Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 43: Chương 43: Thập Cửu cơ.




Đúng lúc này, giọng mũi của một cô gái từ ngoài cửa truyền vào, “Thả ta đi vào! Thả ta đi vào! Ta muốn gặp mặt Ngũ công tử!”

Thanh âm của cô gái kia có điểm quen tai, Tôn Nhạc đang suy nghĩ , nghe được Ngũ công tử bên cạnh quát: “Người nào! Làm gì tranh cãi ầm ĩ không ngớt như thế?”

Thanh âm của hắn cao quý mà uy nghiêm, vừa truyền ra bên ngoài tiếng kêu đó ngừng một chút.

Nhưng vừa im lặng không đến một lát, thanh âm nữ kia đột nhiên cao vút , kêu lên: “Cơ ngũ! Ngươi tại sao lại quá đáng như thế? Ta đến trong phủ ngươi cũng gần nửa năm, nửa năm qua này, ta chưa hề gặp mặt ngươi! Làm sao ngươi có thể như vậy?”

Nói tới đây, cô gái kia anh anh khóc ồ lên.

Tôn Nhạc lúc này đã nghe rõ, cô gái đang khóc kia đúng là Thập Cửu cơ.

Nàng quay đầu, thấy Ngũ công tử nhíu mày, biểu tình có điểm nghi hoặc, liền thấp giọng nói: “Nàng là Thập Cửu cơ, hình như là nữ nhi của Trang địa chủ gì đó.”

Ngũ công tử lúc này mới chợt hiểu ra, hắn hừ nhẹ một tiếng, “Tại sao để nàng náo loạn đến nơi đây? Tôn Nhạc, ngươi đi đuổi nàng một chút!”

Tôn Nhạc ngẩn ra, thấp giọng đáp: “Vâng.”

Nàng chậm rãi đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa âm thầm kêu khổ: đuổi một chút! Ngũ công tử nói thật đúng là đơn giản! Thập Cửu cơ nếu dễ dàng đuổi đi như vậy nàng cũng không làm cho A Phúc đau cả đầu a.

Nàng đi rất chậm, càng không ngừng suy tư. Mà tiếng khóc của Thập Cửu cơ ngoài cửa đã càng ngày càng thê lương. Tôn Nhạc tuy rằng có chút khôn vặt, nhưng đối với loại trường hợp này một chút ý tưởng cũng không có.

Khi Tôn Nhạc xuất hiện ở cửa phòng, Thập Cửu cơ đang bị hai cái kiếm khách khóa trái tay gắt gao giữ nguyên tại chỗ không cho nàng lao đến phía trước làm loạn. Nàng nước mắt giàn giụa, tóc rối loạn, hoa dung thất sắc.

Thập Cửu cơ vừa nghe đến tiếng bước chân liền nhanh chóng ngẩng đầu lên. Khi nàng vừa thấy người đến không phải Ngũ công tử mà là Tôn Nhạc trong ánh mắt không khỏi lộ ra vô cùng mất mát.

Tôn Nhạc lập tức đi đến trước mặt nàng. Thập Cửu cơ thấy nàng đến gần hai chân hướng về sau loạn đá một trận, hai tay bị bắt chéo sau lưng kêu khàn cả giọng” Nha đầu xấu xí Ngũ công tử đâu? Ta muốn gặp Ngũ công tử! Đồ xấu xí như ngươi dựa vào cái gì tới gặp ta?”

Trong tiếng gào thét của Thập Cửu cơ Tôn Nhạc đi đến trước người nàng nửa thước thì đứng lại. Nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm Thập Cửu cơ không nói một lời.

Có lẽ là ánh mắt Tôn Nhạc quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến làm cho Thập Cửu cơ hoảng hốt. Có lẽ là trong ánh mắt Tôn Nhạc mang chút thương hại, thương hại đến làm cho nàng chịu không nổi.

Thập Cửu cơ chậm rãi đình chỉ thét chói tai cùng giãy dụa, nàng ngẩng đầu lên mang theo gương mặt xanh tím. Hai mắt hung tợn trừng Tôn Nhạc ” Nha đầu xấu xí” nàng vốn là muốn kêu ‘ Đồ quái dị ’ nhưng bộ dáng hiện tại của Tôn Nhạc đã không thể nói là rất xấu cho nên hắn gọi một nửa thì sửa lại “Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì? Ta muốn gặp là Ngũ công tử. Ngươi còn không cút ngay cho ta!”

Tôn Nhạc chống lại hai mắt ửng đỏ của nàng, lẳng lặng nói với một thị nữ phía sau: “Đi lấy gương đồng đến đây!”

“Dạ.” thị nữ kia chạy như bay, chỉ chốc lát liền cầm một cái gương đồng tới.

Đang lúc mọi người nghi hoặc nhìn nàng, Tôn Nhạc đem gương đồng đưa đến trước mặt Thập Cửu cơ, từ từ nói: “Thập Cửu cơ, nhìn xem ngươi này! Nhìn xem ngươi bây giờ thành cái dạng gì rồi!”

Thập Cửu cơ uốn éo đầu, quật cường không nhìn tới kính trước mặt, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta dù có xinh đẹp, có đáng yêu thì thế nào? Nửa năm rồi! Gần nửa năm rồi! Trong nửa năm này ta mỗi ngày sáng vấn tóc lên, đêm hạ xuống, chính là ngóng trông hắn có thể đến nhưng rồi sao? Nhưng ta còn không bằng nha đầu xấu xí như ngươi! Ít nhất ngươi còn có thể đứng ở bên cạnh hắn nhìn hắn!”

