Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 134: Chương 134: Giống như đã từng quen biết.




Chớp mắt, lại hai mươi mấy ngày trôi qua, Nhược nhi dưới sự chăm sóc tỉ mỉ dùng đồ ăn ngon bồi bổ của Tôn Nhạc, vết thương đã tốt sáu phần, đã có thể thường thường cùng nàng đi ra ngoài dạo chơi.

Hôm nay, hai người tay nắm tay, chậm rãi bước đi trên đường.

Trên đầu Nhược nhi đội đấu lạp, mặt Tôn Nhạc thực không có gì đặc sắc, người bình thường nhìn vài lần cũng không nhớ kỹ nàng, bởi vậy, nàng trừ phi tình thế bắt buộc, bình thường sẽ không chịu đội mũ sa.

Theo nhóm hiền sĩ dần dần rời đi, hiền sĩ mang quan trong Lâm thành cũng đã giảm bớt. Nhưng thật ra kiếm khách áo tang lại tăng lên không ít. Cũng không phải tất cả kiếm khách áo tang đều là Mặc giả, nói chung, đa số Mặc giả thích chân trần mà đi, bởi vậy, kiếm khách áo tang chân trần đi lại trên đường, thì vô cùng có khả năng là Mặc hiệp.

Hai người đi tới đi tới, một trận tiếng ồn ào náo động từ phía trước truyền đến. Tôn Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trước xuất hiện một đám xe ngựa, phía trước xe ngựa có mười mấy kiếm khách áo tang mở đường.

Trong xe ngựa, cỗ xe ngựa đi đầu kia đặc biệt chói mắt, bốn con ngựa cao to trắng như tuyết lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Mấy con ngựa này thần tuấn cực kỳ, cho dù ở trên đường cái cũng là cực kỳ hiếm thấy.

Nhược nhi ôm nhẹ eo Tôn Nhạc, mang nàng tránh sang một bên. Thấy nàng nhìn chằm chằm mấy con ngựa trắng kia, Nhược nhi cười nói: “Tỷ tỷ thực thích loài ngựa này sao? Đợi đến khi ta cưới tỷ thì liền dùng một cỗ xe lớn do tám con ngựa trắng như vậy tới đón tỷ, được không?”

Tôn Nhạc trợn trắng mắt, xấu hổ nói: “Nhược nhi, tại sao đệ vừa mới mở miệng đã nói đến mấy chuyện này?”

Nhược nhi cười hì hì nói: “Không còn cách nào khác nha, tỷ tỷ da mặt mỏng lại cố chấp, cứ khăng khăng nhớ kỹ tiểu bạch kiểm Cơ Ngũ kia, ta không nhắc đi nhắc lại nhiều lần, làm sao tỷ chịu nhớ kỹ trong lòng chứ?”

Tôn Nhạc đang định đáp lời. Cỗ xe ngựa do bốn con ngựa trắng kéo kia bỗng nhiên nhấc rèm lên, lộ ra một khuôn mặt mỹ lệ.

Đây là một cô gái mười sáu mười bảy tuổi, nàng có gương mặt hình trứng. Mi mục như vẽ. Mắt như nước hồ thu. Lông mày như lá liễu. Giữa lông mày có một loại phong tình mềm mại, có một loại mỹ cảm dịu dàng đến cực hạn.

Tôn Nhạc nhìn cô gái xinh đẹp này, nhẹ nhàng mà ồ lên một tiếng.

Nghe được tiếng kêu kinh dị của nàng. Nhược nhi kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy?”

Tôn Nhạc nhìn chằm chằm cô gái kia nói: “Ta hình như đã gặp nàng ở đâu rồi. Tuy nhiên lại nghĩ mãi không ra.”

Lúc nàng nhìn chằm chằm cô gái kia đánh giá. Ánh mắt cô gái kia xẹt qua đám người. Trong lúc vô ý tương đối cùng ánh mắt Tôn Nhạc.

