Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 136: Chương 136: Rời đi Lâm thành.




Người am hiểu thuật dịch dung theo lời Nhược nhi, đó là hán tử cưỡi lừa từng giúp nàng. Đoàn người dừng lại trong một góc, hán tử kia giúp Nhược nhi cải biến dung mạo một chút.

Thủ pháp của hán tử kia thập phần đơn giản, chính là một bộ râu quai nón dính lên cằm Nhược nhi, lại cải biến màu da của hắn một chút, bôi nhạt lông mày một chút.

Loại kỹ thuật cực kỳ đơn giản trong mắt Tôn Nhạc này, hiển nhiên lại làm đám người Nhược nhi hết sức hài lòng.

Phía trước chính là cửa thành rồi, Tôn Nhạc tháo đấu lạp xuống, đi phía sau Nhược nhi vận áo tang, nhắm mắt theo đuôi làm tỳ nữ.

Nàng tuy rằng bộ dạng phục tùng liễm mục thập phần im lặng, nhưng trong lòng cuối cùng vẫn thập phần lo lắng. Bởi vì Tôn Nhạc cảm thấy loại cải trang này của Nhược nhi thật sự quá sức thô lậu!

Chỗ cửa thành, xa xa liền nhìn đến hai đội quân sĩ chừng trăm người xếp hàng hai bên, bọn họ giơ trường kiếm lạnh lẽo, từng bước từng bước nhìn chằm chằm đánh giá người đi đường qua lại. Hai hàng hơn trăm quân sĩ, mũi kiếm đồng loạt chỉ vào, mũi kiếm dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Tôn Nhạc từ xa xa nhìn loại tình cảnh này, trong lòng càng trống rỗng.

Bất quá nàng có một ưu điểm, chính là mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, ở mặt ngoài vẫn bình tĩnh vô ba như cũ.

Chỉ chốc lát, cả đám liền đi tới sau đám người xếp hàng ra khỏi thành, đối diện cùng đám quân sĩ giơ trường kiếm.

Vừa đối diẹn, Tôn Nhạc rõ ràng phát hiện những quân sĩ đó cư nhiên tất cả đều mặc khôi giáp làm bằng trúc!

Bọn họ không mang mũ giáp. Trên thân ngoại trừ lồng ngực có một mảnh đồng nhỏ bảo vệ, còn lại đều là các tấm vải thêu và trúc.

Tôn Nhạc nhìn những quân sĩ này, không khỏi thầm nghĩ : ai cũng nói Tề vương giàu có, thì ra bất quá cũng chỉ như thế. Xem bộ dáng những người này, Nhược nhi cho dù làm càn cũng xông qua được.

Đội ngũ xếp hàng phía trước bọn họ chừng hơn trăm người. Trong đó có hơn phân nửa là một ít kiếm khách. Cho tới bây giờ kiếm khách đều là người thô lỗ tùy hứng, bọn họ làm sao chịu được loại kiểm tra này. Cả đám đều đứng đó hùng hùng hổ hổ. Tuy rằng không dám làm nhục Tề vương, nhưng mỗi người đều giương họng rống hai câu.

Trong tiếng la hét ầm ĩ của những người này. Tôn Nhạc không khỏi hướng Nhược nhi thấp giọng hỏi: “Những quân sĩ lấy vải thêu làm khôi giáp đó đều không phải là tinh nhuệ của Tề vương sao?”

Nàng thật sự là nghĩ mãi mà không rõ. Theo lý tróc nã Sở Nhược Vương đối với Tề vương mà nói là một việc thập phần trọng yếu a.

Nhược nhi rất kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc. Hắn thấp giọng nói: “Lấy trúc làm khôi giáp. Tất cả quân sĩ trong thiên hạ đều như thế nha. Đồng nặng thiết hôi, khôi giáp trúc tuy rằng không đủ rắn chắc nhưng lại nhẹ nhàng dễ di chuyển hơn nữa đủ để ngăn trở tên bắn.”

Ra là như vậy!

Tôn Nhạc mở to mắt, nàng nhớ ra rồi, vệ sĩ mặc nón đồng giáp sắt mà mình vài lần nhìn qua, đều ở trường hợp đặc thù. Xem ra, mình dù sao vẫn là kiến thức nông cạn.

Lúc hai người nói chuyện với nhau, đã chậm rãi đến phiên Tôn Nhạc cùng Nhược nhi tiến vào kiếm trận của chúng quân sĩ.

