Doanh Thập Tam luôn luôn quan sát hai người, khi thấy Cơ Ngũ nhìn đôi môi đỏ mọng của Tôn Nhạc chằm chằm thì trong mắt quang mang chớp động, hơi hơi mỉm cười.
Cơ Ngũ có chút thất thần, Nam Dương thành chủ liên tiếp hỏi hắn vài câu hắn cũng không trả lời. Bất quá nhờ địa vị siêu nhiên, cũng không có ai để ý đến sự vô lễ của hắn.
Mãi cho đến khi yến hội chấm dứt, cả Cơ Ngũ và Tôn Nhạc vẫn còn hoảng hốt.
Xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi phủ thành chủ, đi ở ngã tư đường Nam Dương đèn đuốc sáng trưng. Đi một hồi, Cơ Ngũ gõ xe ngựa một cái, ra hiệu bảo nó dừng lại.
Hắn nhảy xuống xe ngựa, chậm rãi đi đến bên cạnh xe ngựa Tôn Nhạc.
Tôn Nhạc cảm giác được xe ngựa quơ quơ ra đằng sau, ngừng lại. Nàng kinh ngạc mở màn xe, chống lại Ngũ công tử trong trẻo chói mắt dưới ánh trăng.
“Xuống đây đi bộ một chút đi.” Ngũ công tử đưa về tay hướng Tôn Nhạc.
“Vâng.”
Tôn Nhạc đáp nhẹ, chậm rãi bước xuống, đưa tay để vào trong lòng bàn tay của Ngũ công tử. Hai tay vừa chạm vào nhau, hai người đều run lên.
Tôn Nhạc bước xuống xe ngựa.
Cơ Ngũ cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm. Nhẹ nhàng mà nhéo nhéo tay nhỏ bé mềm nhũn trong lòng bàn tay. Sau khi nhéo hai cái. Không biết hắn nghĩ tới điều gì, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên. Lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Sau đó, hắn quay đầu nhìn sang bên cạnh nhưng tay vẫn không buông ra.
Trái tim Tôn Nhạc lại bắt đầu nhảy bang bang.
Nàng ngơ ngác nhìn Cơ Ngũ bên cạnh. Vài lần muốn rút tay ra. Nhưng nàng vừa mới dùng lực, tay Cơ ngũ liền nắm chặt thêm một chút. Sau khi lặp lại như vậy vài lần, Tôn Nhạc cũng không từ chối nữa.
Nàng cắn môi dưới, chịu đựng trái tim không ngừng nhảy lên. Vài lần muốn nói với Cơ Ngũ.”Hình như trước kia mỗi khi xuống xe cũng không nhất định phải nắm tay a.” Nhưng mà, mấy câu vừa đến bên miệng. Nàng lại nuốt mất: cái tay lớn đang nắm tay nàng kia hơi hơi run rẩy.
Cơ Ngũ thấy Tôn Nhạc ngừng giãy dụa, dần dần, khóe miệng bắt đầu giương lên, giương lên.
Hôm nay là mười ba, vầng trăng trên bầu trời vừa sáng vừa tròn . Hai người đi ở ngã tư đường lửa khói hừng hừng, thân ảnh gắt gao dính cùng một chỗ kéo thật dài.
Giờ khắc này, bất kể là Cơ Ngũ hay là Tôn Nhạc, đều cảm thấy tiếng người qua đường nói nhỏ, tiếng xe ngựa chuyển bánh đã biến mất, tựa hồ trong trời đất đều chỉ còn lại tiếng hít thở tinh tế của đối phương.
Trái tim Tôn Nhạc rầm rầm rầm đập nhanh lòng bàn tay bắt đầu thấm ướt. Hai bàn tay ẩm ướt nắm lấy nhau, tuy không nói gì nhưng đã bộc bạch cho đối phương tất cả sự khẩn trương của mình.
Kỳ thật, Tôn Nhạc vô cùng khẩn trương, còn thực sự mê man, vừa rồi Ngũ công tử có nói với nàng, sẽ ở chung giống như trước kia nhưng nàng thực sự cảm giác được, kiểu ở chung lúc này làm sao lại giống trước kia được? Rõ ràng, rõ ràng đã có bất đồng.