Vừa nhìn nhau, cô gái cũng ngẩn ra.

Nàng nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, thật lâu không dời tầm mắt. Thẳng đến một nữ tử ngồi ở phía sau nàng nói một câu gì đó, cô gái mới nói nhỏ một tiếng, đem xe rèm kéo lại.

Ngay khi kéo màn xe thì nàng còn tinh tế liếc mắt nhìn Tôn Nhạc.

Xe ngựa tiếp tục đi tới, chỉ chốc lát liền biến mất ở trước mắt Tôn Nhạc, Tôn Nhạc nhìn chằm chằm vào cỗ xe ngựa kia, thấp giọng nói: “Nhược nhi, ta thật sự cảm thấy giống như đã gặp cô gái này ở đâu rồi.”

Nhược nhi cười cười, “Tỷ tỷ khẳng định chưa từng gặp qua nàng. Thiếu nữ này chính là đại mỹ nhân nổi danh Yến quốc, mỹ nhân như thế, tỷ tỷ gặp qua nhất định sẽ không quên.”

Tôn Nhạc nghĩ nghĩ, cũng thấy có đạo lý. Nhưng mà, cảm giác quen thuộc tràn ngập trong lòng chuyển đi không được kia là từ đâu mà đến?

Yến nữ kia vừa lộ ra dung nhan như vậy, ở ngã tư đường có không ít người cũng si ngốc nhìn theo như Tôn Nhạc, thật lâu vẫn còn thẫn thờ.

Một thanh niên áo tang đứng ở phía sau Tôn Nhạc thở một hơi thật dài, nói: “Vẻ đẹp của Yến Ngọc nhi, quả nhiên hiếm có trên đời, thậm chí ngay cả nữ tử cũng xem đến ngây ngốc.”

Nữ tử xem ngây ngốc mà hắn nói, đương nhiên là Tôn Nhạc .

Tôn Nhạc vốn đang nhìn theo, nghe được thanh niên kia vừa nói như thế, liền không dám nhìn nữa, vội vàng thu hồi tầm mắt.

Đúng lúc này, một giọng nói thanh thúy của cô gái truyền đến, “Theo ta thấy, tư sắc Yến Ngọc nhi cũng chỉ tầm thường!” Tôn Nhạc theo tiếng đi tới, đối mặt với một cô gái cao gầy diễm lệ. Thiếu nữ này vốn đề cao thanh âm nói chuyện, hấp dẫn lực chú ý của mọi người, lúc này thấy đám người Tôn Nhạc nhìn mình, nàng liếc mắt một cái, hất cằm lên đưa mắt nhìn Tôn Nhạc, “Nàng này đích thị là bản thân ngày thường quá mức bình thường, hâm mộ người ta mà thôi, không phải là xem ngây ngốc gì cả?”

Khẩu khí thiếu nữ diễm lệ đầy ghen tỵ, hiển nhiên đang cùng Yến Ngọc nhi kia phân cao thấp.

Thiếu nữ này dáng người cao gầy đầy đặn, bộ ngực phình to, vòng eo rất nhỏ, hơn nữa hai gò má hồng hây hây, thần thái phấn chấn, có vẻ thập phần gợi cảm. Theo Tôn Nhạc thấy, vẻ đẹp của nàng cùng Yến Ngọc nhi kia là hai loại mỹ lệ hoàn toàn bất đồng, cũng khó trách nàng kiêu ngạo như thế.

Phía sau cô gái diễm lệ, có bốn bốn kiếm khách áo tang đi theo.

Tôn Nhạc chính là liếc mắt nhìn cô gái diễm lệ một cái, liền cũng cảm thấy nàng có điểm quen mặt. Tôn Nhạc có điểm hồ đồ rồi, nàng thầm nghĩ: chẵng lẽ ta hôm nay có chút mệt mỏi, nên hoa mắt.

