Ngũ công tử tới!
Trong lòng Tôn Nhạc thình thịch nhảy dựng, nàng cúi đầu, lặng yên không một tiếng động lui về phía sau vài bước, một mực thối lui đến cạnh cây đa trong sân, sau Song Xu.
Tiếng ồn ào náo động càng ngày càng vang dội, trong tiếng bước chân hỗn độn, đoàn người xuất hiện ở cổng vòm.
Đi tuốt ở đàng trước là một nam tử cực kỳ tuấn mỹ thanh tú! Đúng là Ngũ công tử.
Ngũ công tử vừa bước vào cổng vòm, liền ngẩng đầu kinh ngạc đánh giá căn phòng mình từ biệt hơn hai năm.
Hai năm rồi, Ngũ công tử thật sự trưởng thành.
Thân hình của hắn thon dài, so với trước kia lại cao thêm hai thốn, hơn nữa, không hề gầy như trước.
Hắn vẫn tuấn mỹ như trước, trong mặt mày thêm một phần thành thục cùng trầm ổn. Phần thành thục trầm ổn này, khiến cho hắn càng thêm khác người, càng thêm chói mắt.
Tôn Nhạc chỉ nhìn chăm chú hai mắt trong suốt như trước kia. Thầm suy nghĩ: Ngũ công tử vẫn là Ngũ công tử. Thời gian hai năm cũng không làm cho hắn lõi đời.
Cặp mắt kia vẫn tinh thuần như thế, trong trẻo như thế, giống như là minh châu không nhiễm bụi trần.
Ngũ công tử đang ngơ ngác nhìn sân mình ở nhiều năm. Ánh mắt quét liên tục cũng không có quét tới hướng Song Xu cùng Tôn Nhạc. Chỉ là một mực nhìn chằm chằm phòng ở kia.
Hắn chậm rãi nhấc chân, từng bước một đi về phía phòng. Hắn cất bước thật sự nhẹ, thật cẩn thận, tựa hồ là sợ đánh thức cái gì.
Lúc này, ánh mắt Tôn Nhạc đã chuyển đến phía sau Ngũ công tử.
Phía sau hắn, đứng một người thanh niên hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, diện mạo thanh tú.
Người thanh niên này một thân áo tang, lưng đeo trường kiếm, ngũ quan trắng nõn, mắt hạnh, mày dài, môi dày, ngũ quan thực thanh tú.
Đương nhiên, hắn vẻn vẹn là thanh tú mà thôi, dưới hào quang của Ngũ công tử, không có nữ nhân chú ý tới hắn.
Nhưng là Tôn Nhạc chỉ nhìn liền có điểm mở mắt không ra.
Người thanh niên này, tuy rằng thanh tú như thế, đôi môi lại nhếch thành một đường, lộ ra vài phần lạnh lùng.
Chuyện này cũng vẫn bình thường.
Tôn Nhạc hơi hơi nhíu mày, hai mắt chăm chú nhìn vào trên người thanh niên kia, ẩn ẩn cảm giác được, thanh niên này phảng phất là một bảo kiếm bao bọc bởi vỏ kiếm! Sự sắc sảo đều bị nội liễm, chỉ giơ tay nhấc chân, đều không cẩn thận tiết lộ ra một tia năng lượng thật lớn của hắn!
Đúng rồi! Song Xu mới vừa nói qua, bên người Ngũ công tử có một Đại Kiếm Sư! Chẳng lẽ là hắn?
Nhất định là hắn!
Nếu thanh niên này thật là Đại Kiếm Sư, thì càng đáng sợ. Ở cái thế giới này, kiếm khách nhiều đếm không xuể, mà từ kiếm khách đến Kiếm Sư, đã là vạn dặm mới tìm được một, mà Đại Kiếm Sư, lại cường giả cao nhất trong Kiếm Sư, phía trên nó chỉ có tông sư. Theo Tôn Nhạc biết, cấp bậc Đại Kiếm Sư này, một nước chư hầu không vượt quá mười người.
