Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 26: Chương 26: Vấn đề nan giải




Ngũ công tử trầm ngâm một lát, thong thả, vừa sắp xếp từ ngữ vừa mở miệng nói : “Nếu có một người nam nhân, thê tử của hắn đã chết, mà một sủng thiếp của hắn muốn trở thành chính thê của hắn, có thể có biện pháp nào tốt không?”

Tôn Nhạc ngẩn ra, một hồi lâu không nói.

Ngũ công tử nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt có điểm chờ mong, “Hảo hảo suy nghĩ một chút.”

Tôn Nhạc nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi Ngũ công tử, kia nhà mẹ đẻ của sủng thiếp kia có địa vị không?”

Ngũ công tử thản nhiên nói: “Chỉ giống những người khác mà thôi.”

Tôn Nhạc nghĩ: nhà mẹ đẻ sủng thiếp bình thường, nói cách khác, địa vị nhà mẹ đẻ của sủng kia nam nhân đó không để vào trong mắt. Nàng hiểu được, nam nữ kết hôn ở thời đại nà, thập phần chú ý thân phận địa vị. Một cái thiếp thất muốn phù chính (thời xưa từ thiếp lên làm vợ), nếu không thể dựa thế nhà mẹ đẻ, thì thập phần khó khăn.

Theo trong chuyện xưa Phù lão từng nói có thể biết được, nam nhân lúc thê tử của chính mình chết đi, bình thường đều là khác thú một nữ tử môn đăng hộ đối khác. Hơn nữa bình thường chính thê của nam tử kia vừa mới qua đời, người làm mối liền nối đuôi không dứt.

Lúc Tôn Nhạc trầm ngâm, vài người trong đình đều không nói chuyện.

Qua một hồi lâu, Ngũ công tử thấp giọng nói: “Ngươi trở về trước đi, nếu như nghĩ được biện pháp tốt nhớ nói cho ta biết. Tốt nhất nhanh một chút.”

Tôn Nhạc mỉm cười cúi chào, cung kính đáp: “Vâng.”

Dứt lời, nàng chậm rãi lui ra.

Khi thân ảnh Tôn Nhạc đi vào trong bụi cây không còn thấy được nữa, một nam tử áo tang cười khổ nói: “Ngũ công tử cư nhiên lại kỳ vọng cao vào nha đầu xấu xí này? Việc này khó khăn như thế sợ là nàng không nghĩ ra được.”

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Ngũ công tử truyền vào trong tai Tôn Nhạc “Đúng vậy a việc khó khăn này thật sự có điểm lớn. So với việc hỏi nàng lần trước còn khó khăn hơn nàng không nghĩ ra được cũng là bình thường.”

Tôn Nhạc chậm rãi bước đến Tây viện.

Khi nàng đi vào cửa Tây viện khi vừa vặn mặt đối mặt đụng phải Thất cơ!

Thất cơ cùng Hề nữ ngẩng đầu gắt gao nhìn nàng.

Tôn Nhạc lần này không có cúi đầu hay nói giỡn hạ thấp chính mình. Người có âm mưu vỡ tan ngay tại trận còn không biết xấu hổ chẳng lẽ nàng lại cảm thấy hổ thẹn?

Nàng bình tĩnh nhìn về phía trước, lững thững hướng trong cổng vòm đi đến. Thất cơ cũng là cước bộ không ngừng, ngay tại lúc cước bộ hai người ngang qua nhau, Thất cơ lạnh giọng nói: “Đồ xấu xí! Lần này coi như ngươi mạng lớn! Tiếp theo không tốt vận như vậy đâu!”

Thanh âm của nàng trầm thấp, mang theo vài phần âm tàn.

Tôn Nhạc không có hé răng, nàng giống không có nghe được mà vững vàng về đi phía trước.

Khi nàng đi vào nhà gỗ nhỏ của mình thì Nhược nhi từ trong phòng chạy ra, hắn khẩn trương nhìn Tôn Nhạc, sốt ruột nói: “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”

Tôn Nhạc lắc lắc đầu, hỏi: “Làm sao vậy?”

Nhược nhi thở dài một hơi, “Vừa rồi sau khi thị nữ Tuyết Xu gọi tỷ rời đi, Thất cơ cùng Hề nữ đột nhiên đến đây, hai người bọn họ nhìn trong phòng một lần, không nói hai lời rồi rời đi. Ta nghĩ đến các nàng cùng thị nữ của Tuyết Xu iên hợp lại đối phó với tỷ.”

Tôn Nhạc nghe vậy cười cười, “Không phải đâu vừa rồi quả thật là Tuyết Xu gọi ta, Ngũ công tử có một chuyện muốn hỏi quan điểm của ta.Hơn nữa lúc ta vừa mới trở về, trên đường có gặp Thất cơ.” Nhược nhi trừng to mắt, “Ngũ công tử có việc hỏi quan điểm của tỷ? Chuyện gì?”

Tôn Nhạc cười cười, nàng đi thong thả trong phòng, vừa đi, nàng vừa đem nhứng lời Ngũ công tử nói lập lại một lần.