Ngay khi Tôn Nhạc quay mắt về phía cô gái diễm lệ. Lúc này, cô gái diễm lệ cũng quay đầu liếc Tôn Nhạc. Nhưng nàng ta vừa mới chuyển đầu đi, lại không biết nghĩ tới điều gì, nhanh chóng xoay đầu lại lại nhìn về phía nàng.

Cô gái diễm lệ này ánh mắt sáng quắc, hướng về phía Tôn Nhạc cao thấp đánh giá không ngớt. Tôn Nhạc có điểm không thỏa mái, thấp giọng nói với Nhược nhi: “Chúng ta đi thôi.”

Nàng cùng Nhược nhi vừa mới cất bước, cô gái diễm lệ kia bỗng nhiên đề cao giọng quát: “Chậm đã!”

Tiếng quát vừa ra, nàng hướng Tôn Nhạc lao đến vài bước, trong nháy mắt, nàng liền vọt đến trước mặt Tôn Nhạc.

Cô gái diễm lệ gắt gao nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, bỗng nhiên kêu lên:“Ta biết ngươi, ngươi chính là Tôn Nhạc!”

Tôn Nhạc ngẩn ra, mọi người xem náo nhiệt chung quanh nàng cũng ngẩn ra, vài giọng nói truyền đến, “Tôn Nhạc rất nổi danh sao?” “Ngay cả tiểu mỹ nhân này cũng biết nha đầu này kìa.”

Cô gái diễm lệ nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, bỗng nhiên vèo một tiếng rút trường kiếm bên hông ra, mũi kiếm trực chỉ hướng Tôn Nhạc!

Nàng vừa làm động tác này ra, bốn phía vang lên một trận tiếng kêu sợ hãi.

Trong mọi người, chỉ có Tôn Nhạc lẳng lặng nhìn mũi kiếm bức đến trên chóp mũi, Nhược nhi hai tay ôm ngực, lười biếng đứng ở một bên nhìn một màn này.

Mũi kiếm cô gái của diễm lệ chỉ vào Tôn Nhạc, cao giọng nói: “Tôn Nhạc, ngươi chính là Tôn Nhạc! Ngươi nữ nhân này, ngươi làm hại tỷ tỷ của ta không được làm Triệu vương hậu, ngươi làm hại nàng bây giờ điên điên khùng khùng, ta, ta muốn giết ngươi!”

Thì ra nàng là muội muội của tiền Triệu vương hậu, đúng rồi, vẻ diễm lệ của nàng có năm phần tương tự tiền Triệu vương hậu, bảo sao chẳng quen thuộc.

Cô gái vừa quát lên như vậy.

Mọi người liền liên tiếp hướng Tôn Nhạc đánh giá. Nhưng mà, người thiếu nữ trước mắt này thực quá mức tầm thường, bọn họ vừa nhìn, liền nghĩ một con nhóc như vậy, dựa vào cái gì có thể kéo một Vương Hậu hạ vị? Xem ra, là tiểu mỹ nhân này nói bậy bạ rồi.

Cô gái diễm lệ nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, tức giận đến bộ ngực phập phồng, ở trong ánh mắt một đám sắc lang híp mắt quan sát, nàng oán hận kêu lên: “Tôn Nhạc, ngươi, hôm nay ta muốn giết ngươi!”

Dứt lời, trường kiếm trong tay nàng đưa lên, liền đâm tới cổ họng Tôn Nhạc.

Nàng làm động tác này thì tay run run, mũi kiếm trật đi, thập phần chật vật. Tay phải Nhược nhi vừa muốn nâng lên, liền nhìn đến Tôn Nhạc cước bộ xê dịch, nhẹ nhàng phiêu phiêu tránh sang một bên. Động tác này của nàng vô cùng nhẹ nhàng mà tự nhiên, cơ hồ là mọi người vừa nháy mắt, liền đã thấy nàng đứng ở một bên.

Tôn Nhạc đứng ở một bên, thản nhiên nhìn chằm chằm cô gái diễm lệ này, mở miệng, “Cô nương nhận lầm người rồi? Ta không phải Tôn Nhạc!”

