưng bây giờ nàng cảm giác càng tịch mịch hơn.
Chậm rãi luyện Thái Cực quyền, từng chiêu từng thức vung lên, tâm tình của nàng lại dần dần bình tĩnh.
Ngày hôm sau Tôn Nhạc dậy sớm như thường lệ, sau khi luyện tập Thái Cực quyền thật lâu, liền tới trong sân Ngũ công tử trình diện.
Bất quá lúc này Ngũ công tử đã xuất môn giao thiệp, Song Xu cũng đi theo.
Tôn Nhạc nghĩ nghĩ, mang mũ sa lên liền đi ra ngã tư đường Hàm Đan.
Mấy ngày nay, sứ giả từ các quốc gia đều tiến đến, chí sĩ tài trí trong thiên hạ đều tới giúp vui, thành Hàm Đan càng ngày càng náo nhiệt. Tôn Nhạc đi ở trên đường, thường thường sẽ có người đi sát qua bên người nàng, đẩy thân mình nho nhỏ của nàng ra vài bước. Mà tiếng ngựa hý, tiếng bò và lừa kêu, còn có tiếng huyên náo của con người, khiến cho Tôn Nhạc đi tới, có cảm giác về tới thế kỷ hai mươi mốt.
Tôn Nhạc lặng yên đi ở ở ngã tư đường, mấy ngày qua, nàng sớm dạo lần thành Hàm Đan, cũng biết rõ ràng ước chừng bố cục cùng vị trí trong thành, cùng với một ít tập quán sinh hoạt của người Triệu.
Người Triệu hào sảng trong sáng nơi nơi có thể nhìn đến tiệm rượu, có thể nhìn đến người hô bằng hữu uống rượu. Tôn Nhạc giật giật tay áo lúc này trong tay áo nàng còn mang theo một lượng vàng. Đây là thói quen nàng kiếp trước đi dạo phố mà dưỡng thành. Trên người không mang theo ít tiền đi trên đường sẽ cảm thấy sẽ rất bất tiện.
Nàng đi rất chậm, nhìn thực cẩn thận. Chỉ chốc lát công phu nàng đi vào một cái quán con làm tượng đất, chủ tiệm là một lão giả hắn thuần thục xoa xoa bùn, dần dần dưới tay hắn một hình người xoay tròn mà xuất hiện.
Tôn Nhạc thấy thú vị liền tinh tế chăm chú nhìn.
Đúng lúc này khóe mắt nàng nhìn đến một đại hán áo tang hướng mình bước đến!
Đại hán này hai hàng lông mày cao ngất, cái trán cũng rất cao, miệng rộng, toàn bộ khuôn mặt có một loại phong cách cổ xưa. Bên hông hắn mang kiếm trong lúc hành tẩu làm cho người ta có một loại khí chất đẫm máu phảng phất như là một con hổ châm raĩ bước trong rừng.
Một người như vậy cư nhiên hướng nàng đi tới. Tôn Nhạc không tự chủ được cơ bắp căng thẳng!
Đại hán áo tang kia đi lại như gió hướng tới Tôn Nhạc, hắn cũng không như Tôn Nhạc hi vọng lướt qua nàng rời đi, mà là đi đến trước mặt nàng lập tức dừng lại.
Đại hán ào tang hai tay chắp lên, cao giọng nói: “Cô nương là Tôn Nhạc?”
Tôn Nhạc ngẩn ra: chẳng lẽ ở đây, còn có người nhận biết ta sao?
Nàng gật đầu nói: “Vâng.”
“Rất tốt!” Đại hán khách khí nói: “Đại ca của ta cho mời!”
Tôn Nhạc mở to mắt, nàng hơi giật mình, liền cúi đầu nói: “Xin dẫn đường.”
“Mời!” Đại hán vung tay lên, ý bảo Tôn Nhạc đi theo hắn.
Hai người một trước một sau đi tới, đại hán kia chỉ đi không đến năm mươi bước, liền dẫn Tôn Nhạc hướng một nhà tửu lâu đi đến.
Tôn Nhạc ngẩn ra, nàng theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn hướng lầu hai.
Trên tửu lâu bằng gỗ, gần lan can bạch ngọc, một cái thanh niên áo tang hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi uy nghiêm đang ung dung uống rượu. Hắn cảm thấy ánh mắt Tôn Nhạc quăng đến, không khỏi cúi đầu nhìn nàng!
Thanh niên này ánh mắt sắc bén, như tên như điện! Bốn mắt nhìn nhau, Tôn Nhạc trong lòng buông lỏng: thì ra là hắn!
Người thanh niên này đúng là người đi chân trần trên đường mấy ngày trước đây nàng gặp được! Ngày đó hắn tuy chật vật nhưng khí độ bất phàm, hôm nay hắn một thân áo tang như trước, nhưng cái loại uy nghi trời sinh, khí độ hào phóng trời sinh này, làm cho người ta vừa thấy liền mến phục!
Thanh niên chống lại ánh mắt Tôn Nhạc, mỉm cười, chén rượu trong tay hướng nàng quơ quơ, ý bảo nàng tiến lên.
Tôn Nhạc thu hồi ánh mắt, đi theo đại hán kia vào trong tiệm rượu.
