Gặp chuyện như vậy, Tôn Nhạc cũng có chút không yên lòng.
Sau khi xã giao cùng đám quyền quý, rốt cục yến hôi cũng giải tán.
Vừa ra tới cửa, Tôn Nhạc liền thở ra một hơi thật dài.
Yến hội một hồi, thời gian đã đến buổi chiều. Sau khi Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ về tới Tắc Hạ cung, liền đi song song vào trong ngọn núi phía sau Tắc Hạ cung.
Lúc này, hai người cứ đi như vậy, chỉ cần nhìn đến đối phương, chẳng cần nói gì, cũng vẫn cực kỳ ngọt ngào, vui sướng vô hạn.
Hơn nữa, tâm ý hai người luôn tương thông, rất nhiều chuyện cũng không cần nói thành lời.
Trong nháy mắt, lại trôi qua hai canh giờ.
Đêm nay, trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời đầy sao. Sau khi cáo biệt Cơ Ngũ, Tôn Nhạc liền trở lại trong phòng luyện tập Thái Cực quyền.
Khi luyện tập Thái cực quyền, thời gian trôi qua đặc biệt mau. Bất tri bất giác khắp nơi đều yên lặng, hoàn toàn không có tiếng người.
Tôn Nhạc thuận thế xoay người, cầm lấy quần áo đi ra phòng tắm phía sau. Hiện tại nàng vẫn không quen có tỳ nữ hầu hạ. Cho nên rất nhiều chuyện đều tự làm, bất quá việc múc nước tắm cũng không cần nàng động tay.
Phòng tắm ở sau phòng nàng, nối thẳng với phòng ngủ.
Tôn Nhạc ôm quần áo, di chuyển chậm rì rì.
Đi tới đi tới, cước bộ nàng bỗng ngừng một chút!
Trong nháy mắt kia, một loại bất an theo bản năng trào ra trong lòng!
Ngay khi Tôn Nhạc dừng bước thì một trận tiếng xé gió truyền đến, trong một khoảnh khắc, một thanh trường kiếm hàn quang lấp lánh đâm thẳng vào giữa lưng nàng!
Trường kiếm tới cực nhanh, cực kỳ đột nhiên! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thân mình Tôn Nhạc lánh qua một bên, Thái Cực quyền luyện mấy năm tự nhiên mà phát huy. Chỉ thấy tay phải nàng vẽ một cái, tay trái trầm xuống, sinh ra một luồng khí vô hình mà xoay tròn đem trường kiếm đang đâm tới kéo qua một bên!
Người đến là Kiếm Sư áo tang che mặt.
Hắn vạn lần không ngờ, nữ lưu yếu đuối giống như Tôn Nhạc lại có loại bản sự này, cư nhiên tránh được một chiêu trí mạng của mình! Hơn nữa, động tác vũ đạo cực kỳ quái dị, nhẹ nhàng phiêu phiêu vẽ một cái cư nhiên sinh ra một loại sức hút, làm cho hắn không giữ được hướng đi của đường kiếm!
Tôn Nhạc tránh ra mấy bước, thấy thích khách này bối rồi liền vận nội kình, khàn giọng kêu lên: “Có thích khách!”
Tiếng thét này của nàng vừa to vang vừa trầm, truyền ra xa xa trong bầu trời đêm yên tĩnh. Tiếng thét vừa ra, bên ngoài liền có tiếng người ồn ào, ánh đuốc cùng tiếng tay áo xé gió không ngừng truyền đến!
Thích khách này là một Đại Kiếm Sư, hắn nhất thời vô ý để Tôn Nhạc tránh thoát, còn để nàng kêu cứu ra tiếng. Lập tức buồn bực, chỉ nghe hắn nặng nề mà hừ một tiếng, cổ tay run lên, kiếm chuyển như ngân xà, trong nháy mắt hàn quang bắn ra bốn phía, đúng là kiếm kiếm đều trực chỉ chỗ yếu hại của Tôn Nhạc!
Thích khách này không giống với những người Tôn Nhạc từng gặp trước kia, công phu không kém hai Kiếm Sư Sở quốc. Mấy kiếm này hắn đâm thực sự là vừa dày đặc vừa ngoan lệ. Trong nháy mắt liền phát hiện bốn phương tám hướng đều là bóng kiếm, muốn tránh cũng không tránh được.
