Thân phận Thập Bát công chúa dù sao cũng không bình thường, tuy rằng nàng nghe lời Tôn Nhạc, cố ý ước hẹn ở nơi thanh sơn thủy tú này, nhưng vẫn không thoát được xa hoa cùng náo nhiệt. Theo một tiếng quát to này của nàng, chúng quý nữ cùng chúng công tử đều nhìn về hướng Ngũ công tử , ngay cả hai bên bờ cũng có không ít ngườinhìn hắn. Ngũ công tử từ trước đến nay không thích loại náo nhiệt này, lập tức nhíu mày, rất là do dự.
Khi hắn chần chờ, thuyền hoa đã đến trước mặt, thuyền hoa vừa mới cập bờ, mũi chân Thập Bát công chúa liền điểm một cái, nhảy lên bờ. Động tác nàng nhảy nhẹ nhàng mà có lực, bất quá không hề giống tập qua võ công.
Thập Bát công chúa nhảy cà tưng đi đến trước mặt Ngũ công tử, hai mắt nàng long lanh nhìn hắn, hai gò má ửng đỏ, trong biểu lộ thể hiện niềm vui sướng vô hạn.
Nàng đi thẳng tới cách Ngũ công tử chừng cánh một tay mới dừng lại, hơi hơi ngửa đầu, Thập Bát công chúa hơi thở như lan nhìn Ngũ công tử, hai mắt rạng rỡ lấp lánh.
Ngũ công tử chống lại ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú của Thập Bát công chúa, có điểm không được tự nhiên. Bất quá lúc này, hắn cúi đầu tất nhiên là không được, lập tức lông mày Ngũ công tử không tự chủ được nhíu lại, môi khẽ mở chuẩn bị nói chuyện.
Nhưng môi Ngũ công tử vừa mới động, Thập Bát công chúa đã mở miệng, nàng cúi đầu, hai gò má đỏ hồng, tay nhỏ bé xoắn ngọc bội bên hông mình, nhẹ nhàng, cúi đầu hỏi: “ Thơ ta gửi cho công tử, công tử có nhận được không?”
Thanh âm của Thập Bát công chúa cũng không lớn, nhưng đám người Tôn Nhạc vẫn có thể nghe được. Lập tức, hai mắt Tôn Nhạc trợn thật lớn, có điểm không dám tin nhìn về phía Thập Bát công chúa: lời này, cho dù nàng có hàm hồ, dù thế nào cũng phải đợi đến khi hai người một mình ở chung mới hỏi chứ? Thập Bát công chúa này thật đúng là một người nóng nảy.
Thanh âm của Thập Bát công chúa vừa rơi xuống đất, Ngũ công tử liền kinh ngạc nhìn nàng, bỗng nhiên trong lúc đó, khuôn mặt tuấn tú của hắn trở nên đỏ bừng!
Có dũng khí, Thập Bát công chúa không thẹn thùng, hắn lại thẹn thùng không thôi.
Thập Bát công chúa sau khi đem ngọc bội bên hông chơi một lúc lâu cũng không nghe được Ngũ công tử trả lời liền ngẩng đầu nhìn hắn. Vừa vặn chống lại khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng của hắn.
Lần này Thập Bát công chúa cũng không mắc cỡ, hai mắt nàng lấp lánh nhìn Ngũ công tử khóe miệng cong cong lộ ra hàm răng nhỏ.
Mười tám công chúa lúc này tươi cười là ngọt ngào cùng hài lòng như vậy. Nàng thấy căn bản không cần Ngũ công tử trả lời, chỉ cần biểu tình giờ khắc này của hắn đã cho nàng câu trả lời thuyết phục nhất.
Hồ nước nhộn nhạo, cành liễu giương nhẹ, gió phương nam hây hẩy, một nam một nữ này đều là mỹ nhân hiếm thấy. Lần này hai người nhìn nhau đều mang thần sắc ngượng ngùng thật đúng là đẹp đến nói không nên lời.
Tôn Nhạc đứng ở một bên nhìn đến đây tim không khỏilại có điểm chua sót. Nàng vội vàng bộ dạng phục tùng liễm mục đem cảm xúc của mình giấu đi.
Nhưng mà lúc này người đang nhìn bọn hắn có khoảng năm sáu chục người!