Trên trăm quân sĩ cầm kiếm trong tay, trừng to mắt không hề chớp nhìn chằm chằm tinh tế đánh giá từ trên xuống dưới, cái loại cảm giác này thật sự là rất không thoải mái. Tôn Nhạc cúi đầu, vẻ mặt thành thật đi ở phía sau Nhược nhi. Tay nàng không tự giác nắm chặt thành quyền, trong lòng bàn tay thấm mồ hôi: Nhược nhi giả dạng thô lậu như thế, sẽ không bị nhận ra chứ?

Nàng biết, cho dù lấy những người bên cạnh Nhược nhi có thể đủ che chở hắn ra khỏi thành đi nữa, nhưng ra khỏi thành rồi thì sao? Bọn họ hiện tại ngay cả một con ngựa cũng không có a.

Trong sự lo lắng của Tôn Nhạc, vô số ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nhược nhi, nhìn chằm chằm bọn đại hán tinh tế đánh giá.

Một người, mười người, hai mươi. . . . . .

Bất tri bất giác, đội ngũ đã đi tới giữa đám quân lính, tới trước cửa thành.

Tới gần cửa thành giữa đám quân sĩ có một hán tử áo tang chân trần . Tôn Nhạc trong lúc vô ý đưa mắt nhìn hán tử kia, lại cả kinh lập tức thấp đầu: người này, nàng đã gặp qua ở chỗ Chu Cầu!

Tôn Nhạc vừa mới cúi đầu, lập tức lại ngẩng đầu lên, nàng nhớ ra rồi, khi mình gặp Chu Cầu đã mặc nam trang rồi, người này cho dù nhìn đến mình, cũng sẽ không nhận ra.

Nhưng Tôn Nhạc không nghĩ đến, ngay cả ý nghĩ này cũng là dư thừa, mỗi một đạo tầm mắt khi nhìn hướng nàng thì đều ngừng cũng không ngừng liền liếc mắt qua: Sở Nhược Vương tuyệt đối không thể nào là một con nhóc gầy yếu! Nàng căn bản không đáng bất cứ kẻ nào chú ý.

Hán tử áo tang chân trần kia sau khi hướng mọi người đánh giá vài lần, ánh mắt thoáng nhìn đến Nhược nhi, nhíu mày, bắt đầu tinh tế đánh giá!

Tôn Nhạc căng thẳng trong lòng! Lòng bàn tay nháy mắt đã ướt đẫm mồ hôi!

Lúc này, Nhược nhi ngẩng đầu lên, mở to mắt cùng hán tử áo tang chân trần kia mặt đối mặt.

Hắn chống lại ánh mắt đánh giá của hán tử, bỗng nhiên nhếch miệng cười, dùng khẩu âm đặc chất Tề nói: “Đại huynh, Sở Nhược Vương kia rốt cuộc lớn lên thành dạng gì? Có phải thân cao ba trượng giọng như chuông đồng không?”

Vẻ mặt hắn tò mò, thanh âm ồm ồm kia thập phần vang dội, ong ong truyền ra.

Nhược nhi vừa hỏi lời này ra, mọi người trước sau hắn cũng đều tò mò. Vài thanh âm đồng thời vang lên, “Hắn là Phá Quân Tinh mà, nhất định là cao lớn dị thường, là đại hán bưng nổi ngàn cân cự thạch!” “Ô hay! Tiểu tử đó mới bất quá mười lăm mười sáu tuổi, còn là đứa nhỏ chưa mọc lông, nhất định là tiểu bạch kiểm.” “Phá Quân Tinh là tiểu bạch kiểm? Lời này của ngươi thực buồn cười!”

Mọi người líu ríu làm chohán tử áo tang chân trần kia có điểm mê man, mặc dù hắn đã gặp Nhược nhi một lần, nhưng đó là xa xa nghiêng mắt nhìn qua. Vốn có điểm không rõr àng, lúc này bị mọi người náo loạn như vậy, liền một điểm nắm chắc cũng không có. Khi hắn do dự chần chờ, Nhược nhi cùng đám người Tôn Nhạc bất tri bất giác đã ra khỏi cửa thành.

