Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 191: Chương 191: Kinh sợ




Tôn Nhạc kinh hãi.

Tuy rằng nàng vẫn biết, khi trở về hẳn là có thể nghe được tin Tề hầu đối phó Trĩ tài nữ. Nhưng mà nàng thật sự không ngờ, truyền vào trong tai lại là tin tức làm người ta khiếp sợ như vậy.

Một Vương tôn khác cũng cười nhẹ, “Haiiii! Da thịt Trĩ nữ đúng là trắng còn hơn tuyết, nữa thân lõa lồ kia, đùi kia, chậc chậc chậc, thật đúng là không hổ danh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Ngày ấy lần đầu tiên ta đi dạo buổi sớm, không nghĩ đến lại gặp được cảnh đẹp như thế. Ta đuổi tới thì đã vây đầy người ba tầng trong ba tầng ngoài, Ngũ điện hạ không biết, khi đó tất cả trượng phu đều trừng thẳng mắt, không ngừng chảy nước miếng.”

Ngũ điện hạ kia hạ giọng nói: “Nghe qua, nghe qua rồi. Thật sự là tiện nghi cho bọn dân đen này rồi, bổn điện hạ cũng chưa được nhìn đến thân mình Trĩ tài nữ, bọn họ lại được mở rộng tầm mắt. Thiệt thòi, thực thiệt thòi quá.”

Vương tử ban đầu khơi chuyện để sát đầu vào, thấp giọng nói: “Nghe nói lúc này Trĩ nữ đang ở ngay trong cung phụ vương, phụ hoàng còn có dự tính nạp nàng làm cơ. Chậc chậc, nếu không xảy ra chuyện làm cho đám dân đen này nhìn hết thân thể của nàng, lấy mỹ mạo của Trĩ tài nữ, cũng đủ làm một Vương Hậu.”

Ngũ điện hạ bất mãn nói: “Người của Phụ vương đến Trĩ tộc truyền tin . Nay Trĩ tài nữ thân bại danh liệt, sợ là Trĩ tộc sẽ phải đáp ứng thỉnh cầu nạp nàng làm cơ của phụ vương. Haiii, mỹ nhân như thế, ta cũng động tâm!”

Tôn Nhạc nghe thế, dĩ nhiên đã hiểu đại khái mọi chuyện, trước kia nàng từng nghĩ, sau khi Tề hầu nhận được tin do đám người Hãn Hòa truyền đến, có thể sẽ phái mã phỉ thích khách gì đó lén lút giết Trĩ tài nữ. Dù sao với danh vọng địa vị của Trĩ tài nữ, giết trắng trợn quá cũng không được.

Nhưng nàng không tính đến, Tề hầu đã sớm thèm nhỏ dãi của sắc đẹp của Trĩ tài nữ. Hắn cư nhiên lấy loại thủ đoạn này làm cho nàng ta thân bại danh liệt, sau đó lại trực tiếp bỏ vào trong túi!

Chuyện này, Tôn Nhạc vừa nghe liền dễ dàng kết luận là do Tề hầu làm. Bởi vì, bên người Trĩ tài nữ kiếm khách vô số. Dân đen bình thường làm sao có thể tiếp cận nàng? Thứ hai với mỹ mạo của Trĩ tài nữ, nàng bị cởi đến nửa thân trần ném ở cửa thành. Những người nhìn đến đầu tiên theo bản năng sẽ lấy quần áo che cho nàng. Nhưng mà, chẳng những không có một ai che chắn thay nàng. Còn ngang nhiên để cho mọi người vây xem mấy canh giờ. Loại tình huống này, chỉ có thể là do Tề hầu cố ý an bài mà ra.

Khi Tôn Nhạc đột nhiên nghĩ ra kế mượn đao giết người này, cũng đã đánh giá thấp sự tiến triển của tình thế. Mỹ nhân như Trĩ tài nữ trong lòng những quyền quý này là cực kỳ thánh khiết, cao không thể leo tới. Nhưng một mỹ nhân tuyệt sắc siêu nhiên như thế lại là sủng vật của Vương nước chư hầu đối địch. Còn toàn tâm toàn ý vì đối phương đến dò hỏi tình báo của mình, mưu đồ giang sơn của chính mình.

