Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 10: Chương 10: Lời hứa của Nhược nhi




Có nồi và muối, hết thảy liền đơn giản Tôn Nhạc làm như ngày hôm qua, dùng hai khối đá đặt hai bên, đem nồi đất đặt ở giữa, lại dùng đá lửa Phù lão lưu lại đốt lửa lên, rồi vừa thêm củi vùa chờ ăn canh.

Ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt lên, Tôn Nhạc lặng yên nhìn ngọn lửa phát phát ngốc.

Nhược nhi ngồi ở bên cạnh nàng, lén lút đánh giá nàng. Sau một hồi lâu, hắn bỗng nhiên nói: “Ma lem, nếu mấy cái gồ ghề trên mặt của ngươi không có, ta sẽ cưới ngươi làm vợ!”( myu : Sax con nít ranh nhá)

Tôn Nhạc đang xuất thần, nghe được lời Nhược nhi nói không khỏi hoảng hồn, nàng xoay đầu lại hướng đôi mắt to trong sáng trên mặt Nhược nhi, vẻ mặt của hắn là thật sự nghiêm túc, dường như lời hắn vừa mới nói là quyết định sau khi suy nghĩ thật lâu mà ra, giống như hắn một khi quyết định sẽ không thay đổi.

Tôn Nhạc chống lại vẻ mặt kiên địnhcủa hắn , bật cười khì khì một tiếng, nàng hướng về phía Nhược nhi cau cái mũi, làm một cái mặt quỷ, “Thế à, là làm chính thê của ngươi hay là tiểu thiếp đây?”

Nhược nhi khi thấy mặt quỷ của nàng thì khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đến đỏ bừng, trong ánh mắt hắn lửa giận bừng bừng, rất là để ý vì nàng không trân trọng bất quá lửa giận của hắn còn chưa có phát ra, liền nghe được một câu hỏi này của Tôn Nhạc

Nhược nhi hất đầu một phát, cao giọng nói: “Đương nhiên là cưới ngươi làm chính thê, làm tiểu thiếp mà nói…, ngươi cho dù vẫn xấu như vậy ta cũng có thể nạp “

Nói tới đây, hắn nhìn đến bộ dáng buồn cười của Tôn Nhạc, không khỏi mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm nàng rất chân thành nói:“Kỳ thật ta cũng vậy không phải chê ngươi xấu, chính là ngươi nếu làm chính thê của ta, vậy sẽ có rất nhiều người chú ý diện mạo của ngươi, sẽ cả ngày ở bên tai của ta líu ríu, cho nên ngươi nhất định phải biến đẹp mắt một chút ta mới có thể cưới ngươi làm chính thê”

Nghe những lời này, giống như hắn là một đại nhân vật tài ba vậy.

Tôn Nhạc xoay đầu lại, đưa lưng về phía Nhược nhi thè lưỡi, mím môi nín cười. Tiểu gia hỏa này biểu tình thật sự rất trang trọng rồi, đến nỗi ta không dám bật cười trước mặt hắn.

Nàng thuận mấy hơi thở, sau khi đem toàn bộ ý cười áp chế mới quay đầu mắt về phía Nhược nhi. Chống lại mắt to sáng ngời có thần của Nhược nhi, Tôn Nhạc nhịn không được khóe miệng lại khẽ cong.

Nàng vươn tay hướng trên đầu Nhược nhi chụp. Cánh tay vừa đưa đến một nửa trong mắt to Nhược nhi liền thêm vài phần giận dỗi hắn nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm tay của nàng. Ánh mắt kia giống nhau đang nói: ngươi có bản lĩnh liền vỗ vỗ đầu của ta thử xem?

Nhược nhi một khi trang nghiêm lên thật là có điểm uy nghiêm. Tôn Nhạc âm thầm cười cánh tay kia chụp lên bả vai của hắn: “Tốt lắm Nhược nhi cần phải nhớ kỹ lời ngươi nói nha. Tỷ tỷ sẽ cố gắng xinh đẹp một chút đến lúc đó trên mặt sạch sẽ rồi liền thông tri ngươi tới lấy ta.”

Trong Tôn thanh âm Nhạc ẩn giấu ý cười ánh mắt đều cong thành một đường.

Nhược nhi bất mãn khẽ hừ một tiếng ngược lại nghiêm túc gật gật đầu“Ta sẽ lưu ý ngươi đến lúc đó không cần ngươi tới thông tri.”

“Ha!”

Tôn Nhạc lại không nhịn được phì cười ra tiếng, nàng vừa mới cười mặt Nhược nhi liền nhăn lại. Tôn Nhạc vội vàng quay đầu nhìn chằm chằm nồi đất oa oa oa kêu lên: “Ôi rốt cục sắp chín rồi thơm quá a”

Cá chạch cùng củ từ trong nồi tỏa ra mùi thơm ngát xông vào mũi, nước trong nồi đã ùng ục sôi trào, xem ra là sắp chin thật.

Chỉ có một cái nồi, hai người rất khó chia nên Tôn Nhạc đi đến trong rừng cây xa hai trăm thước, từ đó hái được hai miếng lá cây tới. Loại lá này nàng không biết, nó có điểm giống hoa sen, lá cây tuy rằng chỉ lớn bằng một phần năm lá sen, bất quá nó giống lá sen, nước mưa rơi đến trên mặt thì vẫn giữ lại được.