Thanh niên trước mắt này còn trẻ tuổi như thế, cũng đã thành một cái Đại Kiếm Sư, vậy hắn nhất định là kỳ tài luyện võ chân chính.
Tôn Nhạc sau khi nhìn chằm chằm thanh niên kia liền trầm tư suy nghĩ.
Nàng không chú ý tới, nháy mắt ngay khi nàng cúi đầu, thanh niên kia cực kỳ nhanh nhìn lướt qua phương hướng của nàng. Cái nhìn này bình thản tùy ý, Song Xu đứng phía trước ở Tôn Nhạc, một chút cũng không có cảm giác được sự uy sát.
Phía sau thanh niên kia, là A Phúc cùng mấy người thượng vàng hạ cám.
Ngũ công tử lúc này đã lững thững bước chân vào phòng ngủ của mình, nhìn đến hắn vào phòng, thanh niên Kiếm Sư kia liền dừng bước lại, lẳng lặng hầu dưới bậc thang.
A Phúc đứng trong mọi người, hai mắt đảo qua chung quanh, hắn liền thấy được Song Xu cũng nhìn thấy Tôn Nhạc. Lập tức hắn vội vàng chạy đến bên cạnh ba nữ nhân, cười dài nói: “Các ngươi tới rồi sao? Ha ha, Ngũ công tử có phải thành đại trượng phu rồi hay không?”
Song Xu đồng thời che miệng cười khẽ.
Khóe miệng Tôn Nhạc giương lên.
A Phúc dùng tay áo lau lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Đoạn đường này chạy tới chạy lui, thật mệt chết ta.”
Tôn Nhạc ngẩng đầu nhìn hướng Ngũ công tử, nàng vừa ngẩng đầu, khó khăn lắm mới chống lại hai mắt thanh niên Kiếm Sư kia, nháy mắt, bốn mắt nhìn nhau!
Lần này, cả hai người đều không tránh đi!
Đôi mắt yên tĩnh của Tôn Nhạc, đối diện cùng ánh mắt bình thản của người thanh niên, thẳng một lát sau, Tôn Nhạc mới cúi đầu.
Nàng vừa cúi đầu, thanh niên Kiếm Sư kia cũng dời tầm mắt đi, quay đầu nhìn về trong phòng Ngũ công tử.
A Phúc ở một bên thấy một màn như vậy, hắn kéo kéo ống tay áo Tôn Nhạc, cúi đầu nói: “Người này rất ít để ý tới người bên ngoài, Tôn Nhạc, làm sao ngươi khiến cho hắn chú ý rồi?”
Tôn Nhạc lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: “Ta cũng không biết.”
Tả Xu che miệng cười nói: “Tôn Nhạc tỷ tỷ xưa nay đều thích cúi đầu , lúc này tại sao cùng người đấu mắt vậy?”
Tôn Nhạc nhợt nhạt cười, trong nội tâm nàng âm thầm trả lời: đó là bởi vì, trước mặt người này dễ dàng cúi đầu, sẽ chỉ làm hắn khinh thị ngươi!
Đây là một người bất phàm, Tôn Nhạc trong lúc vô tình, cư nhiên bị hắn khơi dậy lòng háo thắng.
Đương nhiên, tính cách Tôn Nhạc vốn cực kỳ lạnh nhạt, lòng háo thắng này chỉ dấy lên một lát như vậy, lại tan thành mây khói.
Lúc này, Ngũ công tử từ trong phòng ngủ đi ra, lững thững đi ra hậu viện.
Nhìn đến hắn đi ra, A Phúc vội vàng đi theo. Thanh niên Kiếm Sư kia vẫn không nhúc nhích đứng thẳng tắp ở đó.
Tôn Nhạc lẳng lặng nhìn đội ngũ đi đến hậu viện, nhìn Ngũ công tử xoa xoa rừng trúc, nhìn hắn lưu luyến không thôi.
Lúc này, trong sân lại lén lút thêm vào mấy người phụ nhân, những người này đều từ Tây viện. Các nàng tò mò nhìn về phía Tôn Nhạc, hiển nhiên có điểm không rõ, tại sao nàng không đi theo bên người Ngũ công tử.