Tôn Nhạc mới từ trong thang lầu vươn đầu lên, thanh niên áo tang liền đi nhanh tới hướng nàng. Hắn đi lại như gió, trong tiếng bước chân “Bịch bịch bịch”, không gian tửu lâu nho nhỏ này hắn đi vài bước liền tới.
Thanh niên áo tang lập tức đi đến trước mặt Tôn Nhạc, hắn cách nàng ba bước thì đứng lại, nhìn nàng mỉm cười nói: “Ngày đó nghĩa mỗ được một lời của cô nương đánh thức, cảm kích không thôi. Thật không ngờ hôm nay thấy được cô nương, bởi vậy bảo huynh đệ dưới quyền đi mời cô nương tới, đường đột kính xin cô nương không lấy làm phiền lòng!”
Thanh âm của hắn vang vang truyền ra, hùng hậu mà vang dội, lộ ra một cỗ hào khí đặc biệt.
Tính tình Tôn Nhạc cho tới bây giờ quen cẩn thận chặt chẽ, lúc này nghe này tiếng cười sảng khoái của thanh niên áo tang này, nhìn hai mắt hắn sáng ngời, thẳng thắn, đột nhiên trong lòng một trận thả lỏng. Nàng lúc này, có một loại cảm giác, giống như mình ở trước mặt người này, có thể không cần phân tâm phòng bị một chút nào, không cần lại nơm nớp lo sợ khắp nơi! Không cần trước khi nói một câu phải suy nghĩ ba bốn lần!
Tôn Nhạc ngẩng đầu, cười nhẹ nhàng nhìn thanh niên áo tang so với mình cao chừng hai cái đầu này, “Quân vốn là trượng phu quang minh chính đại, làm việc đương nhiên sẽ không lề mề rồi!”(* quân: anh; ông; tôn xưng với người khác)
Lời này của Tôn Nhạc vừa ra, thanh niên ngửa đầu cười ha hả.
Tiếng cười của hắn thập phần vang dội, thẳng đến chấn động lầu gỗ rung rung, tro bụi tuôn rơi.
Trong tiếng cười lớn, thanh niên áo tang vươn tay hướng trên vai của nàng vỗ, ngay khi bàn tay của hắn muốn hạ xuống, động tác của hắn mềm nhẹ vài phần, nhẹ nhàng mà đặt tay ở trên vai của nàng, thanh niên áo tang cười sang sảng nói: “Hảo! Hảo! Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, nói lời lại đặc biệt làm cho lòng người sảng khoái! Cùng ta uống một chén!”
Dứt lời, thanh niên áo tang nhẹ nhàng đẩy nàng, mang theo nàng đi vào tới mấy sập gần cửa sổ.
Tôn Nhạc đi đến sập ngồi xổm xuống, cặp mắt của nàng vẫn sáng trong suốt.
Thanh niên áo tang ngồi xong, bưng bầu rượu rót cho mình một chén rượu, đang chuẩn bị rót cho Tôn Nhạc thì hắn giật mình cười, “Ha ha, thiếu chút nữa quên ngươi là một cái tiểu cô nương rồi!”
Tôn Nhạc hai mắt sáng ngời nhìn hắn, thanh âm trong trẻo nói: “Ta tuy rằng còn trẻ, nhưng cũng uống rượu!”
“Thật sao?”
“Thật!”
“Hảo, hảo!”
Thanh niên áo tang nói xong rót đầy chén rượu cho Tôn Nhạc, hắn vừa rót rượu, vừa nói: “Cô nương còn tuổi nhỏ, vì sao vẫn đội mũ sa?”
Tôn Nhạc mấp máy môi, cúi đầu trả lời: “Vì tướng mạo quá mức xấu xí, khó coi!”
Thanh niên áo tang ngẩn ra, hắn dừng lại động tác rót rượu, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, ôn hòa nói: “Vậy sao? Lấy xuống cho ta nhìn một cái được không?”
Tôn Nhạc ngẩng đầu nhìn thanh niên áo tang.
Ánh mắt thanh niên áo tang thực thản nhiên, thực bình tĩnh, giống như nói với nàng ‘ uống một chén nha.’
Nhưng mà ánh mắt như thế thật sự làm cho người ta thực thả lỏng, làm cho Tôn Nhạc đột nhiên cảm thấy, vấn đề tướng mạo của nàng, căn bản không phải là chuyện gì to tát! Căn bản không đáng nhắc tới!
Tôn Nhạc vươn tay, chậm rãi tháo mũ sa xuống.
Thanh niên áo tang tỉ mỉ quan sát nàng, nhìn chằm chằm mặt của nàng.
Sau vài lần đánh giá nàng, thanh niên áo tang lắc đầu bật cười, hắn nhắc bầu rượu rót cho mình một chén, thanh âm vang vang cười nói: “Đâu đến nỗi nào? Khó trách mọi người nói, nữ nhân chính là thích chú ý một ít chi tiết nhỏ, người thông minh bất phàm như tiểu cô nương đây, cư nhiên cũng tránh không được thế tục, ha ha ha ha.”
Hắn là thật sự cảm thấy buồn cười, cười không ngừng một hồi lâu mới dừng lại. Hắn ngừng ý cười, vì đột nhiên cảm thấy không ổn, sợ tổn thương Tôn Nhạc nên mới ngừng.