Cơ Ngũ nhìn cái bóng thật dài của mình trên mặt đất, trong trầm mặc mở miệng, “Ban đêm ta xem thiên tượng, loạn thế như vậy còn có thể kéo dài liên tục hai ba trăm năm.” Hắn quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc, nhíu mày”Lời này, có thể nói với chư hầu không?”
Tôn Nhạc gật gật đầu, nàng thấp giọng nói: “Không thể nói.”
“Nhưng mà, “ Cơ Ngũ khó xử nói: “Mỗi chư hầu đều hỏi ta, có phải hắn có Tử Vi hoàng khí không.”
Tôn Nhạc ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt sáng trong suốt “Thiên ý khó dò, tinh tượng lại luôn luôn biến hóa. Chờ công tử thật sự cảm thấy mười phần nắm chắc rồi hãy nói ra.”
Ngũ công tử nhận thấy loạn thế kéo dài, bản năng cũng cảm giác được nếu đem chuyện này nói với các vị Vương chư hầu khát vọng trở thành thiên hạ cộng chủ thì có điểm không ổn. Hắn chỉ cảm giác được, nhưng Tôn Nhạc lại biết rõ là tuyệt đối không thể. Chỉ cần hắn vừa nói ra, nhóm chư hầu sẽ thất vọng, hơn nữa, rất có thể còn rắp tâm nâng đỡ một cái “Đại diện thiên ý” khác, đến lúc đó, đừng nói Cơ Ngũ không thể bảo trì địa vị siêu nhiên hiện tại, chỉ sợ ngay cả tính mệnh cũng khó bảo toàn.
Bất quá Tôn Nhạc biết cách Ngũ công tử làm người, nàng biết nói rõ ràng uẩn khúc trong chuyện này với hắn, không bằng đưa ra một cái yêu cầu rất cao cho hắn. Phải biết rằng thiên ý khó dò, bất kể là thiên tài tinh tượng giỏi cỡ nào, cũng không thể nhìn trời biến hóa mà hoàn toàn nắm chắc đến mười phần. Mà nếu Cơ Ngũ tin lời của mình, chỉ cần không có mười phần nắm chắc, sẽ không đem cách nhìn của mình nói ra khỏi miệng. Cứ như vậy, có lẽ cả đời hắn cũng sẽ không nói ra cái quan điểm này.
Cơ Ngũ gật đầu, đáp: “Ưà, ta sẽ xem rõ ràng mới nói ra.”
Lúc này, một trận gió lạnh thổi tới, mang đến một cỗ mát lạnh thấm vào xương cốt.
Cơ Ngũ nghiêng đầu quay mắt về phía gió lạnh, bộ dáng híp nửa mắt thật sự rất thoải mái .
Tôn Nhạc thấy thế, lông mi thật dài phẩy phẩy, lén lút kéo tay ra.
Tay nàng mới vừa động, Cơ Ngũ lập tức nắm chặt, hắn rũ mắt xuống, nhìn mặt nàng nhẹ giọng nói : “Đừng cử động, ta rất thích nắm như vậy.”
Lúc hắn nói chuyện, một chút đỏ ửng mờ ám nổi lên trên hai gò má của hắn.
Mặt Tôn Nhạc cũng đỏ, tim nàng lại bắt đầu đập như trống.
Trần Lập ôm kiếm, cùng A Phúc theo ở phía sau hai người. Nhìn tay hai người nắm thật chặt, A Phúc trừng mắt nhìn, ngạc nhiên nói: “Hành vi của công tử có điểm khác thường!”
Nói tới đây, hắn nhíu mày, hoang mang nói: ” Trước kia công tử không nắm tay Tôn Nhạc.”
Trần Lập lười biếng liếc A Phúc một cái, nhìn về phía thân ảnh của hai người cười nói: “Biện pháp này hay lắm.”
“Cái biện pháp gì hay lắm?”
Trần Lập liếc A Phúc, thản nhiên nói: “Tìm cớ làm cho đối phương thả lỏng, lại từng bước tiếp cận. Biện pháp này hay lắm!”