Lúc này kinh nghiệm trường kỳ đối phó nguy hiểm đã phát huy tác dụng. Nếu dùng mắt không thể phân biệt kiếm thế, thì nàng cũng không dùng đến mắt nữa.
Lập tức, nàng nhắm mắt lại, mũi chân quay tròn, hai tay vẽ một cái trong hư không, thân mình xoay tròn. Trong nháy mắt, một đạo khí lưu vô hình vô sắc bao quanh thân nàng!
Thích khách kia đâm ra vài kiếm, mỗi một lần đều đâm vào trong một luồng khí mềm nhũn. Luồng khí kia chẳng những mềm, còn rất bền chắc, cứng rắn khiến hắn căn bản không thể biến chiêu. Mặc dù nói là đâm, nhưng mỗi một chiêu chỉ mới chém ra một nửa, liền bị mạnh mẽ cản lại!
Thích khách lại hừ một tiếng thật mạnh, tới gần Tôn Nhạc.
Đúng lúc này, tiếng quát của Trần Lập vang lên như sét đánh, “Ăn một kiếm của ta!”
Trong tiếng quát, kiếm của hắn như ngân long, trong trời đêm phá ra một đạo ngân quang, thẳng tắp đâm vào lưng thích khách kia!
Xem ra không kịp nữa rồi!
Thích khách này cũng là người có kinh nghiệm phong phú, hắn quát một tiếng, rút trường kiếm đang đâm Tôn Nhạc về, “Keng keng” hai tiếng chính diện giao phong cùng Trần Lập, sau đó mượn kiếm thế của người khác, nhảy về phía sau.
Thích khách này vừa mới lướt đi, hai Kiếm Sư Sở quốc đã đến. Trần Lập mừng rỡ, vội vàng quát một tiếng, “Còn muốn chạy? Lưu lại danh hào!”
Thích khách này quát khẽ một tiếng, thân mình lướt đi, như một con đại bàng, thừa dịp hai Kiếm Sư Sở quốc giao nhau bay tới. Trong nháy mắt tạo ra khe hở mà lướt đi ra ngoài, thoáng chốc đã rơi xuống trên mái hiên đối diện.
Sau khi hắn vững vàng đứng lại, hướng tới mấy người hai tay chắp lại, cười lạnh nói: “Tôn Nhạc lấy thân nữ tử đùa bỡn chí sĩ trong thiên hạ, đã hai lần đùa Đại Triệu ta. Bọn ngươi hãy nhớ kỹ, ta là Triệu quốc Khâu Ly! Sẽ có một ngày, ta dùng thanh trường kiếm trong tay này, lấy đầu nàng ta!”
Dứt lời, chân hắn lấy đà một chút, thân mình lướt đi về phía sau, biến mất trong bóng đêm.
Trong lúc thích khách Khâu Ly này nói chuyện, bất kể là Trần Lập, hay là hai Kiếm Sư Sở quốc đều không thừa thế đến giết hắn, hiện tại lại trơ mắt mặc hắn rời đi, có khả năng, đây là quy củ làm việc của kiếm khách bọn hắn.
Mặt Tôn Nhạc tái nhợt, lẳng lặng nhìn chằm chằm phương hướng Khâu Ly rời đi: rốt cuộc thích khách Triệu quốc đã tới!
Lúc này, bên ngoài đèn đuốc cháy hừng hực, trong tiếng ồn ào, Cơ Ngũ nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, vạt áo sau của hắn không khép lại, lộ ra nửa thân trần , ngay cả dây lưng cũng buộc lỏng loẹt, kéo lê trên mặt đất một đoạn dài.
Hắn vội vàng vọt tới trước mặt Tôn Nhạc, sau khi kéo thân mình nàng đến gần, bắt đầu đánh giá từ trên xuống dưới.
Sau khi cẩn thận đánh giá một lần, song chưởng của hắn duỗi ra, gắt gao ôm Tôn Nhạc vào trong ngực, liên tục nói: “May là không có việc gì, may là không có việc gì, may là không có việc gì.”
Tôn Nhạc tựa trong lòng hắn, vẫn lặng yên không nhúc nhích.