Thanh âm của Thập Cửu cơ trong thê lương mang theo thâm tình, làm cho người ta nghe xong trong lòng chua sót Tôn Nhạc cay đắng mà nghĩ: Ngũ công tử a Ngũ công tử, nợ tình của ngươi cũng thật nhiều a!

Tôn Nhạc lẳng lặng chờ Thập Cửu cơ nói xong, đợi lúc nàng nghỉ thở, Tôn Nhạc chầm chậm thu hồi gương đồng, “Không sai, ngươi rất đẹp, gia thế không tồi, nhưng là Ngũ công tử đem ngươi gạt ở một bên nửa năm, cũng không thèm liếc mắt tới một cái! Thập Cửu cơ, ngươi có nghĩ tới hay không, trong Tây viện nữ tử si mê hắn có ai kém xinh đẹp hơn ngươi? Ngươi tại sao không ngẫm lại biện pháp khác, từng bước làm cho Ngũ công tử nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa? Từng bước tiếp cận hắn, làm cho hắn chú ý ngươi khác xa những người khác? Ngươi ở nơi này lôi kéo chửi bậy, chẳng lẽ đây là phương thức làm cho một người nam nhân thích ngươi?”

Buổi nói chuyện này Tôn Nhạc nói hết sức êm tai, làm cho Thập cửu cơ nghe đến sửng sốt.

Tôn Nhạc vừa chậm rãi nói, vừa âm thầm bật cười trong lòng: xem ra hiệu quả không sai, có lẽ có thể khuyên nàng trở về.

Tôn Nhạc hiện tại trong đầu chỉ thầm nghĩ mau mau đuồi Thập Cửu cơ đi rồi, dù sao về sau nếu nàng lại đến, thì A Phúc sẽ ứng phó.

Thập Cửu cơ kinh ngạc nhìn nàng, nàng nhìn thập phần chăm chú, vẻ mặt như có điều gì suy nghĩ. Qua thật lâu, Thập Cửu cơ sâu kín thở dài:“Ngươi là nói, bắt chước như ngươi?”

Tôn Nhạc nghẹn họng, nàng trừng mắt nhìn, sau một lúc lâu mới cười nói: “Ta bộ dạng xấu xí, cũng không có xinh đẹp thông minh như ngươi, biện pháp có thể dùng còn nhiều mà, không cần bắt chước ta.”

Thập Cửu cơ lẳng lặng nhìn chằm chằm hai mắt nàng, chậm rãi quay đầu lại. Thấy nàng quay đầu, hai cái kiếm khách buông lỏng tay, để cho Thập Cửu cơ đi ra ngoài.

Tôn Nhạc vừa nhìn thấy Thập Cửu cơ rời đi, không khỏi thở ra một hơi thật dài nàng mím môi nhìn bóng lưng Thập Cửu cơ, khẽ nói với chính mình nói: “Si người khổ! Cầu không được là khổ nhất! Đời người vốn đã nhiều đau khổ, hà cớ gì? Hà cớ gì?”

Thanh âm của nàng vừa mới rơi xuống, một cái thanh âm vui mừng phía sau truyền đến, “Si người khổ? Cầu không được là khổ nhất? Tôn Nhạc, hai câu này hàm ý thật sâu xa, những lời ngươi vừa mới nói, không giống người độ tuổi như ngươi có thể nói ra được!”

Đúng là thanh âm của Ngũ công tử.

Tôn Nhạc vừa nghe, thân mình không khỏi cứng đờ.

Lúc này Ngũ công tử chậm rãi đi đến cạnh nàng, hắn đưa mắt nhìn Thập Cửu cơ dần dần ẩn vào trong rừng trúc, quay đầu chống lại Tôn Nhạc cúi đầu không nói, nói: “Ngươi tuổi còn nhỏ, không thể tưởng được lại nói ra lời lão khí hoành thu(ông cụ non) này. Tôn Nhạc, ngươi cư nhiên ở đây dạy Thập Cửu cơ làm sao tiếp cận ta?”

Tôn Nhạc vội vàng nhỏ giọng đáp: “Mắng nàng hung hăng đả kích nàng cũng như không.”

Ngũ công tử liếc nàng một cái, không trả lời liền xoay người rời đi.

Tôn Nhạc đợi đến sau khi hắn rời đi, mới xoay người đi về. Đến khi đi ra sân của Ngũ công tử thì nàng lấy tay áo lau lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ: làm loại sự tình này thật đúng là mệt người.

Tôn Nhạc trở lại Tây viện thì chúng nữ Tây viện thường thường vươn đầu chào hỏi nàng, biến hóa này là mấy tháng gần đây mới có. Có lẽ những nữ nhân này rốt cục cũng nghĩ thông suốt: Tôn Nhạc người này bộ dạng không đẹp, tính cách cũng không gây chuyện, lại là người bên cạnh Ngũ công tử, thật sự không cần phải đem nàng trở thành kẻ địch! Như vậy không có lợi.

Khi Tôn Nhạc trở lại bãi đất trước nhà mình thì vừa vặn nghiêng mắt nhìn đến chỗ tường vây chạy vào một cái thân ảnh nho nhỏ. Thân ảnh kia giống như con khỉ, động tác lưu loát, thuần thục đến cực điểm, hiển nhiên đã trèo tường vô số lần, còn không phải là Nhược nhi?

Tôn Nhạc cười cười, Nhược nhi này nửa tháng gần đây thường xuyên đi ra ngoài tường, hỏi hắn lại cái gì cũng không nói, cũng không biết làm sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.