Thẳng đến thân ảnh Nhược nhi biến mất ở cửa thành, hán tử áo tang chân trần kia nhìn theo hắn xem xét, thầm nghĩ: đại hán này thực có điểm nhìn quen mắt, nhưng Sở Nhược Vương kia là thiếu niên thì không có râu đâu.

Hai người Tôn Nhạc vừa ra cửa thành, dưới chân liền gia tốc, vội vàng đi thẳng về phía trước.

Đoàn người bọn họ vừa ra cửa thành, liền tản ra bốn phía, xen lẫn trong trong dòng người.

Bởi vậy chỉ có Nhược nhi cùng Tôn Nhạc gia tốc.

Không thể thấy được rồi.

Tôn Nhạc mắt sắc, liếc mắt một cái liền nhìn đến phía trước ba bốn trăm mét bên sườn quan đạo, ngừng mấy chiếc xe ngựa.

Có là phải là tới tiếp ứng Nhược nhi không a?

Tôn Nhạc vừa nghĩ như vậy, Nhược nhi ở bên cạnhđã nói: “Tỷ tỷ, đó là người của chúng ta.”

Tôn Nhạc gật đầu, tốc độ cất bước nhanh hơ .

Bất quá, Tôn Nhạc chú ý tới, chạy vội vã như vậy thì Nhược nhi thỉnh thoảng lại nhíu mày một chút, bàn tay vô thức ấn lên bụng, hiển nhiên vết thương của hắn có điểm đau đớn.

Nàng lo lắng nhìn Nhược nhi, may mắn xe ngựa ngay phía trước, Tôn Nhạc không lo lắng bao lâu, hai người liền đến bên cạnh xe ngựa.

Nhược nhi nắm tay Tôn Nhạc lên chiếc xe ngựa thứ nhất, quát: “Lên đường!”

“Giá ——” Người đánh xe vừa quát, vó ngựa giơ lên, xe ngựa khởi động.

Tôn Nhạc không cần hỏi liền biết, mấy chiếc xe ngựa phía sau kia là lưu cho những đại hán kia. Chỉ cần một hồi bọn họ sẽ đến đây, hơn nữa, người Nhược nhi mang đến cũng không chỉ có mấy đại hán kia, những người khác cũng sẽ tấp nập tập trung lại.

Tôn Nhạc chuyển hướng Nhược nhi, quan tâm hỏi: “Miệng vết thương đau lắm hả?”

Nhược nhi lắc lắc đầu.

Tuy rằng hắn lắc đầu, sắc mặt của hắn vẫn có điểm không tốt.

Tôn Nhạc cái gì cũng làm không được, chỉ có thể vươn tay gắt gao nắm bàn tay to của hắn.

Xe ngựa thực xóc nảy, Tôn Nhạc lo lắng nhìn Nhược nhi, lo lắng sợ cứ như vậy, đả thương của Nhược nhi có thể sẽ tái phát.

Theo xe ngựa dần dần chạy nhanh cách Lâm thành, xe ngựa phía sau cũng dần dần đuổi kịp.

Tôn Nhạc hướng về sau phía nhìn nhìn, phát hiện căn bản không có người đuổi theo. Nàng khẽ thở ra một hơi, hướng về phía người đánh xe kêu lên: “Chậm rãi mà đi!”

“Dạ.”

Người đánh xe lên tiếng vang dội, quả nhiên giảm bớt tốc độ.

Tôn Nhạc quay đầu, nàng ngồi xổm xuống, đem toàn bộ đệm đặt ở trong xe ngựa lấy tới, trải thật dày đầy đất, ở chỗ vách xe lại lấy hai miếng đệm làm chỗ tựa lưng. Sau khi chuẩn bị hết thảy cho tốt, nàng nhìn hướng Nhược nhi.

Nhược nhi lúc này đã hai mắt sáng trong suốt nhìn nàng, chống lại ánh mắt Tôn Nhạc, Nhược nhi nhếch miệng cười, thấp giọng nói: “Có tỷ tỷ ở đây thật tốt.” vừa nói, hắn vừa dựa vào đệm trên vách xe.

Nhược nhi ngồi xong, Tôn Nhạc mỉm cười giúp hắn lại sửa sang lại. Nàng thầm nghĩ: lấy Nhược nhi còn trẻ đã có địa vị tôn quý, thị tỳ bên cạnh hắn người nào không tỉ mỉ hầu hạ giống như ta đây? Nhưng ở trong lòng Nhược nhi, ta làm chuyện gì hắn đều đặc biệt cảm động.

