Ngũ công tử chỉ nhìn lướt qua một lần, liền đem vẻ mặt của mọi người thu vào đáy mắt, hắn thầm nghĩ: Tôn Nhạc nói không sai, trong này có không ít người đối với ta sinh ra hảo cảm.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng hắn rốt cục yên ổn một nửa.
Mọi người chuyển hướng trong điện, Ngũ công tử vừa mới vào trong điện, liền bị Từ phu nhân cứng rắn kéo đến tới sập bên trái hàng thứ hai gần ghế chủ tọa. Đám người Tôn Nhạc thấy vậy, cũng chỉ lặng lẽ bước đuổi theo, lẳng lặng ngồi xổm ở phía sau Ngũ công tử.
Ánh mắt Từ phu nhân vừa phiêu đến Tôn Nhạc, nàng sẽ cực kỳ nhanh hiện lên một chút chán ghét. Trong sự chán ghét, nàng vội vàng quay đầu sang chỗ khác, tựa hồ chỉ cần không cẩn thận nhìn đến Tôn Nhạc, nàng sẽ thập phần khó chịu.
Chỗ ngồi hiện tại của Ngũ công tử, là chỗ bắt mắt nhất đại điện. Ánh lửa sáng ngời chiếu lên hắn, khiến cho cả người hắn như một viên minh châu, rực rỡ chói mắt.
Ngũ công tử vừa ngồi xuống, một cô gái mười lăm mười sáu tuổi, dáng người cao gầy, gương mặt dài, diện mạo tú nhã khẽ cười hướng hắn đi tới. Thiếu nữ vận y phục kiểu Yến nữ, màu tím nhạt thêu Phụng tiên. Áo bào buộc dưới ngực, nổi bật lên bộ ngực của nàng, dáng người lại càng thon dài, tuy rằng áo bào rộng thùng thình không hiện rõ vòng eo, theo bước đi của nàng, đường cong thắt lưng uyển chuyển kia vẫn mơ hồ thấy được.
Cô gái bước nhỏ vài cái liền nhảy tới trước mặt Ngũ công tử, một đôi mắt hạnh của nàng mở thật to, nghiêm túc nhìn chằm chằm Ngũ công tử, chỉ là trong sóng mắt kia ẩn ẩn chảy một chút ngượng ngùng.
Cô gái vừa xuất hiện ở bên cạnh Ngũ công tử, Từ phu nhân vốn tới gần hắn liền hơi hơi hướng một bên nhường lại, cùng Ngũ công tử giữ vững một chút khoảng cách.
Cô gái nhìn nhìn, cắn cắn môi dưới, sóng mắt lăn tăn nói: “Cơ ngũ, ngươi rất thú vị, hì hì, ta chưa từng gặp qua nam tử như ngươi vậy.”
Nàng nói tới đây nghiêng đầu suy nghĩ còn nói thêm: “Ta là nói ta chưa từng gặp qua nam tử không háo sắc như ngươi vậy đâu. Hì hì thật tốt.”
Khi cô gái nói đến hai chữ ‘ thật tốt ’ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên. Động tác chân tay cũng có chút luống cuống, tựa hồ chính mình tiết lộ cái bí mật gì.
Cơ Ngũ lẳng lặng nhìn cô gái trong ánh mắt mang theo khó hiểu.
Cô gái lại cắn cắn môi có điểm hờn dỗi nói: “Ta nghe Đại vương huynh mới vừa nói ngươi cự tuyệt ba mỹ nhân hắn tặng cho ngươi . Hì hì hì hì.” Khi nàng nói tới đây sóng mắt ướt át muốn chảy ra nước. Hai gò má lại ửng đỏ một mảnh, nàng liếc Ngũ công tử một cái. Tựa hồ không dám cùng hai mắt trong trẻo của hắn nhìn nhau, vội vàng cúi đầu ngay cả nói cũng chưa có nói xong liền không lên tiếng.
Thiếu nữ này lần này tỏ thái độ như thế rõ ràng bất luận kẻ nào vừa thấy liền biết nàng sinh ra hảo cảm với Cơ Ngũ.
Tôn Nhạc lẳng lặng quan sát phản ứng mọi người. Thấy vậy trong lòng mỉm cười thả lỏng, chỉ là khi vừa thả lỏng trong lòng liền có điểm chua sót.
Triệu đại vương tử ở bên cạnh nhìn đến muội tử đối Cơ Ngũ lộ ra tình ý tiểu nữ nhi, không khỏi hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: “Bát muội, tiểu tử này đã có người trong lòng!”
Lời này của Triệu đại vương tử thật sự rất rõ ràng rồi!
Lập tức mặt Bát công chúa đỏ bừng một mảnh. Nàng hung hăng trừng Đại vương tử một cái, cổ ngẩng lên, môi giật giật, thanh âm rất nhỏ, nhưng Tôn Nhạc nghe được rõ ràng, “Có người trong lòng thì thế nào?”
Bát công chúa hiển nhiên vẫn có chút mất hứng, nàng lại hung hăng trừng mắt nhìn Đại vương tử một cái, vươn tay chụp vào ống tay áo Ngũ công tử. Ngay tại lúc tay nhỏ bé của nàng đụng phải tay Ngũ công tử thì khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại đỏ lên, lông mi thật dài chớp vài cái, xấu hổ quay về phía Ngũ công tử nói: “Đi thôi, chúng ta đến một bên nói chuyện đi!”Thanh âm tuy rằng mang chút mệnh lệnh, nhưng trong ngữ điệu lại ẩn ẩn lộ ra khẩn trương cùng chờ mong.