Ngũ công tử sau khi dạo qua một vòng trong hậu viện, lững thững hướng thư phòng đi đến.
Ngũ công tử đi vào cửa thư phòng thì hướng mọi người phất phất tay, ý bảo bọn họ không cần đi theo. Sau đó hắn bước vào.
Tôn Nhạc lẳng lặng nhìn về phía trước, chờ Ngũ công tử phân phó.
Quả nhiên, Ngũ công tử thấy thư phòng sạch sẽ chỉnh tề, không nhiễm một hạt bụi, sau khi lật tới lật lui thẻ trúc một hồi, giương giọng kêu lên: “A Phúc, Tôn Nhạc có ở đây không?”
“Ở đây.”
Tôn Nhạc cất bước đi vào thư phòng, nàng lẳng lặng lướt qua thanh niên Kiếm Sư kia, đi tới cửa thư phòng.
Ngũ công tử đang liếc nhìn thẻ tre, hắn xem rất chân thành, ánh sáng mặt trời sáng ngời xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào trên mặt, trên người của hắn, giống như cho hắn thêm một tầng ngân quang.
Gương mặt vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ, càng thêm tuấn mỹ.
Tôn Nhạc cảm giác chính mình ẩn ẩn có điểm vui mừng, nhưng tâm tình cũng không quá kích động, cúi mặt, không tiếng động nói với bản thân: Tôn Nhạc, ngươi rốt cục bắt đầu buông ra.
Nàng lặng lẽ chạy đến cách Ngũ công tử ba thước, khẽ gọi: “Công tử, Tôn Nhạc đến đây.”
Ngũ công tử thu hồi thẻ tre, chậm rãi quay đầu nhìn về phía nàng.
Vừa nhìn tới mặt Tôn Nhạc, Ngũ công tử không khỏi lộ ra một chút kinh ngạc. Hắn hướng tới Tôn Nhạc sau một phen tinh tế đánh giá từ trên xuống dưới, giương môi cười nói: “Tôn Nhạc, ngươi dễ nhìn hơn! Hiện tại, ngươi đã không xấu.”
Tôn Nhạc nhợt nhạt cười, nhẹ giọng đáp: “Vâng ạ.”
Ngũ công tử đem thẻ tre thả lại giá sách, xoay người quay mắt về phía nàng. Sau khi lại hướng nàng cao thấp đánh giá vài lần, Ngũ công tử lại cười nói: “Hơn nữa cao lớn hơn, Tôn Nhạc, ngươi bây giờ là một đại cô nương.”
Tôn Nhạc lại nhợt nhạt cười, đáp: “Vâng ạ.”
Ngũ công tử gặp lại Tôn Nhạc, vẫn có chút vui vẻ. Hắn bước đi đến sập gần cửa sổ ngồi xổm xuống, hướng về phía Tôn Nhạc nói: “Ngồi đi.”
“Dạ.”
Tôn Nhạc ngồi xuống đối diện Ngũ công tử, lẳng lặng nhận sự chú mục của hắn.
Ngũ công tử lại nhìn chằm chằm Tôn Nhạc một hồi lâu, cười nói: “Hiện tại như thế này thoạt nhìn thật thoải mái nha. Ta rời khỏi hai năm, khi trở về ngay cả Tôn Nhạc cũng không xấu rồi, cũng nhìu năm qua rồi.”
Khóe miệng Tôn Nhạc khẽ nhếch, không có đáp lời.
Ngũ công tử từ trên bàn nâng bình rượu lên, rót một chén rượu cho mình cùng Tôn Nhạc, hắn vừa nhấp nhẹ rượu, vừa nhìn chằm chằm Tôn Nhạc lắc đầu cười nói: “Trong hai năm này, ta mỗi lần vừa nghĩ tới Tôn Nhạc, trong đầu hiện lên đó là bộ dạng hai năm trước của ngươi. Nay nhìn thấy dung nhan ngươi tốt lên, thật đúng là vừa mừng vừa sợ.”
Vừa mừng vừa sợ?
