Nửa năm sau, một thiếu niên gương mặt đoan chính, mắt môi tinh tế đang chạy tới, hắn chạy chạy, liếc mắt một cái nhìn đến cô gái đứng dưới tàng cây đa, hướng phương hướng Hàm Dương nhìn ra xa, nhất thời cước bộ vừa chuyển, đi vào phía sau thiếu nữ, gãi đầu, có điểm ngại ngùng nói: “Tôn cô nương, bên ngoài nóng như vậy, cô nương trở về phòng đi.”
“Ta ở đây nhìn cảnh vật là được rồi.” Cô gái quay đầu, mỉm cười nhìn thiếu niên. Thiếu nữ này khuôn mặt thanh lệ, hai mắt giống như nước hồ thu, trong thanh tú dịu dàng lộ ra vài phần cơ trí.
Thiếu niên vừa đối mặt với nàng, liền không tự chủ được lộ ra nụ cười tươi, thanh âm cũng tự nhiên mà trở nên vững vàng, “Tôn cô nương, ngày mai ta và cô cùng đi Hàm Dương xem một chút đi.” Hắn nói tới đây, lại gãi đầu tiếp.
Cô gái lại cười nói: “Nhưng mà Lương đại thúc có việc bảo huynh đi làm mà? Đừng trì hoãn, nhanh chóng đi thôi, sắp ăn cơm rồi.”
“Ừ, ừ.” Thiếu niên tựa hồ lúc này mới nhớ tới chuyện mình muốn làm, cất tiếng đáp ứng, vội vội vàng vàng hướng đường nhỏ phía Đông chạy tới.
Cô gái đưa mắt nhìn bóng lưng hắn vội vàng rời đi, cười cười, thu hồi ánh mắt.
Thiếu nữ này, cũng là Tôn Nhạc.
Nửa năm trước nàng trọng thương được huynh muội Lương gia này cứu trở về. Đả thương của nàng rất nặng, kiếm kia thực sự là đâm trúng nội phủ, lại không gặp được đại phu cao minh. Đả thương kia trì hoãn một tháng, nàng mới có thể rời giường đi lại.
Đả thương vừa tốt lên, nàng liền vội vàng luyện tập Thái Cực quyền. Quả nhiên, dưới sự kiên trì luyện tập của nàng, miệng vết thương luôn sinh mủ kia mới không chuyển biến xấu nữa, ho khan do suy yếu tới nội phủ cũng có chuyển biến tốt đẹp.
Dưỡng thương thẳng đến hiện tại mới hoàn toàn khỏi hẳn.
Vừa rồi người nói với nàng chính là thiếu niên thắt cổ nàng cứu nửa năm trước kia.
Thôn xóm này cách Hàm Dương thành bất quá ba mươi dặ , đương nhiên ba mươi dặm này chính là đi đường nhỏ đường tắt mà tính. Thôn xóm ở sâu trong núi, nếu đi quan đạo, lộ trình phải sáu bảy mươi dặm.
Nhìn phương hướng Hàm Dương, Tôn Nhạc thầm nghĩ: đả thương của ta hiện tại cũng khá, lúc này có thể rời đi rồi. Nhược nhi đã cho rằng ta mất tích, hắn nhất định thực bối rối.
Nàng nghĩ đến đây, trong đầu không khỏi trồi lên thân ảnh Ngũ công tử, một cái ý niệm cũng đồng thời trồi lên trong đầu: có lẽ, Ngũ công tử đã vì ta mất tích mà không được an tĩnh.
Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng nàng hơi hơi cong lên.
Ta lúc này biến hóa lớn như vậy, có lẽ ta đi đến trước mặt Nhược nhi cùng Ngũ công tử, bọn họ cũng không nhận ra ta. Khóe miệng Tôn Nhạc không khỏi khẽ cong, trong sóng mắt hiện lên một chút nhớ nhung cùng khoái hoạt.