Cô gái diễm lệ ngẩn ra!

Nàng hiển nhiên choáng váng, mở lớn cái miệng nhỏ nhắn ngơ ngác đánh giá Tôn Nhạc, trên mặt lộ ra vẻ hồ nghi cùng do dự.

Tôn Nhạc âm thầm nín cười, mặt lại không chút thay đổi, nàng thản nhiên nhìn cô gái diễm lệ chằm chằm, từ từ nói: “Cô nương, kiếm là hung khí! Tốt nhất không nên dễ dàng chỉ nó vào người xa lạ!”

Dứt lời, Tôn Nhạc vươn tay nhẹ nhàng mà phất một cái, đẩy mũi kiếm chỉ vào mình ra, nắm tay Nhược nhi, đầu cũng không quay lại liền đi thẳng về phía trước.

Tôn Nhạc đi thật xa, cô gái diễm lệ kia còn cau mày, ngốc vù vù, mê hoặc nhìn Tôn Nhạc chằm chằm.

Hai người vừa đi khỏi tầm mắt thiếu nữ diễm lệ kia, Nhược nhi liền nín cười nói: “Tỷ tỷ, hôm nay bản sự trợn mắt nói láo của tỷ càng lúc càng cao cường rồi!”

Tôn Nhạc cũng cười, nàng cong môi lên nói: ” Khuôn mặt ta đây, bản thân ta soi gương vô số lần, vừa để gương xuống cũng nhớ không ra. Ta không tin tiểu cô nương kia có trí nhớ tốt như vậy.”

Nhược nhi nghiêng đầu đánh giá nàng, lắc đầu nói: “Không, mặc kệ tỷ tỷ đi tới chỗ nào, ta đều liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.”

Tôn Nhạc nghe vậy ngẩn ra, không khỏi thầm nghĩ: đúng vậy a, có lẽ chỉ có Nhược nhi cùng Ngũ công tử có thể liếc mắt một cái là nhận ra ta thôi.

Con ngươi Nhược nhi lúc này đảo một vòng, quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, bỗng nhiên khẽ gọi: “Không tốt! Cô nương kia đuổi giết đến đây!”

Tôn Nhạc cả kinh, theo bản năng kéo tay Nhược nhi cúi người, liền chui vào trong đám người.

Nàng vừa chui, vừa vội vàng xông về phía trước. Nhược nhi gắt gao nắm tay nàng, thành thật theo bên người nàng ở trong đám người chui tới chui lui.

Vừa chui, Tôn Nhạc vừa nhìn về phía sau, muốn nhìn một chút cô gái diễm lệ kia có phải thật sự đuổi tới hay không. Tôn Nhạc cũng không sợ cô nương kia, nhưng nàng không muốn náo động, không muốn khiến thế nhân nhớ kỹ cái tên Tôn Nhạc này.

Nhưng người nàng nhỏ lùn, quay đầu xem cũng nhìn không tới, nghiêng tai nghe, khắp nơi là tiếng ồn ào, cái gì cũng thấy không rõ.

Lúc Tôn Nhạc mê mang không ngừng quay đầu nhìn lại thì Nhược nhi vẫn bình tĩnh, động tác nhanh chóng nhảy tới đằng trước, có vẻ thập phần tích cực.

Tôn Nhạc không thể phán đoán, đành phải nắm tay Nhược nhi ở trong đám người chui đến chui đi, càng không ngừng tháo chạy!

Động tác của bọn họ, thỉnh thoảng dẫn tới người xung quanh trợn mắt nhìn, nhưng những kẻ trợn mắt nhìn này, khi chống lại ánh mắt lạnh lùng nghiên nghị Nhược nhi quét tới thì đều co đầu rụt cổ, lui trở về.

Chen chen, không biết từ lúc nào, Tôn Nhạc đã bị Nhược nhi gắt gao ôm eo, người nàng nhỏ gầy, bất tri bất giác, đã bị Nhược nhi nửa ôm tháo chạy.