Lúc này, Trần Lập đi tới hướng hai người, trong ánh đuốc hừng hực, hắn nhìn Tôn Nhạc trầm giọng nói: “Là Triệu quốc bài danh thứ năm Kiếm Sư Khâu Ly.”
Tôn Nhạc gật gật đầu, cũng không biết vì sao, trước kia nàng cũng đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến loại này, nhưng bây giờ bị Cơ Ngũ gắt gao ôm, nàng không muốn tránh ra, càng không muốn giả bộ kiên cường nữa.
Nàng vô lực dựa vào trong lòng Cơ Ngũ, gật đầu nói với Trần Lập:“Người Triệu hận ta tận xương, Khâu Ly chỉ là một trong số đó!”
Nàng vừa nói lời này ra, khắp nơi đều yên lặng, bất kể là Trần Lập, hay là Cơ Ngũ, đều trầm mặc .
Tôn Nhạc chậm rãi đứng thẳng lại, bất quá, nàng vẫn dựa vào trong lòng Cơ Ngũ. Nàng nhìn Trần Lập chằm chằm, từ từ nói: “Nghĩa Gỉai đại ca mới đi, thích khách liền đánh tới. Xem ra, bọn họ chú ý ta đã lâu. Trần Lập, ta muốn mời vài vị Kiếm Sư làm hộ vệ, có được hay không?”
Trần Lập nhìn thoáng qua Cơ Ngũ, “Có thể làm thế. Tôn Nhạc thân là nữ tử tuy rằng bị thế nhân thóa mạ, nhưng Thúc tử thì không hẳn.”
Tôn Nhạc hiểu rồi, Cơ Ngũ cũng rõ rồi. Hắn ôm Tôn Nhạc, cất giọng nói: “Ngày mai ta sẽ tự mình đi mời.”
Lấy địa vị siêu nhiên của Cơ Ngũ, có thừa khả năng nhờ Kiếm Sư tới bảo vệ nữ tử dương danh thiên hạ như Tôn Nhạc. Đây cũng là ý tứ của Trần Lập.
Hôm đó, Tôn Nhạc một đêm khó ngủ, nàng không thích loại tình cảnh hoàn toàn bị động này, nhưng mà, nàng thật đúng là nghĩ không ra, chính mình ngoại trừ bị động đi mời Kiếm Sư bảo hộ ra, còn có thể làm cái gì?
Mình đắc tội cả một quốc gia a!
Ngày hôm sau từ sáng sớm Cơ Ngũ đã ra ngoài, đầu tiên hắn đi tìm Nghĩa Giải, sau lại nhờ Nghĩa Giải giới thiệu cầu kiến vài vị Kiếm Sư trong Lâm thành.
Thúc tử tự mình đến mời, đó là chuyện vô cùng vinh hạnh. Lúc này, ước vọng của mọi người đa số là theo hầu quyền quý, dương danh thiên hạ. Bất kể là Thúc tử siêu nhiên, hay là Điền Công Tôn Nhạc trí danh nổi tiếng, đều đủ để khiến cho những người này động tâm.
Mặc dù có hai Kiếm Sư bởi vì Tôn Nhạc là nữ tử mà cự tuyệt, nhưng hai người khác lại vui vẻ đồng ý.
Mà Nghĩa Giải cũng tặng nàng hai mươi kiếm khách. Hơn nữa Tề hầu sau khi nhận được tin lại phái tới cho nàng hai gã Kiếm Sư, ba mươi kiếm khách. Trong nháy mắt bên người Kiếm Sư đạt hơn sáu người, kiếm khách có năm mươi người còn có thể tăng thêm.
Có thể nói, hiện tại Tôn Nhạc xuất hành, người theo hộ giá đã ngang bằng Vương Tôn một quốc gia.
Sau khi có nhiều người bảo hộ như vậy, Tôn Nhạc mới cảm thấy an toàn chút. Lúc này nàng đã sâu sắc cảm nhận được, dưới tình huống khẩn cấp vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình, bởi vậy, nàng luyện tập Thái Cực quyền càng thêm tích cực.
Hai người dừng lại ở Lâm thành một tháng, phủ đệ Tề hầu xây dựng cho Tôn Nhạc đã có thể vào ở thì Cơ Ngũ đột nhiên nhận được thư bổn gia gởi đến. Hóa ra, bổn gia Cơ tộc sau khi biết quan hệ của Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ, liền yêu cầu hắn tự mình mang theo Tôn Nhạc trở về gặp mặt.