Ngũ công tử cũng có chút không được tự nhiên, khóe mắt hắn liếc Tôn Nhạc, thấy nàng cúi đầu liễm mục như trước, liền thu hồi ánh mắt gật gật đầu.(Myu: Sao giống xin phép mama thế này T.T)
Bát công chúa nhìn thấy Ngũ công tử gật đầu, không khỏi vô cùng vui mừng, nàng kêu lên một tiếng vui vẻ, hai mắt sáng trong suốt nhìn hắn, nắm tay hắn liền đi đến một bên góc.
Ngũ công tử mới vừa đi ra vài bước, bốn năm cô gái liền vây quanh thân thể của hắn, khi hắn cùng Bát công chúa đi vào góc sáng sủa thì tất cả quý nữ đều vây lại. Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng cười líu ríu không dứt bên tai.
Song Xu vốn là luôn bảo hộ bên người Ngũ công tử, gặp loại tình huống hiện tại này đã có điểm không biết làm thế nào cho phải. Hai người bước lên một chút, lại chần chờ, sau khi nhìn thoáng qua nhau đều quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc.
Tôn Nhạc chống lại ánh mắt của các nàng, lẳng lặng lắc lắc đầu.
Song Xu thấy nàng lắc đầu, liền dừng bộ pháp.
Ngũ công tử bị chúng nữ hương diễm bao vây, xuyên thấu qua ngọn đèn, ẩn ẩn có thể nhìn đến gương mặt hắn có điểm ửng đỏ, biểu tình cũng có chút không được tự nhiên. Tôn Nhạc thậm chí vài lần nhận được ánh mắt cầu cứu hắn quăng đến.(Ngũ ca: Tôn Ngộ Không, cứu ta. Bầy yêu nữ này sắp làm thịt thầy rùi >.
Ở phía sau, Tôn Nhạc lắc đầu ngăn trở Song Xu tiến lên. Nàng lặng yên nhìn một màn này, ánh mắt trong lúc lơ đảng chuyển hướng về phía Đại vương tử cùng Từ phu nhân.
Bất kể là Triệu đại vương tử, vẫn là Lương thái tử sắc mặt đều có điểm không tốt, thậm chí Từ phu nhân cũng có chút rầu rĩ. Bọn họ mặc dù biết Cơ Ngũ xuất chúng, chúng nữ tất sẽ yêu thích, nhưng cũng không thể tưởng được chúng nữ cư nhiên thích hắn như vậy!
Nhìn đến vẻ mặt mấy người không vui, Tôn Nhạc cười lạnh trong lòng: Ta trước mặt mọi người, thận trọng chỉ ra Ngũ công tử không háo nữ sắc, giữ mình trong sạch quả là rất có tác dụng ! Mặc kệ mấy lời ta giải thích phía sau có người nghe vào trong tai hay không, chỉ cần thốt ra lời này. Trong cảm nhận chúng quý nữ, Ngũ công tử không thể nghi ngờ là nam nhân thế gian ít có! Nữ nhân trong thiên hạ, đặc biệt loại quý nữ này cả ngày thấy phụ huynh mình hoang đường vô sỉ, đối với kiểu nam tử như vậy, làm sao không quý trọng cho được?
Bất quá, đối với Ngũ công tử đang bị chúng nữ bao vây, những kẻ học rộng hiểu nhiều vẫn có chút khinh thường. Một đám bọn họ dời tầm mắt, nói chuyện thảo luận với nhau.
Lúc này, đại điện đã thành cái chợ, náo nhiệt vô cùng, ồn ào náo động. Tôn Nhạc ngồi lẳng lặng, lắng nghe. Nàng nghe được a, hiện tại đúng là thời điểm Chư Tử trăm nhà bắt đầu nở rộ, những lý luận mấy kẻ sĩ đang ngồi tranh luận này đàng đều hiểu rõ.
Cũng không biết qua bao lâu, chúng nữ nhất tề cười hì hì một trận, ở trong tiếng cười dễ nghe của các nàng, Ngũ công tử đi ra.
Ngũ công tử lúc này, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, tóc cũng có chút hỗn độn, hắn vội vàng hướng đám người Tôn Nhạc đi tới, kiểu đi lại kia, rất có cảm giác bỏ trốn mất dạng.
Ở phía sau Ngũ công tử, là chúng nữ ôm bụng cười, cười hì hì, hoặc đôi mắt đẹp nhẹ nhàng nhìn theo hắn.
Ngũ công tử hai ba bước cũng đi đến sập của mình ngồi xổm xuống.
Hắn vừa ngồi xuống, Song Xu liền tiến lên, thay hắn đem áo choàng xả loạn sửa sang lại, dùng ngón tay chỉnh lại đầu tóc.
Đúng lúc này, một người có ba chòm râu dài, một bộ chí sĩ uyên bác nhìn Ngũ công tử, khóe miệng hắn bĩu xuống dưới, khẽ hừ thật mạnh, lấy một loại ngữ khí cực kỳ khinh thường nói: “Đồ hôi sữa, trẻ con chỉ biết dựa vào phụ nhân, cư nhiên cũng muốn đi hội nghị trí giả năm nước? Buồn cười! Thật là tức cười!”