Loại phẫn nộ, nhục nhã cùng ghen tức này, đủ để khiến một tâm lý nam nhân bình thường vặn vẹo huống là loại nam nhân có tham muốn giữ lấy rất mạnh như Tề hầu?

Lúc này, giết nàng đã không đủ hả giận. Ở thời đại này mạng người như cỏ rác này chỉ có làm như vậy mới có thể khiến cho Tề hầu cảm thấy thỏa mãn. Hơn nữa, hắn thật sự tin Tôn Nhạc, muốn sau khi thu Trĩ tài nữ rồi sẽ được đến cái gọi là tình báo về danh tướng lão luyện của các nước.

Tôn Nhạc lắc lắc rượu trong chén thầm nghĩ: Trĩ tài nữ bị người ta cưỡng dâm sau đó lại ném ở chỗ cửa thành để cho mọi người thưởng thức hồi lâu. Có lẽ nàng cũng chưa thực sự bị cưỡng dâm. Bất quá có bị làm nhục hay không hiện tại đã không trọng yếu nữa. Bởi vì chỉ bằng việc lõa lồ trước mặt mọi người đã khiến nàng ta vạn kiếp bất phục*, không thể ngẩng đầu.

(*Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được)

Thôi. Mặc kệ nàng có thể trở thành sủng cơ của Tề hầu hoặc Vương Tôn nào đó, hoặc lại lợi dụng địa vị của nàng đến ám toán hay không. Mình có thể đối phó nàng lần thứ nhất thì cũng có thể đối phó nàng ta lần thứ hai.

Trĩ tài nữ trước kia ta còn không sợ, về sau Trĩ cơ càng không có chỗ nào đáng sợ.

Tôn Nhạc vốn nghĩ Trĩ tài nữ chỉ còn đường chết, giờ phút này trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng lại là không đành lòng không an tâm. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng không thể ở dưới loại tình huống này lại ra tay với Trĩ tài nữ lần nữa liền quyết định đem việc này ném qua một bên.

Yến hội tiếp diễn, Tôn Nhạc có điểm không yên lòng.

Chờ yến hội chấm dứt, đã là lúc mặt trời dần về phía Tây. Tôn Nhạc cùng mọi người tấp nập xuất cung.

Cơ Ngũ sợ mình khống chế không nổi, xấu mặt trước mặt mọi người, vẫn chịu đựng không nghiêng mắt nhìn Tôn Nhạc một cái.

Tôn Nhạc hiện tại đã hoàn thành nhiệm vụ, trong đội ngũ Tề sứ ngoại trừ Nghĩa Giải cùng hai Kiếm Sư Sở quốc ra, tất cả mọi người đều bị Tề hầu thu lại. Mà Nghĩa Gỉai cũng nói cho Tôn Nhạc, có thể hắn sẽ rời đi trong hai ngày này.

Tề hầu xét thấy Tôn Nhạc vất vả, công lao quá lớn, ở trong đại điện lại ban thưởng nàng ba mươi lạng vàng.

Tôn Nhạc có tiền trong tay, phía sau lại có bảo tiêu, đi ở ngã tư đường thỉnh thoảng có người nhìn lại, việc này làm Tôn Nhạc cảm thấy mình như là một quý nữ chân chính.

Xe ngựa của Cơ Ngũ theo sát phía sau Tôn Nhạc, thấy nàng càng chạy càng đi về ngã tư đường trung tâm, Cơ Ngũ hô vài tiếng, bảo xe ngựa tới gần xe ngựa Tôn Nhạc.

Hắn xốc rèm xe lên, quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc, nói: “Theo ta đi Tắc Hạ cung nhé.”

Tôn Nhạc quay đầu nhìn về phía hắn.

Cơ Ngũ chống lại sóng mắt nhẹ nhàng như nước của Tôn Nhạc, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, sau khi hơi hơi cúi mặt thấp giọng nói: “Ta đã nói chúng ta cùng đi cùng ngừng mà.”

Khóe miệng Tôn Nhạc giương lên, lông mi thật dài phẩy phẩy, cúi đầu đáp: “Ừa.”

Xe ngựa quay đầu, hướng về Tắc Hạ cung.