Tôn Nhạc núp ở bên trong lồng ngực Nhược nhi, nghe hơi thở nồng đậm nam tính, cảm giác được hô hấp ấm áp của hắn, mặt lại bắt đầu nóng lên.

Nàng chạy chạy, đột nhiên chợt bất động.

Thấy nàng dừng bước, Nhược nhi vội vàng gấp giọng nói: “Tỷ tỷ, đi mau nha!”

“Không đi!” Tôn Nhạc đỏ mặt, bĩu miệng quật cường nói.

Nhược nhi gắt gao ôm Tôn Nhạc muốn tránh thoát lồng ngực của hắn, kêu lên: “Vì sao không đi?”

Khi hắn nói chuyện, hô hấp ấm áp toàn bộ bổ nhào vào trong tai, trong mũi của nàng, tiếng tim đập cường mà có lực của hắn, lại không ngừng náo loạn ở bên tai nàng.

Tôn Nhạc hai tay ôm thành quyền chống đỡ trước ngực Nhược nhi, ra sức làm cho mình cách hắn xa một ít. Nghe được câu hỏi khó hiểu của Nhược nhi, Tôn Nhạc đỏ mặt nghĩ ngợi: cho dù bị cô nương kia đuổi tới, cũng còn hơn bị ngươi ôm chạy như vậy. Chuyện này, này thật sự xấu hổ muốn chết rồi!

Nhược nhi nhìn Tôn Nhạc đỏ mặt cúi đầu không nói, thở một tiếng thật dài, “Tỷ tỷ, đừng làm rộn, nếu để cho nữ nhân kia đuổi theo náo loạn liền phiền toái lớn!”

Tôn Nhạc nghe vậy liền hừ nhẹ một tiếng, nàng ảo não nói: “Bên cạnh Nhược nhì, lúc nào cũng có không ít Kiếm Sư đi theo mà? Lấy năng lực của bọn hắn, đối phó một tiểu cô nương chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?” Nàng nói tới đây, có điểm nổi giận rồi, “Nhưng đệ cố tình thừa dịp lòng ta rối loạn gạt ta, cô nương kia căn bản cũng không có truy đuổi! Đệ, đệ, đệ chính là muốn chiếm tiện nghi của ta!”

Thanh âm của Tôn Nhạc rơi xuống, hai mắt Nhược nhi liền trợn lên, hắn luôn mồm nói: “Tỷ tỷ, làm sao tỷ có thể nghĩ ta như vậy?”

Hắn mới nói được tới đây, liền nhìn đến Tôn Nhạc giận dữ nhìn mình lom lom. Tôn Nhạc giận dữ, Nhược nhi vội vàng hắc hắc hắc ngây ngô cười. Hắn vừa ngây ngô cười, vừa vươn tay ôm eo Tôn Nhạc, rất ôn nhu nói: “Tỷ tỷ đừng nóng giận nữa. Tỷ tỷ ngẫm lại xem, tỷ không cho Nhược nhi chiếm tiện nghi, chẳng lẽ còn để cho người đàn ông khác chiếm sao? ***, cho dù là Cơ Ngũ, hắn muốn chiếm tiện nghi của tỷ tỷ, Nhược nhi cũng sẽ cắt cái đồ chơi kia để cho hắn làm thái giám luôn! Hừ!”

Tôn Nhạc nghe đến đó, vừa xấu hổ vừa giận, nàng bỗng nhiên một bả nhấc tay Nhược nhi lên, cúi đầu, liền hung hăng cắn một cái trên tay hắn!

Nàng ôm nỗi hận khẽ cắn, nhất thời một loạt dấu răng chỉnh tề hiện ra. Sau khi Tôn Nhạc cắn một cái thật mạnh, liền thả tay Nhược nhi ra, thân mình co lại như con mèo, nhảy vào trong đám người, đảo mắt liền không thấy bóng dáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.