Vì sao dung mạo của ta đại biến ngươi lại vừa mừng vừa sợ?
Tôn Nhạc khó hiểu nghĩ ngợi.
Ngũ công tử đem ly rượu uống cạn, cũng không vội vàng buông chén. Ngón tay thon dài như ngọc của hắn chuyển động quanh mép chén rượu, thường thường xuyên qua chén rượu nhìn về phía Tôn Nhạc.
Nhìn nhìn, hắn cúi đầu nói: “Tôn Nhạc, sao ngươi không nói gì với ta?”
Tôn Nhạc giương mắt chống lại hai tròng mắt trong trẻo của Ngũ công tử, nhẹ giọng nói : “Không biết nói từ đâu.”
Khóe miệng Ngũ công tử giương lên, nói: “Ta cũng thế.”
Hắn buông chén, hai mắt nhìn chằm chằm cái bàn, sau khi trầm tư chốc lát, bỗng nhiên nói: “Tôn Nhạc, ngươi mười lăm rồi?”
Tôn Nhạc mở to mắt nhìn Ngũ công tử, gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Ngũ công tử không ngẩng đầu, tròng mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm chén rượu trên bàn như cũ, lại trầm ngâm một hồi mới mở miệng nói :“Mười lăm rồi, là đại cô nương rồi, có thể lập gia đình.”
Có thể lập gia đình??
Tôn Nhạc cả kinh: Ngũ công tử lúc này nhắc tới chuyện này, là có ý gì?
Lòng của nàng lại bắt đầu thình thịch nhảy dựng lên.
Ngũ công tử sau khi nói xong câu kia, lại là một trận trầm mặc. Trong thư phòng im lặng không tiếng động, chỉ có tiếng hít thở tinh tế của hai người. Tôn Nhạc cảm giác được lòng mình bang bang nhảy lên, nàng nhìn Ngũ công tử, chờ câu tiếp theo của hắn, nhưng cái câu tiếp theo kia cũng chậm chạp không đến.
Trong sự im lặng, tiếng nói nhỏ tiếng hỏi tiếng nghị luận ngoài cửa thật vang dội.
Ngũ công tử rũ mắt nhìn chén rượu trên bàn như trước, hắn chậm rãi đưa tay, cầm bình rượu lên lại chậm rãi nâng bình ngã vào trong chén. Động tác của hắn cực kỳ thong thả.
Tôn Nhạc nhìn ra hắn cũng có chút khẩn trương, liền cúi đầu không hề nhìn chăm chú hắn nữa.
Tiếng dòng rượu chảy vang lên trong thư phòng.
Thẳng đến rượu trong chén bắt đầu tràn ra, Ngũ công tử mới buông bình rượu. Lúc này, hắn không có rót rượu cho Tôn Nhạc, mà là bưng chén rượu lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch!
Rượu từ cằm chảy về phía cổ về phía hầu kết của hắn, sau khi uống một hơi cạn sạch, Ngũ công tử nâng cốc chén nặng nề mà đặt ở trên bàn con. Sau đó ngẩng đầu nhìn Tôn Nhạc, biểu tình kiên định.
Hắn nhìn Tôn Nhạc, từ từ, nói từng chữ từng câu: “Tôn Nhạc, ngươi gả cho ta được không?”
ẦM!
Tôn Nhạc kinh hãi!
Nàng hoảng sợ ngẩng đầu, không dám tin chống lại hai mắt của Ngũ công tử .
Lúc Ngũ công tử chống lại hai tròng mắt của nàng, ánh mắt vi liễm, thấp giọng tiếp tục nói: “Ta lấy lễ lấy vợ cưới ngươi.”
Tim Tôn Nhạc bang bang nhảy lên.
Lúc này , trước mắt nàng mờ ảo, trong đầu nàng ông ông o o, nàng tinh tường nghe được tiếng tim đập của mình.
Ở trong đủ loại kích động khó có thể hình dung, Tôn Nhạc cảm thấy một cỗ vui sướng, nhưng mà, cùng với sự vui sướng còn có một nỗi mờ mịt.