Ngay khi Ngũ công tử đối diện với ánh mắt lonh lanh kia của Thập Bát công chúa, cái trán lại bắt đầu chảy mồ hôi thì đột nhiên, trong đám người truyền tới một tiếng cười lạnh trong trẻo, “Ngươi chính là Cơ Ngũ?”
Thanh âm này vang dội, trong lạnh lùng mang theo sát khí!
Nhất thời, tất cả tình ý mập mờ nháy mắt đều tiêu thất. Cơ Ngũ công tử bỗng dưng chuyển đầu, nhìn về phía thanh âm kia truyền đến.
Trong đám người, một thanh niên mang nón cao của hiền sĩ, thắt lưng lại đeo trường kiếm ngẩng đầu đi ra. Thanh niên này ước chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, gương mặt tròn. Thanh niên này diện mạo hết sức bình thường, đi trong đám người sẽ lập tức biến mất không thấy gì nữa, nhưng khi Tôn Nhạc nhìn vào trong ánh mắt hơi đục ngầu của thanh niên kia thấy được một chút sát khí! Trong nội tâm nàng rùng mình, hai mắt nhanh chóng bắt đầu đánh giá mọi nơi.
Thanh niên đeo kiếm từ trong đám người đi ra, lập tức hướng Ngũ công tử đi tới. Nhìn đến hắn đến gần, Song Xu đồng thời mở to mắt, chân trái bươc lên trước một bước, chắn phía trước Ngũ công tử!
Thanh niên đeo kiếm thấy vậy hắc hắc cười lạnh.
Hắn vừa cười lạnh vừa đi tới, thẳng đến cách Ngũ công tử chỉ có chừng năm thước mới đứng lại. Thanh niên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Ngũ công tử, khinh bạc nói: “Bất quá là một cái tiểu bạch kiểm (mặt trắng nhỏ) dựa vào lời nói kiếm ăn! Loại người dựa vào bề ngoài lấy lòng mọi người vô năng như ngươi, cũng xứng nói lời ‘ thiên mệnh đã sửa ’sao?”
Thanh niên vừa nói ra, tất cả mọi người bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai, hắn là vì việc này mà đến!
Tôn Nhạc thầm nghĩ: thật không có nghĩ đến, Ngũ công tử tối hôm qua mới nói như vậy, hôm nay liền có người đến tính toán sổ sách rồi.
Nghĩ vậy thì nàng hai mắt nhanh như chớp nhìn quanh.
Ngũ công tử cười khổ.
Thập Bát công chúa thân là công chúa Triệu vương sủng ái nhất, luôn luôn quen được nuông chiều, nàng đang cùng Ngũ công tử ‘ liếc mắt đưa tình ’, làm sao chịu được người này tùy ý phá rối? Lập tức lông mày nàng dựng thẳng, không đợi Ngũ công tử mở miệng, liền vọt xoay người, bước lên trước, chắn đến phía trước Ngũ công tử.
Tay phải Thập Bát công chúa duỗi ra, ngón trỏ chỉ hướng thanh niên đeo kiếm, lớn tiếng quát: “Ngươi là người phương nào? Cư nhiên dám vũ nhục Cơ Ngũ như thế? Người đâu, bắt hắn cho bản công chúa!”
Từ lúc Thập Bát công chúa nhảy lên bờ, bốn áo tang kiếm khách liền đuổi theo phía sau.
Lúc này nàng vừa quát như vậy, bốn người kia kia đồng thời bước ra hai bước, tay phải vung lên, một tiếng “keng” vang lên, trường kiếm ra khỏi vỏ!
Bốn người đồng thời bước lên, đồng thời rút kiếm, tiếng kim thiết va nhau đồng thời vang lên, theo bốn đạo hàn kiếm phát ra quang mang dày đặc, đám người lập tức trở nên an tĩnh lại.
Bốn thanh trường kiếm đồng thời chỉ hướng thanh niên đeo kiếm kia, không chờ bọn họ tiến lên bắt người, thanh niên đeo kiếm kia hất đầu, ngửa mặt lên trời cười ha hả!
Tiếng cười dài của hắn thập phần vang dội, truyền ra xa xa, vọng lại nhiều tiếng vang không dứt.