Kỳ thật, nàng bây giờ chính là so với trước kia sáng sủa chút ít, làn da hết vàng cùng đen xạm, môi có sắc máu, tuy rằng không giống thiếu nữ khác da trắng nõn nà, trong trắng lộ hồng, nhưng rốt cục cũng là làn da trắng nõn, thanh tú động lòng người rồi. Kỳ thật, Tôn Nhạc chủ yếu là ngũ quan vốn thập phần tốt, làn da một chút cũng không khiến cho nàng tăng thêm phân nào, mà còn giảm đi mấy phân.
Nửa năm qua này biến hóa lớn nhất chính là ánh mắt của nàng trở nên cực sáng ngời, cực trong suốt, như nước hồ thu, yên tĩnh tự nhiên mà sâu xa, làm cho người ta nhìn nhìn, sẽ vô thức thả lỏng, sẽ cảm giác được hết sức thoải mái. Nếu như nói tư sắc Tôn Nhạc hiện tại xem như mười phần, đôi mắt này đã chiếm bảy phần.
Hiện tại đúng là lúc sáng tinh mơ, Tôn Nhạc xoay người đi vào trong nhà Lương đại thúc. Gia đình Lương đại thúc này, ở trong thôn làng tính ra cũng rất không tệ, rất đàng hoàng tựa hồ trước kia cũng là quý tộc, cho nên một nhà này chẳng những gia cảnh dư dả, hơn nữa nữ tử đều biết chữ.
Chỉ chốc lát, Tôn Nhạc đã đi tới phía trước một tràng nhà đá. Một cô gái đang ở trong sân phơi quần áo, thiếu nữ này từng cùng đệ đệ nàng đem Tôn Nhạc trọng thương gần chết cứu trở về, đối với Tôn Nhạc mà nói, nàng cũng là ân nhân cứu mạng của mình. Tuy rằng bản thân thiếu nữ này chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Cô gái đã sớm lập gia đình, người nàng gả là một chàng thiếu niên đôn hậu cách vách. Bởi vì quá gần nhà mẹ đẻ, cô gái xưa nay không có việc gì cũng chạy về nhà mẹ đẻ, phụ giúp làm việc, thuận tiện cùng Tôn Nhạc nói giỡn một phen. Nàng giờ phút này nhìn đến Tôn Nhạc đi tới, hai mắt sáng trong suốt cười nói: “Tôn cô nương, cô đã trở lại? Ta đang chuẩn bị đi gọi cô tới dùng cơm đây.”
Tôn Nhạc cười cười.
Cô gái biết Tôn Nhạc từ trước đến nay không thích nói chuyện, tiếp tục cười nói: “Tiểu đệ là đi tìm cô?” Nàng nín cười nói : “Tôn cô nương, nửa năm qua này may mắn có cô ở đây, đệ đệ ngốc của ta đây cũng trở nên thông minh hơn.”
Tôn Nhạc cười. Nàng biết, cô gái là cười chuyện nàng xưa nay thích trêu cợt đệ đệ nhà mình.
Cô gái thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Tôn cô nương, cô mấy ngày nay luôn nhìn phương hướng Hàm Dương, có phải chuẩn bị đi rồi hay không?”
Tôn Nhạc nhẹ giọng nói : “Là muốn rời đi, bên ngoài có người chờ đợi ta.”
Tôn Nhạc nói đến ‘ bên ngoài có người chờ đợi ta ’ thì trong biểu lộ không tự chủ được mang theo vài phần đắc ý cùng kiêu ngạo, coi như đây là một chuyện cực kỳ giỏi.
Cô gái cùng Tôn Nhạc chung sống nửa năm, còn chưa từng nhìn thấy nàng cũng sẽ xuất hiện vẻ mặt như thế, không khỏi xem đến choáng váng đi. Sau một lúc lâu, nàng phì một tiếng bật cười, “Thì ra bên ngoài có ngươi đợi cô nha? Hì hì, chuyện này thật đúng là rất không tầm thường, thực hiếm lạ đây.”
Cô gái nói xong, khanh khách cười.