Hiện tại đội ngũ của Tôn Nhạc cồng thêm nàng cũng chỉ có bốn người, đoàn xe đều là người của Cơ Ngũ.

Thúc tử đến đây, đây đối với quý nữ ở Tề quốc là chuyện tốt khiến lòng người phấn chấn. Bất tri bất giác, trên con đường đến Tắc Hạ cung đã là hương xa chật đường, mỹ nhân tầng tầng.

Vô số cỗ hương xe hoa lệ đứng trên đường.

Mỹ nhân liên tiếp trông lại hướng đoàn xe. Người gan lớn, còn kêu to tên Thúc tử, những người còn lại thì hai mắt dịu dàng, nhìn quanh không ngớt.

Bất tri bất giác, ánh mắt chúng nữ bắt đầu tập trung vào xe ngựa của Tôn Nhạc trong đội xe, trong tiếng nói nhỏ, bắt đầu trộn lẫn tiếng thì thầm suy đoán cùng ghen tỵ.

Những suy đoán cùng ghen tỵ này, khi chống lại dung nhan mỹ lệ của Tôn Nhạc thì biến thành tiếng tranh cãi ầm ĩ.

Một đường giữa hương xa của mỹ nhân, mọi người đi tới chỗ Cơ Ngũ ở Tắc Hạ cung. Mọi người đi đường vất vả, đã sớm cực kỳ mỏi mệt. Lần này rốt cụôc có thể hoàn toàn buông lỏng. Lập tức đều vội vàng trở lại phòng mình, chuẩn bị ngủ đến không biết trời trăng gì nữa.

Tôn Nhạc càng mệt, sau khi A Phúc an bài phòng ở cho nàng và Cơ Ngũ, nàng vừa vào phòng liền vội vàng tắm rửa, thay quần áo, ngủ.

Tôn Nhạc ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì trời đã vào đêm. Nàng chậm rãi mở mắt ra, nhìn cây đuốc thiêu đốt hừng hực bên ngoài, nghe tiếng đọc sách xa xa truyền đến, lúc này mới nhớ lại mình đã đến Tắc Hạ cung.

Nàng trừng mắt nhìn, lẳng lặng nhìn mặt ánh lửa đỏ sậm xuyên qua màn cửa đến xuất thần.

Cũng không biết qua lâu, một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.

Tiếng bước chân này rất nhẹ, rất nhẹ, Tôn Nhạc là người có công phu, nàng vừa nghe liền dựng thẳng hai lỗ tai lên theo bản năng, âm thầm cảnh giác.

Chỉ chốc lát, tiếng bước chân kia đi tới ngoài cửa phòng, ngừng lại.

Cước bộ ngừng lại như thế, sau một lúc lâu, mới đứng trên mặt đất giật giật. Sau đó, chậm rãi chuyển động.

Tôn Nhạc nghe nghe, không khỏi thắc mắc, đây là có chuyện gì? Người tới chẳng lẽ không phải chuẩn bị gây bất lợi cho ta sao.

Hiện tại đêm còn chưa sâu, tiếng đọc sách, tiếng nói chuyện với nhau, hỗn hợp với tiếng bước chân bên ngoài kia, hết thảy có vẻ cũng không đáng quan tâm lắm. Nếu phải không vừa rồi Tôn Nhạc tinh tường nghe được người kia lén lén lút lút đến gần, hiện tại cũng sẽ không cảnh giác.

Lắng nghe như vậy, thực dễ dàng làm cho người ta sinh lơi lỏng, Tôn Nhạc ngồi xuống, dựng thẳng lỗ tai nghiêm túc chờ động tác tiếp theo của người tới.

Cũng không biết đợi bao lâu, lại là một trận tiếng bước chân truyền đến.

Tiếng bước chân lúc này, trầm mà lộn xộn, gấp mà loạn.

Tiếng bước chân này cũng đi đến phòng Tôn Nhạc. Khi đến gần trước cửa phòng nàng thì cố ý phóng nhẹ một chút.

Khi Tôn Nhạc hết sức chăm chú lắng nghe thì giọng nói của A Phúc từ ngoài cửa truyền đến, “Hí! Công tử gia, Tôn Nhạc cô nương đang ngủ, lúc này người chạy tới đây làm gì?”

