Nhược nhi trở lại, Dĩnh thành lòng người bàng hoàng liền an định lại . Có những người nhân cách rất có sức hút, bất quá chỉ thời gian hai ngày, người trong Dĩnh thành chẳng những an định lại, một đám còn nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức cùng liên quân đại chiến một hồi.
Hắn làm việc mạnh mẽ vang dội, trong những ngày kế tiếp, đều vì đại chiến sắp đến tích cực chuẩn bị. Tôn Nhạc nhìn ra được, Nhược nhi tuy rằng tràn đầy tự tin, nhưng cũng chưa từng khinh địch, theo biểu lộ hành vi lời nói của hắn có thể thấy được, công tác chuẩn bị của hắn làm thập phần chu đáo chặt chẽ.
Giờ khắc này, Tôn Nhạc đang từ từ suy nghĩ, thường thường viết vài chữ lên trên thẻ trúc bên cạnh. Nàng viết quá chậm, động tác cầm bút cũng có chút mất tự nhiên.
Phía trước cách nàng không xa, Nhược nhi cùng thanh niên thanh tú Văn Lương kia, cùng với bốn thần tử Sở quốc đang hoàn thiện bố trí tác chiến thêm một bước.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, chiếu lên trên người, trên mặt Tôn Nhạc, ấm áp. Tôn Nhạc vừa lấy mực, vừa hưởng thụ híp nửa mắt, tận hưởng cảm giác ấm áp thoải mái khi ánh nắng chiếu lên trên người.
Nhược nhi sau khi nói, vươn tay nâng bát rượu lên uống một ngụm lớn. Uống xong, hắn quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc. Vừa nhìn, vừa vặn thấy nàng giống như mèo, híp nửa mắt, bộ dáng rất là hưởng thụ ánh mặt trời, hai mắt không khỏi sáng ngời, tươi tỉnh cười trở lại.
Chúng thần nhìn đến bộ dáng Nhược nhi, nhìn thoáng qua nhau. Ánh mắt Nhược nhi từ trên người Tôn Nhạc dời đi, chuyển hướng mọi người phất phất tay, “Tạm thời nói tới đây thôi, đều đi ra ngoài đi.”
“Dạ.” Chúng thần đồng thời khom người đồng ý, một đám đứng lên rút lui đi ra ngoài.
Bọn họ vừa đi, Nhược nhi liền đứng lên cất bước hướng Tôn Nhạc đi tới.
Tôn Nhạc đang hết sức lười biếng, bỗng nhiên cảm giác được bên hông ấm áp, đồng thời, một thân hình ấm áp gắt gao dán lên thân mình nàng.
Nhược nhi ôm sát Tôn Nhạc, cúi đầu đánh giá nàng. thấy Tôn Nhạc rốt cục mở mắt ra nhìn về phía chính mình, không khỏi nhếch miệng cười hớ hớ nói: “Tỷ tỷ rất thoải mái a!”
Tôn Nhạc cười.
Nàng đưa mắt nhìn trong phòng, thấy mọi người đều đã rời đi, ngẩng đầu đối diện Nhược nhi nói: “Tại sao hội họp chưa gì đã tan rồi?”
Cằm Nhược nhi rơi xuống, đặt trên mái tóc nàng nhẹ nhàng vuốt ve, cắn môi nói: “Bọn họ thấy ta muốn cùng tỷ tỷ thân thiết, liền tránh đi.”
Xoát một cái khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Nhạc đỏ bừng.
Nhược nhi vừa nhìn thấy mặt nàng đỏ, liền mừng rỡ, lập tức nghiêng đầu, tinh tế thưởng thức.
Tôn Nhạc vướn tay đẩy ngực hắn thật mạnh, ão não nói : “Mau thả ta ra.”
“Không!”
Nhược nhi nói như vậy, cánh tay càng siết chặt.
Hắn gắt gao ôm Tôn Nhạc, cằm ở mái tóc mềm của nàng vuốt ve, nhẹ nhàng mà nói: “Tỷ tỷ, không biết tại sao, khi tỷ ở bên người Nhược nhi, Nhược nhi sẽ cảm thấy thực an tâm, làm cái gì đều rất có lực lượng.”
Tôn Nhạc nghe vậy, môi không khỏi giương lên, nàng cùng Nhược nhi tiến đến thì còn tưởng rằng mình có thể đến giúp Nhược nhi, mấy ngày này ở chung, nàng mới biết được, bản thân Nhược nhi là kỳ tài ngút trời, chuyện của hắn mình căn bản là không xen tay vào được.
Bởi vậy, khi Nhược nhi nói như thế, nàng thầm nghĩ trong lòng: Nhược nhi vì để cho ta an tâm, cố ý an ủi ta đây.
Nàng nghĩ như vậy thì thanh âm của Nhược nhi từ đỉnh đầu nàng truyền đến, “Tỷ tỷ, liên quân ba nước đã ra đi, không đến hai tháng, bọn họ sẽ đến Dĩnh thành.”
Tôn Nhạc nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, nàng ngước mắt nhìn về phía Nhược nhi, nói: “Nhược nhi đã biết vậy, một trận chiến này tất thắng!”
Nhược nhi nghe vậy cũng không vui sướng, hắn thở dài nói: “Bây giờ thắng hay không thắng đã không phải vấn đề, lúc đó, Triệu cùng Tần ở bên như hổ rình mồi. Nhược nhi lúc này chẳng những muốn thắng, còn muốn không mảy may suy giảm nguyên khí bản thân. Bằng không, Triệu Tần hai nước sợ là sẽ chen vào một tay.”
Tôn Nhạc liên tục gật đầu.
Đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo truyền đến, “Đại vương, Trĩ đại gia đã tới! Nàng mang đến năm mươi xe hoàng kim, ba mươi xe gấm, ba mươi xe đoạn, ba ngàn xe lương thực, Kiếm Sư một ngàn người. Thỉnh đại vương kiểm tra và nhận!”
Nhược nhi nghe vậy, vội vàng buông cánh tay ôm Tôn Nhạc ra, bước ra, ha ha cười nói: “Tốt! Rất tốt!” Tiếng cười hắn cực kỳ hào sảng, tâm tình có vẻ sung sướng cực kỳ.
Hắn sải bước đi ra cửa phòng, bỗng nhiên nhớ đến Tôn Nhạc, cước bộ ngừng một chút, quay đầu đối Tôn Nhạc cười nói: “Tỷ tỷ, cùng đi chứ!”
Tôn Nhạc biết hắn là muốn đi nghênh đón Trĩ đại gia, lập tức lắc lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: “Ta không đi, tỷ tỷ giúp đệ sửa sang lại một chút việc đệ vừa nghị luận.”
“Được.”
Nhược nhi ha ha cười, bước đi.
Tôn Nhạc đưa mắt nhìn bóng lưng Nhược nhi, thầm giật mình: Trĩ đại gia này không biết lai lịch ra sao? Cư nhiên có thể xuất ra rất nhiều vật tư như thế!
Đồng thời, nàng cũng không khỏi tự chủ mà nghĩ: mặc kệ bối cảnh của Trĩ đại gia như thế nào, nàng giúp Nhược nhi như thế, chỉ sợ giao dịch ở giữa bọn họ rất không bình thường!
Nghĩ đến đây, Tôn Nhạc không khỏi nhớ lại sát khí lần trước Trĩ đại gia toả ra. Nàng chua sót cười: xem ra Trĩ đại gia này là chọn trúng vị trí Vương hậu của Nhược nhi, sợ ta cản đường nha.
Tôn Nhạc nghĩ đến điểm này, cũng không có bao nhiêu buồn bực cùng không thoải mái. Nàng âm thầm cảnh giác: Trĩ đại gia này xem ra là một trong những đại thế lực trợ Nhược nhi tranh đoạt thiên hạ, về sau chính mình phải cẩn thận đề phòng ám sát đến từ nàng. Dù sao từ lập trường của Nhược nhi , sợ là chỉ có thể bảo hộ mình thôi?
Nàng nghĩ đến đây, khóe miệng không khỏi trồi lên một nụ cười lạnh : nếu nàng thật sự dám gây bất lợi đối với ta nữa, bản thân ta cũng muốn thử xem nữ nhân thông minh đệ nhất thiên hạ này đến tột cùng có chỗ nào thông minh !
Tôn Nhạc sau khi trầm tư, đem những suy nghĩ này toàn bộ dứt bỏ, cúi đầu viết tổng kết lại mấy lời bọn Nhược nhi bàn bạc vừa rồi.
Mấy người bàn luận tuy rằng phiền phức, sau khi tổng kết cũng chỉ là mấy câu mà thôi. Tôn Nhạc mất hơn nửa canh giờ, xiêu xiêu vẹo vẹo ở trên tấm trúc dùng thể chữ lệ viết lên mấy câu nói kia. Sau đó cất kỹ, xoay người rời đi.
Tôn Nhạc trở lại Liên lâu không lâu, trong vương cung bỗng nhiên náo nhiệt lên, loại ầm ĩ này, xen lẫn tiếng nữ tử cười hì hì. Nhược nhi vẫn chưa lập hậu cung, xưa nay rất ít nghe được tiếng nữ tử cười vui.
Lúc này tiếng oanh oanh yến yến nũng nịu vừa truyền ra, làm cho Tôn Nhạc cảm thấy hơi cổ quái.
Tiếng cười vui cùng tiếng ồn ào náo động thật lâu không dứt, mãi cho đến khi mặt trời dần dần hạ xuống, Vương Cung mới khôi phục im lặng lại .
Bất quá sự im lặng này không bao lâu, một trận tiếng sanh nhạc, hương thơm rượu thịt lại từ xa xa bay tới. Tôn Nhạc đứng ở trước lầu, nhìn về phía xa xa đèn đuốc sáng trưng, âm nhạc ồn ào náo động kia.
“Đại vương đích thị là đón gió tẩy trần cho thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.”
“Đúng a, vừa rồi ta lặng lẽ đưa mắt nhìn, vị Trĩ đại gia kia thật đúng là xinh đẹp nha, ta nhìn đến ngây ngẩn cả người!”
Trong một trận tiếng nói nhỏ, một cô gái kiêu căng nói: “Thì sao? Đại vương luôn luôn quý trọng Liên lầu, là chỗ ở của chủ nhân nhà ta!”Cô gái nói tới đây, trong thanh âm đắc ý mang theo khó hiểu, “Tuy rằng vị chủ nhân này của chúng ta bộ dạng thực bình thường, tính cách cũng không xuất chúng, nhưng đại vương cũng gọi nàng là tỷ tỷ, còn vừa nhìn thấy nàng liền tươi cười rạng rỡ. Hì hì, loại vinh quang này, là có một không hai.”
“Đúng, đúng.”
“Rất đúng, rất đúng.”
Trong tiếng nói cười, Tôn Nhạc lắc lắc đầu. Nàng nhìn nơi đèn đuốc sáng trưng, cổ nhạc vang trời kia, trong lòng hiểu được, Nhược nhi là biết mình không thích nhìn đến Trĩ đại gia, nên cũng không nhắc tới chuyện nhập yến với mình.
Giờ khắc này, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, trong lòng Tôn Nhạc thật là bình thản, trầm tĩnh.