Tôn Nhạc không để ý tới sự cười nhạo của nàng, âm thầm khoái hoạt mà nghĩ: đây vốn là chuyện rất không tầm thường, thực hiếm lạ. Thiên hạ này tuy lớn, nhưng thứ thuộc về Tôn Nhạc ta lại không nhiều, những người kia, đối với ta là tài sản vô giá.
Cô gái thấy Tôn Nhạc trầm mặc, miệng bĩu ra, buồn bực nói: “Tôn cô nương, cô cái gì cũng tốt, chính là rất không thích nói chuyện.”
Sóng mắt Tôn Nhạc lướt qua, cười nói: “Đây là thiên tính, không làm sao được.”
Nàng thấy cô gái khanh khách cười vui, thầm suy nghĩ : Lúc dùng cơm thì ta liền đưa ra đề nghị rời đi với bọn họ. Chỉ cần gặp được Nhược nhi, ta liền có thể đàng hoàng mà báo đáp ơn cứu mệnh của bọn họ.
Chính là, bọn họ hiện tại mỗi ngày trôi qua thực bình tĩnh thực tự tại, loại chuyên gây chuyện như ta đây, về sau còn phải rời xa bọn họ mới tốt.
Nửa năm này ở chung, bất kể là Lương tiểu đệ đôn hậu đơn thuần, vẫn là đại tỷ Lương gia trước mắt này, hay là phụ mẫu bọn hắn, Tôn Nhạc đều thập phần cảm kích. Hiện tại nghĩ đến sắp sửa mở miệng xin rời đi, trong lòng của nàng mơ hồ sinh ra vài phần không nỡ.
Nhưng ngoài dự kiến của Tôn Nhạc là, sau khi Tôn Nhạc đưa ra chuyện rời đi vào bữa tối, hai vị phụ mẫu biểu hiện thập phần trấn tĩnh, bọn họ giống như đại tỷ đàng hoàng kia, biết Tôn Nhạc sớm có toan tính rời đi. Người duy nhất không nỡ chỉ có Lương tiểu đệ. Hắn cúi đầu, chiếc đũa khẽ kéo kéo hạt cơm, bĩu miệng, một bộ dáng muốn khóc.
Biểu hiện của Lương tiểu đệ này, tất cả mọi người thu hết vào đáy mắt, nhưng tất cả mọi người làm như không nhìn tới. Nơi này mỗi người đều biết Tôn Nhạc không phải người bình thường. Bởi vì người bình thường chắc chắn là không bị vài tên kiếm khách vây công, còn triệt hạ đối phương toàn thân trở ra. Thế giới của nàng quá mức xa xôi, cũng không thích hợp thiếu niên thuần lương như Lương tiểu đệ vậy.
Tôn Nhạc lại làm bộ như không nhìn tới, nàng nhẹ giọng nói: “Ngày mai ta liền tiến đến Hàm Dương.”
Lương phụ nhíu mày nói: “Tôn cô nương, Hàm Dương có thân nhân của ngươi không?”
Tôn Nhạc đáp: “Có.” Vốn là không có, bất quá Tôn Nhạc biết rõ cách Nhược nhi làm người, mình ở chung quanh đây biến mất, hắn nhất định sẽ phái người thường trú ở đây.
Tôn Nhạc vừa nói ra, cả gia đình đều buông lỏng, chỉ có Lương tiểu đệ đem chiếc đũa để xuống, bước đi ra ngoài. Nhìn đến hắn rời đi, tất cả mọi người trầm mặc .
Trong trầm mặc, Lương phụ đột nhiên nói: “Tôn cô nương, lão phu biết cô không phải nhân vật tầm thường, ngày mai cô phải đi mà nói…, đừng để cho tiểu đệ cùng đi với cô, ta phái người khác đưa cô đi thế nào?”
Tôn Nhạc biết hắn lo lắng cái gì, nàng cũng không nguyện ý cùng Lương tiểu đệ liên lụy quá nhiều, lập tức nhẹ giọng nói : “Thân thể của ta có công phu, một mình là đủ.”
Lời này nhắc nhở mọi người, lập tức Lương phụ gật gật đầu, không nói thêm nữa.