Là Cơ Ngũ ở bên ngoài!

Trái tim Tôn Nhạc lại bang bang nhảy dựng lên, một cỗ vui sướng khó có thể nói rõ trào ra giống như thủy triều. Trong bóng đêm, hai mắt nàng sáng trong suốt, vừa vui mừng vừa chờ mong.

Ngoài cửa Cơ Ngũ lúng ta lúng túng nói: “Ta ngủ không được.”

A Phúc hiển nhiên rất là đau đầu, hắn hơi giận thấp giọng nói: “Công tử, đã mấy canh giờ rồi. Người ngủ không được, làm gì phải đến ngoài cửa phòng Tôn Nhạc lượn qua lượn lại?”

Hắn nói tới đây, rất là bực mình nói: “Vừa rồi khi Kiếm Sư Sở quốc kia tới gọi tôi, trách sao mặt mũi hắn quái dị như thế. Công tử, người bây giờ là Thúc tử! Thúc tử nổi danh thiên hạ, vạn người kính ngưỡng!”

Bên ngoài thật lâu cũng không có tiếng ai nói gì.

Một hồi lâu, Cơ Ngũ mới cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Nhưng, ngày đó Trần Lập từng nói qua, buổi tối có thể đến tìm Tôn Nhạc ngủ chung.”

Oanh

Trong bóng đêm, mặt Tôn Nhạc đỏ tới gáy! Bình sinh lần đầu tiên, nàng nghiến răng nghiến lợi với Trần Lập.

A Phúc đưa tay xoa bóp cái trán, nghẹn họng nửa ngày thở phì phì hỏi: ” Vì sao công tử không đẩy cửa xông thẳng vào?”

Nửa ngày sau, Cơ Ngũ mới cúi đầu nói: “Nàng đang ngủ, ta không muốn đánh thức nàng.”

A Phúc vừa tức giận vừa buồn cười, “Công tử đã biết, vì sao không trở về phòng nghỉ ngơi?”

Cơ Ngũ cúi đầu than thở một câu, câu này hắn nói rất nhỏ, Tôn Nhạc không nghe được. Đang lúc nàng ngẩng lên đầu bình ổn hô hấp, A Phúc lại than nhẹ một tiếng, “Mới mấy canh giờ không gặp, công tử đã canh giữ ở ngoài cửa phòng nàng, cảm giác được sự tồn tại của nàng mới an tâm. Nếu Tôn Nhạc lại rời người đi mấy tháng, làm sao mà công tử sống được đây?”

A Phúc vừa nói những lời này ra, Cơ Ngũ thật lâu cũng không nói gì, Tôn Nhạc cũng suy nghĩ thật lâu.

Một hồi lâu sau, A Phúc khẽ kéo cánh tay Cơ Ngũ, thấp giọng nói:“Công tử, ngủ không được cũng phải trở về phòng ngủ. Người đứng ở chỗ này, tôi sợ kiếm khách gác đêm sẽ coi người thành thích khách!”

Tôn Nhạc cắn môi, mặt ửng hồng, vươn tay cầm lấy một kiện thâm y ở đầu giường mặc vào.

Nàng dựng thẳng lỗ tai lắng nghe tiếng cước bộ đang đi ra bên ngoài, không khỏi bước nhanh đến cửa phòng, chi nha một tiếng, mở cửa phòng ra.

Cửa phòng vừa mở, một bầu trời trong suốt đập vào mắt! Trong màn đêm , thiếu niên tuấn mỹ không tỳ vết, vô cùng chói mắt kia đỏ mặt, vừa thẹn vừa mừng nhìn Tôn Nhạc, sóng mắt dịu dàng, tương tư vô hạn.

Tôn Nhạc đỏ mặt, nàng vài lần muốn cúi đầu xuống theo phản xạ, tuy nhiên không biết tại sao, ánh mắt nàng giống bị dán cứng lại.

Nàng cất bước đi đến trước mặt Cơ Ngũ, chớp chớp lông mi, Tôn Nhạc nhẹ nhàng mở miệng, “A Phúc, ngươi hãy lui ra sau đi.”

“Dạ.”

A Phúc lên tiếng, nhìn hai người lắc lắc đầu lui xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.