Sau khi cười to vài tiếng, thanh niên đeo kiếm nghiêng mắt, liếc cũng không liếc về phía kiếm khách áo tang từng bước đến gần mình, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Ngũ Công Tử, đề cao thanh âm nói : “Quả nhiên là một cái tiểu bạch kiểm dựa vào phụ nữ kiếm cơm ăn, là thứ vô năng dựa vào bề ngoài lấy lòng mọi người! Ô hay! Hạng người như ngươi vậy, thật là vũ nhục những kẽ mang danh hiền sĩ!”
Nói tới đây, thanh niên đeo kiếm lại ngửa đầu cười ha hả!
Lời này nói quá nặng!
Khuôn mặt tuấn tú của Ngũ công tử xoát một cái xanh mét, hắn cũng không thèm nhìn tới Thập Bát công chúa một cái, quát lạnh nói: “Công Chúa Điện Hạ, đây là việc của Cơ Ngũ, kính xin Công Chúa Điện Hạ đem vệ sĩ của người thu hồi đi!”
Mấy lời này Ngũ công tử nói lạnh như băng, Thập Bát công chúa cũng không phải kẻ ngu ngốc, nàng vừa nghe liền biết Ngũ công tử thật sự nổi giận rồi. Nàng lập tức vội vàng quát: “Tất cả lui ra!”
Sau khi quát xong, nàng lo lắng nhìn Ngũ công tử, khẽ cắn môi đỏ mọng, bất an nói: “Ngươi, ngươi phải cẩn thận.” vừa nói, nàng vừa thối lui.
Nàng tuy rằng là công chúa cao quý, nhưng cũng biết, tại đây trong mắt những chí sĩ này, một nữ nhân như nàng không có phân lượng gì. Nàng biết, thanh niên đeo kiếm nói như vậy, là muốn chèn ép Ngũ công tử tránh cũng không thể tránh! Mình quả thật không thể giúp hắn xuất đầu rồi!
Khuôn mặt tuấn tú của Ngũ công tử xanh mét trừng mắt nhìn thanh niên đeo kiếm, lạnh lùng hỏi: ” Ý ngươi muốn như thế nào?”
Thanh niên đeo kiếm lại cười lên ha hả tay phải hắn vung ra, trường kiếm rời vỏ.
Đem mũi kiếm lạnh lẽo chỉ hướng Ngũ công tử, thanh niên đeo kiếm cười lạnh nói: “Không có gì! Ngươi tiểu tử này hồ ngôn loạn ngữ, bẻ cong thiên mệnh, muốn lấy đầu ngươi tế kiếm mà thôi!”
Lời này của thanh niên đeo kiếm vừa ra, sắc mặt mọi người nhất thời đại biến, Thập Bát công chúa càng kinh hãi thất sắc.
Ngũ công tử cũng không nghĩ thanh niên này cư nhiên hướng mình rút kiếm ra, hắn âm thầm thở dài một tiếng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói cái gì cho phải.
Lúc này, hắn vốn là nên sợ hãi, nhưng không biết tại sao, hắn cư nhiên đã không có ý sợ hãi, có lẽ từ tối hôm qua lúc nói ra những lời kia, hắn đã biết sẽ có ngày hôm nay, chính là hắn không nghĩ đến, một ngày này lại tới nhanh như vậy!
Thanh niên đeo kiếm thấy Ngũ công tử cư nhiên không có lời nào để nói, không khỏi lại là một trận cười to.
Ngay khi hắn ha ha cười lớn, bỗng dưng, “Ha ha ha ha” một trận tiếng cười trong trẻo của cô gái nhập vào trong đó.
Tiếng cười này xuất hiện đột ngột như thế, trong thời gian ngắn, tất cả mọi người đều kinh ngạc, đồng thời theo tiếng cười kia, sắc mặt thanh niên đeo kiếm trầm xuống, quay đầu nhìn lại.
Đã thấy bên cạnh Ngũ công tử, một tiểu cô nương diện mạo xấu xí chậm rãi bước ra. Tiểu cô nương tiến lên vài bước, đến song song mà đứng cùng Ngũ công tử mới dừng lại cước bộ.
Cô bé này, dĩ nhiên là là Tôn Nhạc.
Tôn Nhạc ở bên trong sự kinh ngạc của mọi người, hướng về Ngũ công tử cười híp mắt vỗ tay nói: “Công tử gia, người này thật kỳ quái a. Hắn rõ ràng mặc nón cao áo bào hiền sĩ mới có thể mặc, nhưng khi khó chịu với ngôn luận của công tử, cư nhiên không dám cùng công tử ở đaì Chư Tử, dưới ánh mắt của người trong thiên hạ lấy biện luận tranh cao thấp, ngược lại giơ trường kiếm lên với một hiền sĩ như công tử, hành động theo kiểu kiếm khách.