A Phúc ngơ ngác nhìn Trần Lập, sau một lúc gãi đầu gãi tai, cắn môi nói: “Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì?”
Trần Lập cười cười, không hề giải thích.
Từ trong lòng bàn tay, Tôn Nhạc có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng nhịp đập rất nhỏ của mạch máu, đồng thời, nàng nghe thấy được luồng hương như mùi cỏ xanh kia.
Bất tri bất giác, Tôn Nhạc nuốt một ngụm nước bọt, phát hiện trái tim mình càng nhảy kịch liệt, dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
“Công, công tử, chúng ta như vậy không đúng.”
Tôn Nhạc lúng ta lúng túng, cúi đầu nói.
Cơ Ngũ không hiểu nhìn nàng, hỏi: “Cái gì không đúng?”
Tôn Nhạc nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Nắm tay.”
Cơ Ngũ nhíu mày, hắn nâng hai bàn tay đang lồng vào nhau lên, ngón trỏ di động, nhẹ nhàng huy động ở ngón tay cái của Tôn Nhạc. Bị đốt ngón tay ấm áp hơi thô ráp kia vuốt ve, làm cho tay Tôn Nhạc không thể tự chủ bắt đầu run rẩy.
Cơ Ngũ nhìn hai tay đang nắm nhau, nhẹ nhàng nói: “Nhưng nắm thế này ta thực sự rất vui.” Nói xong một câu, mặt của hắn lại đỏ.
Hai người đều đỏ mặt, không dám nhìn đối phương.
Trần Lập nhãn lực hơn người, khi thấy một màn như vậy khóe miệng liên tục co rúm. Sau khi co rúm nhiều lần, trong ánh mắt khó hiểu của A Phúc hắn đột nhiên bước đi đến bên cạnh, đưa tay che miệng ho khan.
Trái tim Tôn Nhạc nhảy bang bang, nhảy trái nhảy phải, nàng cảm thấy tim mình đập quá nhanh, cả người choáng váng, trong đầu nhũn thành tương hồ.
Từ phủ thành chủ đến nơi Tôn Nhạc ở cũng không xa, hai người đi tới đi tới, đương nhiên bất tri bất giác đã đến. Mãi cho đến khi Tôn Nhạc muốn vào phòng, Cơ Ngũ mới lưu luyến buông tay ra. Hắn nhìn thân ảnh Tôn Nhạc đi vào trong phòng hé miệng muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn ngậm lại.
Trong lầu các đối diện, Doanh Thập Tam lẳng lặng nhìn một màn này, hắn đung đưa chén rượu trong tay, trong bóng đêm ánh mắt như sói, tinh quang bắn ra bốn phía.
Cả đêm Tôn Nhạc lăn qua lộn không sao ngủ được, thẳng đến rạng sáng mới mơ hồ nhắm mắt lại.
Nàng vừa mở mắt ra, liền nghe được một tiếng nói cất lên bên ngoài:“Ta là đặc sứ của Sở Vương có thể cầu kiến Tôn Nhạc cô nương được không?”
Người của Nhược nhi?
Tôn Nhạc vọt một cái ngồi dậy.
Giọng nói của Nghĩa Giải truyền đến, “Tôn Nhạc vẫn chưa tỉnh lại.”
Lúc này, Tôn Nhạc thanh thanh kêu lên: “Xin đợi một chút.”
Đối phương đáp: “Dạ.”
Chỉ chốc lát, Tôn Nhạc đã rửa mặt chải đầu xong, cất giọng lanh lảnh : “Mời tiến vào.”
“Dạ.”
Tiếng bước chân vang lên, một người kiếm khách thanh niên cao lớn khôi ngô, để ba chòm râu ngắn đi đến. Hắn hướng tới Tôn Nhạc thi lễ, hai tay trình lên một quyển trúc giản, cao giọng nói: “Đại vương có thư, mời cô nương xem qua.”
Tôn Nhạc vươn tay tiếp nhận.
Nàng hơi nhếch môi do dự một hồi, mới từ từ mở trúc giản ra.
Trên trúc giản chỉ có chừng trăm chữ, liếc vài lần liền xem xong rồi.