Sau khi hái được lá cây, nàng thuận tay lấy mấy cây nhánh cỏ, nhánh cỏ này có điểm giống gậy trúc,giống như chiếc đũa nho nhỏ, bên trong đặc ruột, đồng thời nàng còn nhặt được nửa tấm trúc, những cái này đều dễ dàng rửa, ở trong khe nước nhúng qua một cái là có thể dùng.

Đi vào bên cạnh đống lửa, Tôn Nhạc đưa cho một mảnh lá cây cho Nhược nhi, lại phân mỗi người hai cây nhánh cỏ. Thấy Nhược nhi trừng mắt nhìn mình, Tôn Nhạc cười híp mắt nói: “Bắt chước bộ dáng của ta ăn là được rồi” dừng một chút, nàng còn nói thêm: “Ngươi nếu chờ được, vậy thì chờ ta ăn xong ngươi liền dùng nồi ăn.”

Nhược nhi đem lá cây cùng nhánh cỏ đã ném đi, nói: “Ta dùng nồi”

Tôn Nhạc đã sớm đã đợi không kịp, nàng dùng nửa tấm gậy trúc kia đựng một chút nước canh đặt ở trong lá cây, nhẹ nhàng mà húp lấy.

Thật đúng là thơm a!

Nàng hít một hơi thật sâu, mặt mày hớn hở. Nàng trước kia chưa bao giờ biết, canh có thể ngon như vậy a, rõ ràng đến nơi đây bất quá hai ngày, nàng lại giống như qua vài cái thế kỷ, dường như vài thế kỷ cũng không có ăn qua canh.

Tôn Nhạc từng ngụm từng ngụm ăn, củ từ cùng cá chạch trong canh nàng cũng ăn một nửa. Ở trong từng đợt mùi thơm ngát xông vào mũi, Nhược nhi xoay người đưa lưng về phía Tôn Nhạc, Tôn Nhạc vừa nhìn, ha, tiểu tử này chắc không ngừng nuốt nước miếng đây.

Tôn Nhạc thật là nói sàm rồi, sau hai ba đợt liền đem canh giải quyết một nửa rồi đứng dậy, nàng vỗ vỗ bụng nhỏ tròn vo, hướng về phía Nhược nhi vẫn đưa lưng về phía mình nói: “Nhược nhi, canh còn lại đều là của ngươi nga, ngươi giải quyết đi, ta muốn đi trở về rồi nha”

Nàng vừa vẫy tay, vừa dọc theo đường cũ đi trở về, Nhược nhi nhìn bóng lưng nàng dần dần đi xa, bỗng nhiên nâng cổ kêu lên: “Ngươi ngày mai còn có thể tới sao?”

“Có thể” tiếng cười Tôn Nhạc xa xa truyền đến, “Ta nếu không có cơm ăn, đương nhiên sẽ đến nha”

Có lẽ là ăn uống no đủ rồi, hôm nay Tôn Nhạc cảm thấy có tinh thần hơn, đi thẳng đến bên cạnh tường vây chỉ nghỉ ngơi một lần. Nàng đi vào địa phương cất kỹ tảng đá ngày hôm qua, vươn tay bám vào, liền cẩn thận giẫm khe hở nhảy lên tường vây.

“Bùm” một tiếng, Tôn Nhạc rốt cục vững vàng rơi vào trong viện.

Nàng mới vừa đi ra hai bước, một thanh âm của nữ tử liền từ bên trái truyền đến, “A, mau nhìn một cái, mới đến chưa tới một ngày, đã học leo tường rồi, ta nói nha đầu xấu, ngươi thật to gan a!”

Thanh âm của nữ tử thực trong trẻo, cũng rất vang dội, xa xa truyền đến.

Tôn Nhạc chậm rãi quay đầu lại, chống lại gương mặt thanh tú của Hề nữ.

Hề nữ bước đi đến trước mặt nàng, sau khi dạo qua một vòng quanh người nàng, chậc chậc nói: “A, a, bộ đồ tốt như thế mới chuẩn bị cho ngươi đã thành cái dạng này rồi? Giầy cũng hư? Nha đầu xấu xí giỏi a, thực nhìn không ra ngươi người xấu như vậy, lá gan cũng không nhỏ a.”

Nàng vừa nói, vừa vươn tay níu lấy tay áo Tôn Nhạc hướng trong viện đi đến, “Đi, đi với ta tìm các vị tỷ tỷ phê bình phân xử!”

Tôn Nhạc nhìn tay nàng gắt gao níu lấy tay áo của mình, rất muốn bắt nó bỏ ra. Nhưng là nàng không thể làm như vậy, Hề nữ rõ ràng đối với nàng có địch ý, nàng không thể khiến cho mình sau này không còn có ngày an bình.

Hề nữ nặng nề mà giật vài cái, nhưng Tôn Nhạc không động đậy, không khỏi xoay đầu lại cả giận nói: “Như thế nào, ngươi dám không đi?” Lời của nàng vừa rơi xuống, liền nhìn đến nước mắt trào ra trong mắt Tôn Nhạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.