Khanh khách, chuyện này quá buồn cười a?”
Tôn Nhạc vừa nói, vừa cười khanh khách, trong tiếng cười kia còn có mấy phần ngây thơ, lời nàng nói trong sáng lại vang dội, truyền ra xa xa.
Lời của nàng vừa rơi xuống, mọi người vây xem không khỏi xì xào bàn tán. Trong tiếng nói nhỏ, thỉnh thoảng có tiếng cười truyền đến, “Tiểu cô nương này nói đúng a, thật đúng là có điểm buồn cười.” “Đúng vậy a, người này quả thật cũng có chút buồn cười nha.”
Thập Bát công chúa một bên liền cảm kích liếc Tôn Nhạc một cái, thanh âm cất cao, trong trẻo kêu lên: “Này có cái gì buồn cười, người này rõ ràng là hạng người vô năng, chỉ dám lấy loại phương pháp này tới giả dối mà thôi!”
Thập Bát công chúa nói tới đây, tay phải vung lên, hướng tới vệ sĩ của mình quát lớn: “Người đâu, đem cái tên lừa đời lấy tiếng này bắt lại cho bản công chúa!”
Sau khi hét xong, Thập Bát công chúa hướng tới thanh niên đeo kiếm kia hất đầu, khinh miệt nói: “Thôi đi! Ta cho ngươi một cơ hội! Ngươi muốn so kiếm cũng được, tùy tùng của ta sẽ phụng bồi ngươi! Nếu ngươi mướn cùng Ngũ công tử tranh cao thấp, hiện tại là có thể đi đài Chư Tử, trươc mặt mọi người trong thiên hạ xác minh một phen!”
Tôn Nhạc mới mở miệng, thanh niên đeo kiếm liền giật mình cứng đơ tại chỗ. Hắn vốn không am hiểu biện luận, ý tưởng tìm Ngũ công tử phiền toái cũng không có suy nghĩ kĩ càng. Nay Tôn Nhạc ngôn từ thao thao, Thập Bát công chúa gắt gao bức bách, hắn thực sự đơ ngay tại chỗ, trong đầu thành hồ nhaõ, cũng không biết phải ứng biến như thế nào mới tốt.
Tôn Nhạc quan sát lâu ngày, nàng biết lời Ngũ công tử nói tối hôm qua, nhất định sẽ thu nhận không ít kẻ đối địch. Đối với loại người này, lỗ mãng mượn tay Thập Bát công chúa đuổi giết cũng không tốt.
Lập tức, nàng lặng yên không một tiếng động kéo kéo ống tay áo Ngũ công tử.
Đã bị biến hóa nhanh chóng này biến thành đầu váng mắt hoa Ngũ công tử vẫn ngẩn ngơ tại chỗ, cảm giác được ống tay áo bị kéo, liền quay đầu nhìn lại. Hắn chống lại hai mắt trong sáng của Tôn Nhạc thì Tôn Nhạc lắc lắc đầu, sau đó buông lỏng ống tay áo của hắn ra.
Hai người ở chung lâu ngày, bất tri bất giác, Tôn Nhạc có rất nhiều ý tưởng không cần nói rõ Ngũ công tử cũng có hiểu được. Huống chi, Ngũ công tử vốn cũng là người thông minh. Lập tức, hắn liền rõ ràng vì sao Tôn Nhạc lắc đầu.
Vì thế, khi Thập Bát công chúa vẫy tay ra lệnh kiếm khách áo tang tiến lên bắt người thì Ngũ công tử mở miệng. Hắn thản nhiên nói: “Chuyện thiên hạ, người trong thiên hạ nói! Thập Bát công chúa, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, ống tay áo hắn vung lên, xoay người liền hướng thuyền hoa đi đến. Mà ở phía sau hắn, Thập Bát công chúa vẻ mặt kinh hỉ, tất cả buồn bực của nàng cũng thế, hay là ý tưởng muốn bắt người nọ cho hả giận cũng thế, đều ở câu ‘ chúng ta đi thôi ’ của Ngũ công tử tan thành mây khói rồi, còn lại, chỉ có đầy bụng vui mừng cùng lâng lâng.