Nghĩ như vậy, trong lòng của nàng nhất thời tràn đầy sự ấm áp. Loại cảm giác giống như khi cùng Nhược nhi ở chung mấy năm trước, là một loại cảm giác bị ỷ lại, được cần, được quý trọng. Mấy năm sau lại cảm giác thấy, Tôn Nhạc rất thoải mái.

Đang lúc Tôn Nhạc cúi đầu vì Nhược nhi điều chỉnh đệm lưng, một cánh tay duỗi lại, ôm eo nàng. Ngay sau đó, đầu Nhược nhi cũng duỗi lại. Hắn đặt đầu Tôn trong lòng Nhạc, nhắm mắt lại nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, tỷ sẽ không rời đi ta chứ?”

Tôn Nhạc ngẩn ra, vấn đề này nàng cũng không thể trả lời.

Nhược nhi mở nửa mắt, trong mắt tinh quang chợt lóe.

Ngay sau đó, hắn thở một tiếng thật dài. Tiếng thở dài này thật sự vừa dài vừa ưu buồn, Tôn Nhạc nghe được rất hổ thẹn. Lúc Tôn Nhạc ngượng ngùng, Nhược nhi quay đầu đi, miệng mũi chôn trong ngực của nàng lầm bầm nói: “Tỷ tỷ cũng không thương Nhược nhi.”

Tôn Nhạc nghe vậy cười khổ không thôi, nàng vươn tay, nhẹ nhàng mà chải vuốt sợi tóc đen của hắn, xoa trán của hắn. Thấp giọng hỏi:“Nhược nhi, miệng vết thương còn đau không?”

Nàng đây là chuyển đề tài.

Nhược nhi đối với hành vi của nàng hết sức bất mãn, từ trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh thật mạnh, đầu chui chui trong lòng nàng, không trả lời câu hỏi của nàng.

Khóe miệng Tôn Nhạc khẽ cong, không khỏi nở nụ cười.

Đúng lúc này, một giọng nam trong trẻo từ ngoài xe truyền đến, “Đại vương, Trĩ đại gia truyền đến tin tức, nàng đã ở phía trước mười dặm đợi hầu!”

Trĩ đại gia?

Tôn Nhạc nghe vậy cứng đờ, tay nhỏ bé vỗ về tóc Nhược nhi cũng run lên.

Đầu Nhược nhi hơi cách ngực nàng, hắn liếc mắt nhìn Tôn Nhạc một cái, quát khẽ nói: “Lúc thế này, nàng làm sao đi theo được? Bảo nàng đi riêng đi.”

Giọng nam kia trả lời: “Đại vương, Trĩ đại gia nói, nàng không dám làm việc khinh suất. Lúc này nàng cùng đội ngũ Yến sứ đi trước, nếu như đại vương xen lẫn trong đó, tất sẽ không lo!”

Nhược nhi cười lạnh, hắn nặng nề nói: ” Sở Nhược ta là cái loại người cần người khác che chở sao? Nói cho nàng biết, nàng ghi nhớ bổn phận của mình là được, an nguy của ta không cần nàng tới lo!”

“Dạ!”

“Xe ngựa gia tốc!”

“Dạ!”

“Nay tin tức ta ở chỗ này đã truyền ra, dọc theo con đường này tất nhiên sẽ không an bình, bọn ngươi cẩn thận xử lí!”

“Dạ!”

“Phía trước có ngã rẽ, thông đi nơi nào không?”

Nhược nhi vừa hỏi câu này xong, bên ngoài trầm mặc một lát, chỉ chốc lát tiếng vó ngựa vang lên, thanh âm nam tử trong trẻo kia truyền đến,“Phía trước năm dặm có một ngã rẽ, nhưng lại hướng Tần!”

Nhược nhi quát: “Truyền lệnh xuống, đi vào đường rẽ!”

“Này, đại vương?” Hán tử không khỏi do dự. Đại vương vừa đổi đường, chẳng phải là khó có thể liên hệ cùng Trĩ đại gia sao?

Đúng lúc này, thanh âm hơi lạnh lẽo của Nhược Vương truyền ra, “Có gì phải do dự? Càng ít người biết, càng bớt phần nguy hiểm!”

Hán tử có thanh âm trong trẻo rùng mình, vội vàng đáp: “Dạ!”

About t

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.