Lời của nàng vừa dứt, Nhược nhi liền mếu máo nói: “Việc này sao có thể? Một nam nhân có địa vị cơ thiếp đông phải đến hàng trăm, một cái thiếp thất mà nhà mẹ đẻ không có thực lực hùng hậu muốn phù chính thì làm sao khả năng? Tỷ tỷ đừng suy nghĩ nữa, hắn đây là cố ý làm khó dễ tỷ.”

Tôn Nhạc lắc lắc đầu.

Nhược nhi thấy nàng lắc đầu, hai mắt mở thật lớn, hắn lấy làm lạ mà nhìn Tôn Nhạc, kinh ngạc nói: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi có thể nghĩ ra biện pháp?”

Tôn Nhạc nhẹ giọng nói: “Trên đời này rất nhiều chuyện không có khả năng, đổi một cái góc độ có lẽ sẽ có thể tìm được biện pháp giải quyết. Việc này ta phải cẩn thận suy nghĩ một chút.”

Nàng thấy biểu tình tự mình tìm phiền toái của Nhược nhi, không khỏi thở dài: “Nhược nhi, chúng ta bây giờ quá yếu thế rồi, con người Thất cơ vốn là không biết giấu diếm. Nếu dám nàng chạy đến chỗ chúng ta diễu võ dương oai, thì chắc chắn nàng đã tìm được biện pháp đối phó chúng ta rồi! Nói không chừng ngày mai ngày mốt, ta lại bị nàng tính kế! Nhược nhi, loại cảm giác khó lòng phòng bị này thập phần không tốt, ta nhất định phải giúp Ngũ công tử nghĩ ra biện pháp. Chỉ có mượn thế Ngũ công tử , ta mới có thể nhất lao vĩnh dật(một lần vất vả suốt đời nhàn nhã)!”

Nhược nhi than thở, “Nhưng cái vấn đề này cũng quá khó đi.”

Lúc Tôn Nhạc trầm tư, thích làm việc nàng xoay người liền quét tước phòng. Gian phòng của nàng trống rỗng, chưa tới hai ba cái nàng liền làm xong rồi. Sau khi làm xong nàng lại giặt quần áo, giặt xong quần áo nàng đánh Thái Cực quyền.

Ở trong mồ hôi như mưa, một tia mạch lạc dần dần hiện hữu trong tâm trí nàng.

Ngày hôm sau, sáng sớm Tôn Nhạc lại đứng lên đánh Thái Cực quyền. Khi nàng đánh tới động tác bạch hạc xoải cánh kia thì thân thể bỗng nhiên cứng đờ!

Một lát sau, tiếng cười của Tôn Nhạc truyền ra. Nhược nhi đang trong lúc ngủ mơ, bị tiếng cười nàng quấy nhiễu, không khỏi mở hai mắt mơ hồ ra nhìn về phía ngoài cửa.

Tôn Nhạc lấy một kiện áo tang, từ trong giếng múc ra một thùng nước. Sau khi xoay người đi vào trong phòng tắm một lát, nàng thanh thanh sớ sở mà đi ra ngoài cửa Tây viện.

Sân Ngũ công tử ở , ngay phía trước nhà gỗ của A Phúc, chung quanh có một rừng trúc. Mặc dù Tôn Nhạc chưa từng tới, lỗ tai của nàng lại tự nhiên mà bắt hết thảy chuyện tình có liên quan đến Ngũ công tử.

Nàng đi qua đường đá vụn, xuyên qua rừng trúc, đi vào bên ngoài một cái cổng vòm màu đỏ thì nhìn thấy đến A Phúc đứng ở trong viện.

Tôn Nhạc nhẹ giọng kêu lên: “Phúc đại ca.”

A Phúc xoay người nhìn lại, nhìn thấy là nàng, A Phúc không khỏi kinh ngạc hỏi: “Ngươi tới đây có chuyện gì?”

Tôn Nhạc cung kính trả lời: “Hồi Phúc đại ca, ta có việc hồi bẩm Ngũ công tử.”

A Phúc đánh giá nàng một chút, trầm ngâm một lát. Thập bát cơ này hắn tuy rằng chỉ giao tế hai ba lần, bất quá từ chút giao tế này thấy được nàng cùng nữ tử háo sắc trong Tây viện này bất đồng, là một người trầm ổn.

Hắn nghĩ đến đây, liền gật đầu, nói: “Vào đi”

Tôn Nhạc vái chào, chậm rãi bước tới trong sân. A Phúc mang theo nàng bỏ qua cho nhà gỗ trước viện, theo một con đường đá vụn hai bên gieo trồng hoa sen hướng phía sau đi đến.

Chỉ chốc lát, một cái sân trồng đủ loại trúc, hoa lan liền xuất hiện ở trước mặt Tôn Nhạc. Mặt sau rừng trúc, là một tràng phòng ốc từ cây trúc và gỗ hỗn hợp kiến thành. Phòng ốc xây thập phần tinh mỹ, bên trái của nó còn có một dòng nước nhỏ vòng qua.

A Phúc lững thững đi vào trước phòng, đến trong đám hoa lan rậm rạp, đầu hắn cúi thấp, cao giọng kêu lên: “Ngũ công tử, Thập bát cơ nói có chuyện tìm ngài.”

Thanh âm của A Phúc vừa rơi xuống, trong phòng liền truyền đến thanh âm của ngũ công tử trong sự trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo thản nhiên vui sướng, “Thập bát cơ đến đây? Rất tốt!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.