Bổn gia Cơ tộc ở Việt quốc. Cơ Ngũ chuẩn bị xong, liền cùng Tôn Nhạc lên đường, đi Việt Quốc.
Tề hầu cũng không nhiệt tình giữ lại. Theo hắn nhìn nhận, nếu Tôn Nhạc là nữ tử, liền không thể đi làm thuyết khách nữa. Nói cách khác, giá trị lợi dụng của nàng đã không còn bao nhiêu, nàng đi hay ở cũng không hề trọng yếu nữa.
Mà Tôn Nhạc cũng biết, Trĩ tộc sau khi nhận được tình trạng hiện nay của Trĩ tài nữ, quả nhiên đúng như lời cung nữ kia nói, làm ra hành vi đem con bỏ chợ. Bọn họ cùng lúc phái người đến truyền tin cho Sở Vương, cũng đáp ứng yêu cầu của Tề hầu, chính thức đem Trĩ tài nữ làm lễ vật đưa cho Tề hầu.
Cơ Ngũ cùng Tôn Nhạc được Tề hầu phái người đưa ra năm mươi dặm, chậm rãi rời đi Lâm thành.
Cát vàng mười dặm, khắp nơi là cánh đồng hoang vu.
Đoàn xe thật dài quanh co khúc khuỷu mà đi, Tôn Nhạc mở màn xe ra, lẳng lặng nhìn đại địa mênh mông bát ngát này.
Bên đường, thỉnh thoảng có mấy lão nông dân thấp bé nghỉ chân, tò mò nhìn xung quanh, cũng có hiền sĩ cỡi lừa tiến đến xin đi theo.
Lúc này quay về Việt quốc, không biết tại sao, lại làm cho Tôn Nhạc nghĩ tới cảnh lần đầu tiên cùng Cơ Ngũ theo Cơ phủ chạy tới Hàm Đan. Khi đó, mặc kệ bọn họ đi tới chỗ nào, hiền sĩ cùng kiếm khách áo tang gặp được trên đường đều chỉ trỏ, vẻ mặt khinh thường. Lúc này lại hoàn toàn tương phản, không ngừng có người muốn xin đi theo, cho dù có những người không muốn tùy tùng, cũng dùng vẻ mặt hâm mộ tôn kính nhìn bọn họ.
Có khi, Tôn Nhạc nhìn tiểu cô nương tóc khô vàng đen gầy chân trần bôn chạy trên ruộng, thì sẽ có một loại cảm giác trống rỗng, hoảng hốt.
Nàng không biết Tôn Nhạc từng vì sinh kế mà đau khổ bôn ba trước kia là mình, hay là Tôn Nhạc hiện tại ngồi trong xe ngựa, bộ dạng như quý nữ là mình.
Lúc này, Tôn Nhạc thật sự cảm giác được, chính mình đã cắm rễ trong thời đại hỗn loạn này, cô nhi Tôn Nhạc thời hiện đại chính là kiếp trước của nàng, xấu nữ Tôn Nhạc trước kia cũng chỉ là nàng khi còn bé.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi quay đầu nhìn về phía xe ngựa của Cơ Ngũ, vừa vặn lúc này, hắn cũng từ trong xe ngựa vươn đầu ra, ngây ngốc nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Tôn Nhạc ngọt ngào một trận, nàng thầm nghĩ: may mà, ta còn có hắn. Cho dù hết thảy thế gian này đều bị thời gian làm thay đổi, cho dù đảo mắt thế cuộc đã xoay vần, hắn cũng sẽ không thay đổi.
Dừng một chút, ở trong lòng, nàng cho mình thêm một câu: nếu hắn cũng thay đổi, thì đó là số mạng ta như thế! Không cần phải hận trời trách người.
Trong hai người, cách một đống xe ngựa, nhưng mà, vào lúc này, giờ phút này, Tôn Nhạc chỉ cảm thấy hết thảy đều đã biến mất, toàn bộ thế giới, chỉ có cặp mắt sáng trong suốt cách hơn mười thước, cùng gương mặt tuấn mỹ không tỳ vết kia.