Chậm rãi, hai mắt Tôn Nhạc nhắm lại khép trúc giản lại.
Qua một lúc sau, nàng mới mở mắt ra, bộ dạng cúi đầu khép mắt nói: “Mài mực.”
Một hiền sĩ lên tiếng trả lời tiến lên“Dạ.”
“Ta đọc ngươi viết.”
“Dạ!”
Tôn Nhạc hít một hơi thật sâu, hơi nhếch môi nói: “Nhược Vương bệ hạ, Tôn Nhạc là nữ tử trần tục, lòng dạ hẹp hòi, ân oán rõ ràng!”Nàng nói tới đây, lại nhắm mắt lại.
Khi nàng nói những lời này thì ngôn từ hơi tối nghĩa, nàng sớm đã không còn tâm trạng trau chuốt câu chữ, bởi vậy đơn giản là đọc ra những suy nghĩ trong lòng, “Bệ hạ, người ta không thể tha thứ những việc không thể tha, Tôn Nhạc cũng không muốn đau khổ nhường nhịn nữa!”
Nàng khó khăn nói tới đây, hổn hển thở một hơi thật dài, thấp giọng ra lệnh: “Viết xong chưa?”
“Dạ, rồi.”
“Tốt, nhờ sứ giả mang về.”
“Dạ.”
Tiếng bước chân vang lên, mọi người nhất nhất rời khỏi phòng. Bọn họ tuy rằng rời khỏi phòng, nhưng vẫn canh giữ ở ngoài cửa phòng không tản đi. Đám người Hãn Hòa cùng Nghĩa Giải sau khi trao đổi ánh mắt, có chút sầu lo. Đoạn đường này, bọn họ vẫn cùng Tôn Nhạc cùng đi cùng dừng, hiểu nàng rất rõ, vẫn cho rằng nàng là một người cực kỳ kiên cường . Bây giờ nhìn thấy bộ dáng Tôn Nhạc gần như hỏng mất, trong lòng đều thực lo lắng.
Tôn Nhạc đưa tay đỡ cái trán, gắt gao nhắm mắt lại.
Cũng không biết qua bao lâu, một tiếng bước chân truyền đến, người tới nhẹ nhàng đi đến trước mặt nàng, vươn tay ấn tay nhỏ bé chống trên trán của nàng.
Tôn Nhạc cắn môi dưới, nhắm hai mắt, cúi đầu nói: “Nhược nhi thật quá đáng!”
Nàng hít mũi một cái, giọng khàn khàn nói: “Trĩ cơ một lần tiếp một lần, tìm kế hãm hại ta. Nếu ta không phản ứng mau, đã sớm hóa thành khói bụi. Hắn chưa từng ra mặt cho ta, mỗi một lần đều bảo ta nhịn.”
Trong giọng nói của Tôn Nhạc mang theo một tiếng nghẹn ngào, “Lúc này, sau khi hắn nhận được những việc làm của Trĩ cơ, phản ứng đầu tiên chính là quát mắng cảnh cáo nàng. Hừ, khi ở Lâm thành ta cũng đã nghiêm khắc cảnh cáo nàng, nếu cảnh cáo có tác dụng, ta làm sao lại lâm vào hiểm cảnh lần nữa? Nhược nhi hắn ngoại trừ cảnh cáo Trĩ cơ, ngoại trừ muốn ta nhường nhịn ra, hắn còn làm được gì?”
Hai hàng nước mắt từ trên gương mặt Tôn Nhạc chảy xuống, chậm rãi thấm vào dưới sàn. Tôn Nhạc cúi đầu, nghẹn ngào nói: “Ta không muốn cứ mãi suy nghĩ vì hắn nữa, ta muốn tùy hứng rồi!”
Một câu cuối cùng, trong giọng nói của nàng thêm một phần âm tàn, nhưng mà, nước mắt nhỏ giọt trên sàn nhà lại càng nhiều.
Người tới chậm rãi ngồi chồm hỗm bên cạnh nàng, chậm rãi ôm đầu nàng vào trong ngực của mình. Nghe hơi thở quen thuộc ấm áp này, Tôn Nhạc“Oa” một tiếng tiếng khóc lớn lên.